Mà bây giờ, Vân Ngạo Tuyết các nàng cũng đều đột phá đến Vũ Vương, thậm chí bước vào nhị trọng, nhưng vừa nghĩ tới giờ khắc này các nàng muốn rời khỏi, mà Diệp Huyền không rõ sống chết, trong lòng Vân Ngạo Tuyết thấp thỏm không ngớt, tràn ngập lo lắng.
- Vân Ngạo Tuyết, ngươi yên tâm đi, Diệp thiếu tuyệt sẽ không sao, hơn nữa chúng ta sẽ ven đường bố trí ký hiệu, sau khi hắn trở về, hoàn toàn có thể căn cứ ký hiệu tìm tới chúng ta, huống chi, sau khi Tả Viễn tháp chủ đưa chúng ta rời đi, cũng sẽ một lần nữa tọa trấn Hồn Sư tháp, Diệp thiếu cũng có thể thông qua hắn biết tin tức của chúng ta.
Dược lão trấn an Vân Ngạo Tuyết nói, như đang thuyết phục nàng, vừa giống như là đang thuyết phục mình.
- Được rồi, chư vị chú ý, lão phu lập tức mở ra Truyền Tống trận.
Lúc này thanh âm của Tiêu Vô Tẫn đột nhiên ở bên tai tất cả mọi người vang lên.
Sau một khắc ...
Vù!
Một nguồn lực lượng vô hình đột nhiên bao phủ ra, bao vây lấy tất cả mọi người trên đại điện Truyền Tống trận.
Trong này, thành viên trọng yếu của Tiêu gia tổng cộng có gần 200 người, bên trong bao quát đại đa số cường giả cùng một ít con cháu đích tôn của Tiêu gia.
Còn đệ tử Tiêu gia phổ thông bọn họ cũng không thể ra sức, chờ sau khi bọn hắn rời đi, một vị trưởng lão lưu thủ sẽ phân phát tất cả mọi người.
Còn lại những người kia đều là đệ tử bình thường của Tiêu gia, một ít nhân viên ngoại vi, coi như Úy Trì gia lại tàn nhẫn, cũng không đến nỗi chém tận giết tuyệt.
Ngoài ra, nhân viên của Huyền Quang Các cũng gần hơn bốn mươi người.
Trong đó từ Mộng Cảnh Bình Nguyên tới có gần ba mươi người, còn lại đều là như Khâu Vô Song, Dương Tu, Tương Hoa Vinh… ở Thiên Đô Phủ chiêu mộ được.
Một trận ánh sáng mông lung sáng lên, mọi người trong cung điện trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, mà bởi vì nhân số truyền tống đến cực hạn.
Đùng!
Truyền Tống trận trong cung điện cũng thuận theo phá tan, trở thành một phế trận.
Cái này cũng là Tiêu Vô Tẫn đã sớm lưu lại chuẩn bị, coi như Úy Trì gia tìm tới chỗ này, cũng không cách nào thông qua Truyền Tống trận lần theo.
Trong Truyền Tống trận, đám người Tô Tú Nhất chỉ cảm thấy một trận cảm giác hôn mê mãnh liệt truyền đến, mấy tức sau, dưới chân bọn họ đột nhiên trầm xuống, giẫm đến một khối nham thạch cứng rắn.
Hô!
Cuồng phong lạnh lẽo thổi tới, thổi áo bào trên người bọn hắn vang lên ào ào.
Trong bầu trời đêm, chòm sao lấp loé.
Phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phía là núi non hoang vu.
- Ha ha, đi ra, chúng ta rốt cục đi ra.
- Nơi này là cánh đồng hoang vu ở ngoài Thiên Đô Phủ, khoảng cách Thiên Đô Phủ gần vạn dặm.
- Quá tốt rồi, nếu Úy Trì gia biết chúng ta đã rời Thiên Đô Phủ, phỏng chừng sẽ trực tiếp tức đến ngất đi.
- Hừ, liền để Úy Trì gia kia trước tiên càn rỡ một hồi, một ngày nào đó Tiêu gia ta nhất định sẽ lại trở về, một lần nữa khống chế Thiên Đô Phủ.
Hô hấp gió lạnh trên cánh đồng hoang, mọi người đều hưng phấn gọi lên.
Bình yên đi tới cánh đồng hoang vu, điều này đại biểu bọn họ đã thoát ly phạm vi thế lực của Úy Trì gia tộc, lúc này coi như Úy Trì gia phát hiện bọn họ rời đi Thiên Đô Phủ cũng không làm nên chuyện gì.
Nhưng vào lúc này ...
- Ha ha, chư vị Tiêu gia cùng Huyền Quang Các, bổn Đế chờ đợi đã lâu.
Một âm thanh vang dội bá đạo, ở trong đêm tối đột nhiên vang lên, như sấm sét giữa trời quang, vang vọng toàn bộ cánh đồng hoang vu.
Một luồng khí tức đáng sợ, ở trong thiên địa này tràn ngập ra, bao phủ lại tất cả mọi người.
- Cái gì?
- Thanh âm này là...
- Úy Trì Hóa Đức.
Tất cả mọi người sắc mặt ngơ ngác, dồn dập lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy cách đó không xa, trong một khe núi, đột nhiên lướt ra từng bóng người, những bóng người này trên người tất cả đều toả ra khí tức đáng sợ, lít nha lít nhít, mỗi một cái tu vi đều cực kỳ đáng sợ.
Trong đó đầu lĩnh chính là một lão giả thân hình khô gầy, đôi mắt sáng sủa có thần, trên mặt mang theo tà ý tàn nhẫn, hí ngược nhìn mọi người.
Trên người hắn, toả ra một luồng khí tức đáng sợ, cả người phảng phất như duy nhất của thế giới này, ánh sáng ngôi sao cũng bị che lấp, ở dưới khí tức đáng sợ này, một ít cường giả Vũ Hoàng ở đây hoàn toàn cảm giác trong lòng hồi hộp, mà Vũ Vương càng yếu hơn thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Người này chính là Úy Trì gia tộc lão tổ, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, Úy Trì Hóa Đức.
Mà sau lưng hắn, đứng rất nhiều cường giả của Úy Trì gia, Úy Trì Năng mấy ngày trước ở Huyền Quang Các trắng trợn hung hăng cũng có mặt, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
Càng làm cho mọi người hoảng sợ chính là, ngoại trừ cường giả Úy Trì gia, mấy người Chu gia Chu Việt Đình lão tổ cũng đứng ở sau lưng Úy Trì Hóa Đức, vẻ mặt cung kính, hiển nhiên không biết lúc nào đã thần phục ở dưới trướng Úy Trì gia.
- Úy Trì Hóa Đức này không phải đang bế quan sao, tại sao lại ở chỗ này?
Tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Bao quát đám người Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan ở bên trong, đều là sắc mặt khó coi.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, mình nhọc nhằn khổ sở rời đi Thiên Đô Phủ, nhưng tương đương với tự chui đầu vào lưới.
- Ha ha, bế quan? Tiêu Vô Tẫn gia chủ, ngươi nghe ai nói bổn Đế đang bế quan, so với bế quan, tiêu diệt Tiêu gia dư nghiệt ngươi mới là bổn Đế cần làm nhất.
Úy Trì Hóa Đức cười lạnh:
- Nếu Tiêu gia các ngươi vẫn ở Thiên Đô Phủ, bị vướng bởi quy củ của Thiên Đô Phủ, lão phu cũng chưa chắc thật dám tùy ý ra tay với các ngươi, không ngờ tất cả các ngươi lại chạy ra ngoài Thiên Đô Phủ, vậy thì thật là tốt, chỉ cần bổn Đế ở đây giết chết hết thảy bọn ngươi, như vậy toàn bộ Thiên Đô Phủ tự nhiên tất cả đều nắm giữ ở trong lòng bàn tay bổn Đế, ha ha ha.
- Ngươi...
Sắc mặt của Tiêu Vô Tẫn tái xanh, ánh mắt tức giận không thôi.
Mà những đệ tử khác của Tiêu gia, cũng biểu hiện tao loạn, hoảng loạn không ngớt.
- Úy Trì gia này làm sao biết vị trí Truyền Tống trận của Tiêu gia chúng ta?
- Thời gian chúng ta rời đi vẫn là tuyệt mật, người của Úy Trì gia xảo thủ ở chỗ này như thế, tất nhiên là có người tiết lộ tin tức.
- Huyền Quang Các, nhất định là Huyền Quang Các.
Một ít đệ tử Tiêu gia ở sau khi hoảng loạn, lập tức phát hiện không đúng, dồn dập đem đầu mâu chỉ về phía đám người Tô Tú Nhất, biểu hiện phẫn nộ.