Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 551: Chương 551: Điện hạ (1)




Nhưng thời điểm phù quang bí cảnh mở ra không phải chỉ có nhân loại luyện hồn sư mới có thể đi vào hay sao? Cho dù yêu vương hóa thành nhân loại, bản chất cùng khác với nhân loại luyện hồn sư, làm sao giấu diếm được phù quang bí cảnh dò xét?

Chẳng lẽ gia hỏa này còn đáng sợ hơn mình trong phù quang bí cảnh hay sao?

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Lại dám cướp đoạt thủ hạ của Kim Lân đại vương vĩ đại ta, ngươi phải bị tội gì?

Kim Lân gào thét, một đạo kim sắc quang mang từ kim giác của nó bắn ra ngoài, oanh một tiếng, mặt đất lập tức vỡ ra vết rách dài mấy trăm mét, cũng lộ ra Diệp Huyền trong lòng đất.

Trong nội tâm Diệp Huyền trầm xuống, chỉ bằng một kích Kim Lân mang theo uy thế và thủ đoạn vừa rồi, đối phương tuyệt đối là yêu vương cường đại.

- Hừ, là ai quấy nhiễu bản điện tu luyện?

Diệp Huyền mở to mắt ra, hắn lạnh lùng quát một câu.

Kỳ thật trong lòng của hắn khẩn trương gần chết nhưng hắn biết rõ hiện tại tuyệt đối không thể bối rối, bằng không xong đời rồi.

Lúc này trên người Diệp Huyền sinh ra uy áp đáng sợ, hắn ngẩng đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía Kim Lân, đôi mắt lạnh lùng như bầu trời đêm, không mang theo một tia cảm tình.

Kiếp trước thân là Tiêu Dao Hồn Hoàng, tuy tu vi Diệp Huyền không còn nhưng khí thế vẫn lưu lại, ánh mắt bắn ra hào quang như hoàng đế nhìn thần tử, ý tứ cao cao tại thượng không mất đi.

Kim Lân hồ nghi nhìn Diệp Huyền, đôi mắt màu vàng của nó không ngừng tỏa sáng, nó muốn nhìn trộm bản thể Diệp Huyền.

Làm cho nó khiếp sợ là, cho dù nó thấy thế nào thì Diệp Huyền trước mắt không có nửa điểm sơ hở, dường như trời sinh chính là nhân loại.

Tuy Huyền thú yêu vương có thể biến ảo thành nhân loại nhưng chỉ từ hình thái mà thôi, bản chất vẫn hoàn toàn khác với nhân loại, mà yêu vương trước mắt, thấy thế nào cũng giống như nhân loại, hoàn toàn không có một chút sơ hở.

Trong nội tâm Kim Lân càng khiếp sợ hơn nữa, đối phương sau khi hóa thành nhân loại lại làm mình không nhìn ra sơ hở nào, chẳng lẽ nó căn bản không phải thất giai Yêu Vương, mà là bát giai Yêu Hoàng, thậm chí cửu giai Yêu Đế hay sao?

Không, cho dù là bát giai Yêu Hoàng, cửu giai Yêu Đế căn bản không thể đi tới nơi này.

Đặc biệt là khí tức trên người Diệp Huyền thập phần yếu ớt, chỉ tương đương với Huyền thú ngũ giai càng làm cho Kim Lân kinh nghi bất định.

Ánh mắt của nó hơi biến hóa, lạnh lùng nói:

- Là các hạ cướp đoạt thủ hạ dưới trướng bản đại vương trước, chẳng lẽ các hạ quên?

- Cái gì dưới trướng ngươi, bản điện đi vào phù quang bí cảnh muốn mấy thủ hạ sử dụng, vừa ý thủ hạ của ngươi là phúc khí của ngươi. Ngươi chỉ là yêu vương, đã không cảm thấy vinh hạnh còn dám quấy nhiễu bản điện hạ tu luyện, chẳng lẻ không sợ bản điện trấn áp ngươi sao?

Diệp Huyền cao ngạo nói một câu, ánh mắt đạm mạc, khí phách mười phần.

Quả nhiên gia hỏa này từ bên ngoài phù quang bí cảnh đi ra ngoài.

Trong nội tâm Kim Lân vô cùng chấn động..

Hơn nữa Diệp Huyền nói như vậy tỏ rõ hắn không phải yêu vương.

Một yêu vương bình thường có thể phá vỡ hồn niệm của mình lưu trên người đám giáp long hay sao? Kim Lân vốn cũng có chút không tin, bây giờ nghe Diệp Huyền nói như thế nội tâm của hắn vô cùng kiêng kị.

Vốn Kim Lân nổi giận đùng đùng tới đây là chuẩn bị giáo huấn Diệp Huyền thật hung ác, hiện tại nói không dám vọng động.

- Hừ, ngươi cho rằng bản đại vương cũng chỉ là một yêu vương sao?

Kim Lân hừ lạnh một tiếng, nó vừa dứt lời uy áp bộc phát và trấn áp lên người Diệp Huyền.

Tuy không biết lai lịch của Diệp Huyền nhưng nó không thể bỏ qua, hiển nhiên không thể nào.

Khí tức hồn niệm cường đại như núi cao trấn áp trên người Diệp Huyền, Diệp Huyền vận chuyển tứ giai huyền lực tam trọng đỉnh phong trong cơ thể nhưng vô cùng chậm chạp, huyền lực trong cơ thể bị giam cầm, thân thể kêu xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ giống như sắp sụp đổ.

Hồn niệm uy áp bộc phát, nghe Kim Lân nói như thế, chẳng lẽ nó cũng không phải một con yêu vương sao?

Trong nội tâm Diệp Huyền rùng mình, cho dù hắn khẩn trương gần chết nhưng biểu hiện trên mặt không có sơ hở gì.

Hắn biết rõ chính mình tuyệt đối không được kinh hoảng, một khi lộ ra nửa điểm sơ hở là xong đời.

Hắn vận chuyển thần linh đồng thị tới cực hạn, Diệp Huyền lạnh lùng dò xét Kim Lân, đồng thời âm thầm vận chuyển thôn phệ vũ hồn trấn áp uy áp đang bao phủ lấy mình, lặng yên cắn nuốt một tia giảm bớt gánh nặng.

Kim Lân lập tức cũng cảm giác được, hồn niệm mình đang trấn áp đối phương nhưng vô thanh vô tức biến mất một tia.

Nó lập tức chấn động, đây là tình huống gì? Hồn nêệm của mình hư không tiêu thất một khối, gia hỏa này làm thế nào?

Mà thần linh đồng thị quỷ dị càng làm cho Kim Lân có cảm giác toàn thân bị xuyên phá, trong lúc nhất thời khó chịu không thôi, trong nội tâm vô cùng chấn động.

Kim Lân không biết trong nội tâm nó khiếp sợ, Diệp Huyền còng khiếp sợ hơn nữa, thần linh đồng thị nhìn soi mói, Diệp Huyền cũng phát hiện một tia không đúng, trong cơ thể Kim Lân có một đạo cấm chế quỷ dị.

Cấm chế này vô cùng phức tạp, nó giống như phong ấn vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống đài bên ngoài, rậm rạp chằng chịt, phong tỏa mỗi góc thân thể Kim Lân, hạn chế thực lực của nó tối đa.

Nói cách khác Kim Lân có thực lực hiện tại cũng chỉ là thực lực sau khi bị phong ấn mà thôi.

Khó trách Kim Lân có bộ dạng cao ngạo như thế, gia hỏa này tuyệt đối không phải yêu vương đơn giản như thế, trước khi phong ấn nó ít nhất cũng là tồn tại bát giai Yêu Hoàng trở lên, hơn nữa đó là phán đoán bảo thủ nhất.

Rốt cuộc là ai phong ấn nó?

Thiên hỏa bị phong ấn, yêu vương thần bí, hồn thú thần bí, cả phù quang bí cảnh đều mang cho Diệp Huyền cảm giác như sương mù bao phủ.

Tuy trong nội tâm khiếp sợ, Diệp Huyền vẫn không có biểu hêện ra, hắn cười lạnh nói:

- Thì ra tiểu gia hỏa ngươi đã bị phong ấn, ân, huyết mạch bị phong ấn, thần thông bị phong ấn, đáng buồn nhất là nguồn suối hồn niệm cũng bị phong ấn, khó trách bộ dạng như có bệnh, chậc chậc, phong ấn tốt, tính tình giống như ngươi không có bị giết chết đã xem như phúc lớn mạng lớn.

- Làm sao ngươi biết ta bị phong ấn?

Kim Lân lúc này cả kinh biến sắc, Diệp Huyền nói rõ nơi nó bị phong ấn không kém một chút nào, trong lòng nó sinh ra sóng to gió lớn.

- Ha ha, biết rõ nơi ngươi bị phong có gì khó, nếu bản điện hạ nguyện ý, giải trừ phong ấn cho ngươi cũng chỉ là việc nhấc tay lên mà thôi.

Diệp Huyền ra vẻ thần bí nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.