Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1540: Chương 1540: Dồn dập tới rồi (1)




Ánh đao giống như núi điên cuồng trấn áp xuống, rung động ầm ầm, không gì địch nổi, nhưng ở trong lòng của Trác Nhất Phàm còn chưa kịp cao hứng, một màn khiến cho hắn khó có thể tin phát sinh.

Oanh ca!

Một ánh chớp màu xanh đột nhiên từ trong ánh đao mà hắn đánh xuống xuyên thấu ra, tia chớp này đầu tiên là một tia, nhưng dần dần, càng ngày càng mạnh mẽ, đến cuối cùng, dĩ nhiên lan tràn đến toàn bộ ánh đao của hắn.

- Bùm bùm!

Phảng phất như ánh đèn từ trong khe hở nham thạch xuyên thấu ra, nương theo tiếng nổ đùng liên tiếp, một ánh kiếm màu xanh lam trong nháy mắt xé rách ánh đao của hắn đánh xuống, như bẻ cành khô, phách ánh đao của hắn thành phấn vụn, sau đó ánh kiếm màu xanh lam kia không gì địch nổi, hóa thành một tia sét cấp tốc đi tới trước mặt Trác Nhất Phàm.

- Cái gì?

Trác Nhất Phàm giật nảy cả mình, vội nằm ngang chiến đao màu đen ở trước ngực.

Ầm!

Một nguồn lực lượng từ trong chiến đao lan tràn ra, tùy theo lan truyền đến còn có một luồng lực lượng sấm sét đáng sợ, lực lượng sấm sét kia điên cuồng tấn công Huyền Nguyên hộ thể của hắn, đánh Huyền Nguyên hộ thể của hắn sinh ra lỗ thủng.

Thân thể tê rần, Trác Nhất Phàm bay ngược ra hơn trăm thước, trên tay truyền đến từng trận cảm giác ma túy, hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trong Huyền Nguyên gợn sóng cuồng quyển, Diệp Huyền lạnh lùng bay lượn ra, hắn tay cầm trọng kiếm, thần tình lạnh lùng, như một vị Tử thần nhìn chăm chú con mồi.

- Đáng chết, ngươi làm sao sẽ ngăn trở được một đao của ta, không thể.

Trác Nhất Phàm có chút khó có thể tin gào thét, oanh, áo bào trên người hắn đón gió kích đãng, chiến đao màu đen tỏa ra vô số hắc khí sát phạt, những đao khí này hóa thành từng hư ảnh lang hình, ánh mắt sắc bén, giương nanh múa vuốt, cắn xé về phía Diệp Huyền.

- Sát Phá Lang ... Phá Quân Trảm!

Xì xì xì!

Vô số ánh đao màu đen xuất hiện ở trong thiên địa, những ánh đao này đều phát sinh tiếng ô hống giống như Thiên Lang Khiếu Nguyệt, ánh đao lít nha lít nhít như bầy sói trên vùng bình nguyên, triệt để bao bao Diệp Huyền ở trong đó.

- Trò mèo, phá!

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, thân hình của hắn ở trong ánh đao không ngừng thiểm lược, trọng kiếm trong tay nhanh như tia chớp bổ ra, mỗi một kiếm đâm ra, tất có một vệt ánh đao phá diệt.

Cheng!

Cuối cùng, một ánh kiếm giống như đến từ mộng ảo sáng lên, ánh chớp phun trào bỗng dưng xuất hiện ở bên hông Trác Nhất Phàm.

Trác Nhất Phàm kinh hãi, chiến đao trong nháy mắt chém xuống.

- Keng!

Kim thiết giao nhau, ánh chớp nổ tung, lực lượng sấm sét mãnh liệt xé rách Huyền Nguyên hộ thể của Trác Nhất Phàm, càng ở bên hông hắn lưu lại một lạc ấn cháy đen.

- Cái gì?

Trong lúc bắn lui, Trác Nhất Phàm mặt lộ vẻ kinh sợ, hoàn toàn bị Diệp Huyền làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Mà cùng lúc đó, Trác Nhất Phàm cũng chú ý tới đám người Hỏa Quyền Vũ Đế giao chiến cách đó không xa.

Trên bầu trời, Hỏa Quyền Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế ở thời điểm đối diện Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, không những không có chiếm thượng phong, trái lại liên tiếp lùi về sau, có loại xu thế không chống đỡ được.

- Này sao lại thế...

Trong lòng Trác Nhất Phàm nhất thời kinh hãi.

Nguyên bản ở trong tưởng tượng của Trác Nhất Phàm, ba Đại hộ pháp của Đấu Vũ Hội đối phó Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, tuyệt đối là có thể chiếm được thượng phong.

Dù sao bọn họ năm người tu vi đều ở cửu giai nhất trọng, tuy Hoàng Phủ Tú Minh vẫn là một tên Luyện Hồn Sư, nhưng tình huống ba đối hai, hắn cũng vô lực hoàn chuyển.

Không ngờ bây giờ chiến đấu vừa bắt đầu, thế cuộc trên chiến trường lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trác Nhất Phàm.

Hoàng Phủ Tú Minh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế lấy hai địch ba, không những không rơi vào hạ phong, trái lại càng đánh càng hăng, để ba người Hỏa Quyền Vũ Đế liên tiếp chống đỡ, không có lực lượng giáng trả.

Trong đó Huyết Kiếm Vũ Đế cầm trong tay một thanh Huyết Quang Kiếm, mỗi một kiếm hạ xuống, đám người Hùng Thiên Vũ Đế đều chỉ có thể toàn lực chống đỡ, lùi về sau không ngớt, về mặt thực lực hoàn toàn bị áp chế.

Cái uy thế nổ tan ra đáng sợ kia, so với hơn một tháng trước mình và Huyết Kiếm Vũ Đế giao thủ, mạnh đâu chỉ một bậc.

- Xì xì!

Ngay thời điểm Trác Nhất Phàm khiếp sợ, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hỏa Quyền Vũ Đế bị Huyết Kiếm Vũ Đế một chiêu kiếm bổ vào ngực, Huyền Nguyên hộ thể triệt để nát tan, cả người chật vật bay ngược ra ngoài.

- Hỏa Quyền!

Trác Nhất Phàm kinh nộ lên tiếng, bá, thân hình hơi động, muốn giết về phía Huyết Kiếm Vũ Đế.

- Đối thủ của ngươi là ta.

Diệp Huyền cười lạnh, Trấn Nguyên Thạch đột nhiên xuất hiện, trấn áp về phía Trác Nhất Phàm.

- Cút ngay.

Trác Nhất Phàm một đao điên cuồng bổ vào Trấn Nguyên Thạch, bịch một tiếng, Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn, nhưng Trác Nhất Phàm cũng chật vật lùi về sau mấy chục mét, trên gương mặt thanh hồng đan xen, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.

- Khí tức trên người ngươi, làm sao sẽ?

Trác Nhất Phàm nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền.

Lúc này hắn rốt cục ngơ ngác phát hiện, sức chiến đấu của Diệp Huyền so với một tháng trước, mạnh hơn chí ít một bậc, so với Huyết Kiếm Vũ Đế tăng lên chỉ có hơn chứ không kém.

Một tháng trước, hắn một đao có thể dễ dàng đánh bay Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền, nhưng hôm nay, Trấn Nguyên Thạch kia tản mát ra khí tức rộng rãi càng làm hắn có loại cảm giác kinh hồn bạt vía.

Lẽ nào hắn đột phá Cửu Thiên Vũ Đế? Trong lòng Trác Nhất Phàm cả kinh, nhưng chợt hắn phát hiện, khí tức trên người Diệp Huyền tuy nồng nặc, nhưng cách Cửu Thiên Vũ Đế còn kém một chút, nói cách khác tu vi của đối phương còn ở Vũ Hoàng.

Nhưng vì cái gì đồng dạng là Vũ Hoàng, khí tức của Diệp Huyền sẽ tăng lên nhiều như vậy, khí tức tăng lên lớn như vậy, tuyệt đối không phải đơn giản liền có thể làm được, tất nhiên là được một loại đột phá nào đó.

- Chẳng lẽ...

Rốt cục, một ý nghĩ ở trong đầu Trác Nhất Phàm đột nhiên bay lên, hắn kinh hãi nhìn Diệp Huyền, thất thanh nói:

- Ngươi... Ngươi nguyên lai chỉ là Vũ Hoàng nhị trọng?

Cái ý niệm này vừa ra, trước hết thảy nghi ngờ trong nháy mắt rõ ràng, nhưng đáp án này, lại để Trác Nhất Phàm càng thêm kinh hãi.

Nghĩ đến lúc trước Diệp Huyền cùng mình giao thủ, đối phương vẻn vẹn là Vũ Hoàng nhị trọng, mà không phải bát giai tam trọng đỉnh phong như mình tưởng tượng, trong lòng của Trác Nhất Phàm liền không khỏi bốc lên một tia sợ hãi.

Đúng thế.

Chính là sợ hãi!

Một bát giai nhị trọng, liền có thể suýt chút nữa đánh giết Vũ Đế nhất trọng, Trác Nhất Phàm hầu như không dám tưởng tượng mình đến tột cùng chọc một quái vật gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.