Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1129: Chương 1129: Lâm vào nguy cơ




Vũ Hoàng nhị trọng Vũ Hoàng giống như cười mà không cười nói một câu:

- Buông tha các ngươi cũng không phải là không được, nhưng ta muốn biết các ngươi là thế lực nào?

Khóe miệng của hắn mỉm cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát cơ mờ mịt.

Nhìn thấy sát cơ bộc phát, Diệp Huyền hiểu ra đối phương hôm nay tuyệt đối không thả bọn họ rời đi.

Cũng phải, nghe được bí mật của Úy Trì gia, đối phương không ngu mà tha cho bọn họ.

- Không nên nói nhảm, người đang kéo dài thời gian đấy.

Diệp Huyền quyết định thật nhanh, hắn quát lớn và ném trận bàn trong tay ra.

Ông!

Từng đạo trận vân vô hình xuất hiện và nhanh chóng bao phủ hư không.

- Động thủ.

Tô Tú Nhất truyền âm với Diệp Huyền, hắn tức giận lên tiếng, tay trái cầm sách, lúc này từng đám sương mù xuất hiện, tay phải cầm quạt lông, quạt lông mở ra và xuất hiện khí tức làm người ta sợ hãi.

Trên đỉnh đầu hắn có bức họa cuộn tròn, bên trong có lực lượng tuần hoàn qua lại, ba lực lượng kết hợp với nhau và bay thẳng về phía đối thủ.

- Sát!

Cát Phác Tử cũng hét lớn, trong tay cầm tử cực thương sau đó hóa thành giao long lao tới.

Sau khi đột phá bát giai, rốt cuộc Cát Phác Tử cũng có thể phóng thích giao long màu tím của tử cực thương, hình thành hình ảnh chấn động hư không.

Cửu Trần cung phụng cầm sa đọa chi nhận, dao găm sinh ra từng đạo cực quang màu đen bắn vào đầu lâu đối phương.

Sống chết trước mắt, hai người lập tức ra tay toàn lực.

Chẳng những bọn họ, Dược lão và Đông lão cũng vân dụng huyền bảo Địa Hoàng ấn oanh kích.

Vào lúc Diệp Huyền động thủ thì bọn họ biết rõ việc này không bỏ qua được, đối phương tuyệt đối sẽ vì bảo vệ bí mật mà ra tay đánh chết bọn họ.

- Hạt gạo dám so với ánh trăng, các ngươi dám động thủ với ta nên phải chết.

Vũ Hoàng nhị trọng lạnh lùng nhìn mọi người, trên môi nở nụ cười trào phúng, thân thể chấn động, lực lượng vô hình bao phủ hư không.

Đồng thời chiến đao trong tay hắn chấn động, sương mù ngưng tụt rên chiến đao, cuối cùng hình thành một hư ảnh hình đao dài mười mấy trượng.

Lực lượng vô hình bao phủ các nơi, đám người Tô Tú Nhất như lâm vào vũng bùn, muốn hành động cũng khó khăn.

Oanh phanh!

Đao quang chém xuống như cầu vồng, trong tiếng nổ vang kịch liệt, đam người Tô Tú Nhất trúng dư âm công kích nên phun máu tươi.

Trong đó tu vi Dược lão và Đông lão yếu nhất, sắc mặt tái nhợt, kinh mạch trong cơ thể bị thương nghiêm trọng.

Đây là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng sao?

Sắc mặt đám người Dược lão tái nhợt, bọn họ đã từng chiến đấu với Lương Vũ của Vô Lượng Sơn, thực lực Mạc Thiên Sơn còn đáng sợ hơn nhiều, không gian chung quanh đầy kết giới chi lực nên thân thể bọn họ không thể nhúc nhích..

- Chỉ là tiểu tử bát giai nhất trọng cũng muốn đấu với ta, không biết sống chết.

Đối phương xùy cười một tiếng, trên mặt mang theo xem thường, chiến đao trong tay chém xuống và hóa thành chiến đao mang theo hào quang vạn trượng.

Đám người Tô Tú Nhất bị Mạc Thiên Sơn tấn công không ngừng lui về phía sau, kết giới không gian bao phủ quanh người làm bọn họ cười khổ.

Mạc Thiên Sơn thân là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, hắn khống chế không gian chi lực không phải bát giai nhất trọng có thể ngăn cản, kết giới đối phương dễ dàng áp chế kết giới của hắn, đám người Cát Phác Tử và Cửu Trần vừa mới đột phá Vũ Hoàng, Vũ Hoàng chi lực của bản thân còn chưa khống chế thông suốt, về phần kết giới thì không cần nói.

Trong lúc nhất thời đám người Tô Tú Nhất chỉ có thể đau khổ chèo chống.

- Diệp thiếu, Dược Thành, Đông Bác Đặc, các ngươi đi trước đi.

Tô Tú Nhất lo lắng truyền âm với đám người Diệp Huyền, chỉ giao thủ một lần đã biết rõ bản thân không thể đánh thắng đối phương, thời điểm này chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

- Không được, trốn không thoát.

Diệp Huyền lắc đầu, sắc mặt hắn ngưng trọng, Vũ Hoàng bát giai nhị trọng tạo thành kết giới dễ dàng ngăn cản bọn họ, có lẽ Diệp Huyền có thể chạy trốn một mình nhưng đám người Tô Tú Nhất lại không thể.

Huống hồ bỏ trốn như vậy là ngu xuẩn nhất.

Trừ phi. . .

Diệp Huyền lập tức suy nghĩ làm thế nào lật bàn.

- Ha ha, các ngươi đang thương lượng cái gì? Thương lượng chết như thế nào sao? Yên tâm đi, ta sẽ cùng giết các ngươi, như vậy các ngươi có bạn trên đường hoàng tuyền.

- Ân, ta nghĩ nên giết ai trước đây?

Mạc Thiên Sơn từ trên cao nhìn xuống, tay cầm chiến đao, khóe miệng còn mang theo ý chế nhạo, ánh mắt nhìn lên người đám người Diệp Huyền giống như mèo vờn chuột, tràn ngập ý trêu đùa.

- Muốn giết chúng ta cũng phải xem thực lực ngươi thế nào.

Tô Tú Nhất tức giận quát một tiếng, lúc này hắn bay thẳng về phía trước.

- Ngươi chỉ có một người, chúng ta có sáu người, ta không cho rằng không đối phó được ngươi.

Ánh mắt Cát Phác Tử và Cửu Trần lạnh lùng nhìn đối phương.

Ngoài ra Dược lão và Đông lão đang bị thương cũng không lui lại, thúc dục các huyền ấn Địa Hoàng ấn chiến đấu hung hãn không sợ chết.

Năm người phân biệt phát động tấn công từ các hướng khác nhau, ý đồ tạo thành tổn thương với Mạc Thiên Sơn.

Mạc Thiên Sơn nhìn sang và xùy cười một tiếng, nói:

- Thật sự là không biết nói các ngươi không sợ hay các ngươi ngu ngốc, cho rằng như vậy là có thể làm ta bị thương hay sao?

Vung vẫy chiến đao trong tay, lúc này một ánh đao viên mãn bao phủ toàn bộ thân thể hắn, chỉ nghe tiếng nổ bang bang vang lên, đám người Tô Tú Nhất công kích rơi vào thân Mạc Thiên Sơn nhưng không thể phá được phòng ngự của đối phương.

- Đầu tiên khai đao với hai người các ngươi trước.

Cuối cùng Mạc Thiên Sơn nhìn lên người Dược lão và Đông lão, chỉ là hai Vũ Vương thất giai tam trọng không lọt vào mắt Mạc Thiên Sơn, yếu ớt giống như mấy con kiến.

Đúng lúc này ——

- Các vị, các ngươi ngăn cản Mạc Thiên Sơn, ta đi trước một bước, yên tâm, ta nhát định sẽ thông tri việc này với Tiêu gia, đến lúc đó ta sẽ đích thân chém giết Mạc Thiên Sơn báo thù cho các vị.

Diệp Huyền không biết lúc nào đã mở cánh chim sau lưng ra, trên cánh chim có điện quang lưu động, có năng lượng hội tụ, từng đạo điện quang như bức tranh sơn thủy bao phủ thân thể Diệp Huyền vào trong, hắn không ngừng lui ra xa.

Lúc này Diệp Huyền bất tri bất giác đã thối lui tới biên giới kết giới Mạc Thiên Sơn, hắn sắp thoát khỏi phạm vi kết giới.

- Đáng chết.

Nội tâm Mạc Thiên Sơn kinh ngạc và trán đổ mồ hôi lạnh.

Hắn vừa mới có chủ ý đã bị đám người Tô Tú Nhất hấp dẫn, đối với Diệp Huyền chỉ là thiếu niên Vũ Vương thất giai nhất trọng thì không quan tâm nhiều, tại tăng thêm Diệp Huyền tận lực ít xuât hiện nên hắn cũng lựa chọn bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.