- Lại là phù văn giả thân.
- Rốt cuộc trên người tiểu tử này có bao nhiêu bảo vật?
- Bắt lấy hắn, địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên nhất định đang ở trong tay của hắn.
Những Huyền thú chung quanh tức giận, chúng thao túng đám yêu thú điên cuồng xông lên phía trước, hoàn toàn không cần mạng.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo hào quang cọ rửa qua người Loan Hồng giống như hạt mưa bảy màu văng khắp nơi.
Sắc mặt Loan Hồng khó coi, số lượng đám yêu thú nơi này quá nhiều nhưng hắn có không ít bảo vật, thực lực mạnh nhưng bị nhiều yêu thú vây công như thế làm hắn có phần luống cuống tay chân.
Bất đắc dĩ, hắn vội vàng nháy mắt với đám người Dạ Phồn Tinh.
- Đều là người liên minh mười ba nước, chẳng lẽ mọi người cứ khoanh tay đứng nhìn như thế sao? Tuy Dạ Phồn Tinh ta thực lực không được nhưng ta không nhìn nổi hành vi của các vị.
Đám người Dạ Phồn Tinh nhìn hắn Loan Hồng nháy mắt, lúc này đường hoàng quát to một tiếng sau đó nhanh chóng tụ tập với Loan Hồng.
Ông ông ông ông.
Từng đạo hào quang xuất hiện trên người của bọn họ, không ngờ tạo thành một đại trận, sương mù của đại trận ngăn cản đám Huyền thú yêu thú tiến công, bốn người lao ra khỏi hang động và nhanh chóng bay lên mặt đất.
- Đuổi theo!
Đám Xích Viêm làm sao cam tâm nhìn đám người Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng liên tục đuổi theo ra ngoài.
- Thái Tín hội trưởng, thực lực của người ta rất mạnh nha, bảo vật còn nhiều như thế, chỉ sợ còn mạnh hơn ngươi không ít, làm gì cần ngươi đi lên bảo hộ chứ.
Tả Nhất Minh trào phúng cười cười.
Sắc mặt Thái Tín đỏ lên, cả buổi nói không ra lời.
Tả Nhất Minh nói không phải là không có đạo lý, vừa rồi đổi Loan Hồng thành hắn, chỉ sợ hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc đã sớm chết mười tám lần rồi.
- Mấy gia hỏa này tuyệt đối không phải người liên minh mười ba nước, đại trận do bọn chúng tạo thành vậy mà có thể lập tức ngăn cản nhiều yêu thú và Huyền thú ngũ giai tiến công, địa vị khẳng định không nhỏ.
Có võ giả rung động mở miệng nói ra.
Những võ giả khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh kết hợp với nhau tạo thành đại trận vô cùng cường đại, kết hợp với biểu hiên của bọn chúng trong phù quang đại hội, nếu như còn không hiểu trong đs có chuyện ẩn thì bọn họ cũng quá ngu rồi.
- Rốt cuộc bọn chúng là người nơi nào, tiềm phục vào liên minh mười ba nước chúng ta có mục đích gì?
- Chẳng lẽ là thiên tài của các thế lực đỉnh cấp trên đại lục?
Không ít người sinh ra bóng mờ, nếu như liên minh mười ba nước bị thế lực đỉnh cấp trên đại lục ngấp nghé như thế, như vậy tình cảnh bọn họ sau này sẽ nguy hiểm.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, xem ra liên minh mười ba nước chúng ta đang thời buổi rối loạn ah.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ngưng trọng lên tiếng.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta xem ngươi nên quản tốt chính ngươi thì hơn, nếu Loan Hồng là thiên tài của thế lực bên ngoài tới, Diệp Huyền của Lưu Vân quốc các ngươi cũng không tốt hơn nơi nào.
Hứa Tín Hoa hội trưởng cười lạnh nói:
- Theo ta thấy nếu như ai nhìn thấy Diệp Huyền trong phù quang bí cảnh thì phải bắt hắn lại, hảo hảo hỏi hắn một chút hắn tiềm phục trong liên minh mười ba nước chúng ta là có mục đích gì.
Hắn nói ra lời này làm không ít người nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, đúng thế, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội lúc trước còn đáng sợ hơn cả Loan Hồng rất nhiều.
- Hứa Tín Hoa, ngươi ghen ghét thiên tài Lưu Vân quốc của ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như thế.
Đông Phương Ngôn Ngữ chắp tay nói với mọi người.
- Các vị, ta không biết đám người Loan Hồng nhưng với Diệp Huyền thì ta có thể xác nhận hắn là đệ tử Lưu Vân quốc , phụ mẫucủa hắn, thân nhân, gia tộc đều ở trong Lưu Vân quốc, hắn từ nhỏ lớn lên tại Lưu Vân quốc, điểm này tuyệt đối không có sai lầm.
- Được rồi, mọi người cũng đều không nên suy đoán lung tung, nếu Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói như vậy, ta tin tưởng lai lịch Diệp Huyền nhất định rất trong sạch.
Chúc Thiên Lam hội trưởng thản nhiên nói.
- Diệp Huyền trong sạch hay không trong sạch thì ta không biết, ta rất ngạc nhiên Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên chuẩn bị xử lý như thế nào?
Đột nhiên Tả Nhất Minh lên tiếng.
- Đúng thế, chúng ta nhiều người gian khổ nhiều ngày qua như thế, cuối cùng tất cả đều không công mà lui, chỉ có Đông Phương Ngôn Ngữ đạt được một đóa hoa sen, dường như việc này không công bằng.
Ánh mắt Hứa Tín Hoa lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Đông Phương Ngôn Ngữ cười lạnh, nói:
- Có gì mà không công bình, hoa sen là Lưu Vân Quốc đạt được, dĩ nhiên là thuộc về Lưu Vân Quốc, việc này đã nói ngay từ đầu, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý sao? Nào có chuyện tốt như thế.
- Còn nữa Tả Nhất Minh hội trưởng, trừ ta có được Thất Thải Hoa Liên ra, đệ tử Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh của ngươi cũng nhận được đấy? Tại sao ngươi không tìm hắn mà tìm ta, không phải buồn cười sao. Hẳn ngươi cảm thấy Đông Phương Ngôn Ngữ ta dễ khi dễ hay sao?
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói không sai, Tả Nhất Minh hội trưởng, hành vi của ngươi không phúc hậu rồi. Thất Thải Hoa Liên ta cũng muốn nhưng chuyện cường đoạt hoa sen của kẻ khác thì Vệ Quang ta làm không được, cũng gánh không nổi lời của ngươi.
Thạch Chân quốc Vệ Quang hội trưởng giao hảo với Đông Phương Ngôn Ngữ, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.
Người có suy nghĩ như thế chỉ là số ít, không ít người bị lời nói của Tả Nhất Minh câu dẫn suy nghĩ khác.
Tuy bọn họ cũng biết cho dù bảo Đông Phương Ngôn Ngữ giao hoa sen trong tay ra cũng không tới phiên bọn họ nhưng ít ra cũng cần một câu trả lời.
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Chúc Thiên Lam.
- Ai đoạt được là của ai, chuyện này đã sớm nói rõ ngay từ đầu, cũng thương nghị xong.
Chúc Thiên Lam cau mày, hắn nói lời này làm mọi người bỏ đi nhớ thương.
- Nếu không còn bảo vật, như vậy chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này cũng vô nghĩa, cáo từ.
Xem như không chiếm được chỗ tốt, Tả Nhất Minh cũng không nói nhảm, hắn quay người rời khỏi hang động.
- Cáo từ.
Hứa Tín Hoa chắp chắp tay, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng hai người vội vã như thế, lại nhìn phương hướng hai người rời đi, mọi người lập tức tỉnh ngộ, hai người này vừa ý bảo vật trên người đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh.
Nghĩ vậy ánh mắt không ít người sáng lên, liên tục cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc người trong sơn động giảm đi một nửa.