- Ngươi xem động tác của hắn kìa. Mềm nhẹ vô cùng, giống như chim yến tung bay. Hiển nhiên là một môn thân pháp cực kỳ cao thâm.
- Mau nhìn kìa. Hắn sắp lưu tên ở trên bia lưu danh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung ở trên ngón tay của Chương Điền.
Vèo!
Trên ngón tay ngắn nhỏ của Chương Điền, không ngờ xuất hiện từng trận cương khí, nặng nề đâm ở trên bia lưu danh.
Ầm!
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ngón tay Chương Điền, căn bản không có thể đâm xuống tấm bia đá màu đen, trái lại là bị một sóng công kích màu đen từ trong tấm bia đá truyền tới, làm cho chấn động bay ra ngoài.
Ầm.
Chương Điền nặng nề ngã xuống đất.
- Chương Điền, không thể lưu danh. Đào thải!
Thanh Phong liếc nhìn tấm bảng trong tay, lạnh lùng nói.
Tại sao có thể như vậy được?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Lúc trước khí thế của Chương Điền, không tầm thường. Trên tay ngưng tụ cương khí, cũng vô cùng đáng sợ. Đừng nói là một tấm bia đá, cho dù là một khối sắt thép, cũng có thể bị đâm thủng ra một lỗ. Nhưng cuối cùng không ngờ, không có thể lưu lại tên ở trên bia lưu danh?
Cái này...
Mọi người ở ngoài xem, tất cả đều sợ tới ngây người.
Bọn họ cảm nhận được khó có thể tin nổi.
- Không… không có khả năng? !
Chương Điền cũng dại ra, lắc đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không tin lấy thực lực của mình, ngay cả lưu danh cũng làm không được.
- Người bị đào thải, mời chủ động rời khỏi phạm vi của tấm bia đá.
Thanh Phong lạnh lùng nói, vung tay lên. Một kình lực vô hình sinh ra, đưa Chương Điền ra khỏi phạm vi sát hạch.
- Kế tiếp!
Sau đó, Thanh Phong lạnh lùng nói.
Học viên ở phía sau Chương Điền, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
Ban đầu, hắn vốn cho rằng, lưu danh ở trên bia lưu danh là chuyện rất đơn giản. Hiện tại xem ra, cũng không đơn giản.
Điều chỉnh khí tức một chút, hắn hung hăng cắn răng một cái, chợt xông mạnh vào trong phạm vi của tấm bia đá màu đen.
Vèo!
Hai chân hắn giẫm mạnh lên trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bia lưu danh phía trước. Huyền lực trong cơ thể hắn, điên cuồng vận chuyển.
Mọi người vây xem, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Có thể thấy được, bởi vì nguyên nhân Chương Điền vừa thất bại, người này tập trung tinh thần cao độ. Đơn nữa động tác của hắn vô cùng trầm ổn, vững chắc, cũng không có bất kỳ sự liều lĩnh nào.
Sau mấy hơi thở, người này tới phía trước tấm bia lưu danh, toàn thân bất chợt bay vọt lên, trong chớp mắt sẽ đến chỗ cao mười thước.
- Đi!
Ánh mắt của hắn lộ ra sự sắc bén vạn phần, trong miệng quát lớn một tiếng. Đôi tay thịt vỗ mạnh. Ánh sáng màu vàng lập lòe, giống như kim loại hung hăng đâm ở trên vách đá màu đen phía trước.
- Keng!
Trên vách đá màu đen, đột nhiên hiện lên một vầng sáng màu đen, ngăn cản ngón tay của hắn ở bên ngoài.
- Không tốt!
Sắc mặt của người kia chợt biến đổi. Hắn còn muốn lại dùng sức. Nhưng một lực trùng kích mạnh mẽ truyền đến, khiến hắn bị chấn động bay ra ngoài.
- Thất bại, lại thất bại.
Tất cả mọi người nhìn người kia ngã rơi trên mặt đất, mặt xám như tro tàn. Tâm tình của mỗi một người đều vô cùng trầm trọng.
Đặc biệt những thủ môn tham gia sát hạch tuyển này, trong lòng càng thêm áp lực, sắc mặt khó coi.
Ban đầu, bọn họ cho rằng muốn lưu danh ở trên tấm bia lưu danh kia, là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng những tuyển thủ trước mặt liên tiếp thất bại, cũng khiến cho bọn họ tỉnh ngộ ra. Vòng sát hạch thứ ba này, cũng không đơn giản.
- Ha hả, cuối cùng tỉnh táo lại một ít.
- Ngươi xem những tuyển thủ tham gia sát hạch này, mặt đều xanh cả lại. Ha ha ha.
- Bọn họ cũng không suy nghĩ một chút. Nếu như lưu danh trên bia lưu danh đơn giản như vậy, sao có thể làm vòng thứ ba sát hạch?
Từng học viên cũ mỉm cười nói.
Mà đám người Trữ Kiếm, Phùng Quang càng lộ ra vẻ trào phúng, xem thường, bộc lộ tình cảm trong lời nói.
Tiếp theo, lại có ba người tham gia sát hạch. Nhưng điều khiến cho người ta tuyệt vọng chính là, ba người này vẫn không có thể lưu lại bất kỳ tên nào ở trên tấm bia đá. Tất cả liền bị đào thải loại bỏ.
Liên tiếp năm người, tất cả đều bị thất bại.
Thảm khốc!
Trong hơn ba trăm tuyển thủ còn lại, lưu chuyển một bầu không khí bi quan.
Giờ này phút này, đã không còn có bất kỳ tuyển thủ nào, dám xem thường vách đá màu đen kia nữa.
Thậm chí có người cũng hoài nghi, bọn họ nhiều người như vậy, thật sự có người nào có thể lưu lại tên ở phía trên hay không?
- Ta cũng không tin, không có biện pháp nào lưu danh ở trên tấm bia lưu danh này.
Ngay vào lúc này, một người thanh niên thân mặc võ bào màu đỏ, chậm rãi đi ra, lạnh giọng nói.
Trên gương mặt của hắn tràn ngập sự tự tin.
Vù!
Thân hình của hắn giống như một trận gió, bay vào phạm vi của vách đá, với tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
- Lúc này, hắn vẫn vọt vào nhanh như vậy sao? Làm vậy không phải là tìm chết sao?
- Năm người trước đó đều thất bại. Tiểu tử này, cũng không biết đóng vững đánh chắc.
- Hắn gọi là Trương Liệt. Có người nói hắn đến từ vương quốc Thiên Thái, hai mươi tuổi Vũ Tông ngũ giai nhất trọng. Ở trong đợt sát hạch thứ hai, thuộc về vị trí lót đáy.
- Lỗ mãng, quá lỗ mãng.
Không ít người lắc đầu thở dài nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Liệt.
Thời khắc này, Trương Liệt đã phóng mạnh lên cao.
Thân hình của hắn sau khi đạt tới độ cao mười thước, không những không có dừng lại, trái lại đang tiếp tục lao lên cao.
Xôn xao!
Trong miệng mọi người đều phát ra những tiếng kêu kinh ngạc. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Năm người trước đó, ngay cả tư cách lưu lại tên ở chỗ mười thước cũng không có. Ngươi xếp hạng thứ sáu, hiển nhiên so với mấy người trước căn bản không mạnh hơn bao nhiêu. Lại còn dám tiếp tục lao về phía trước?
Ai cũng không có nhìn thấy, Thanh Phong cách đó không xa, lại khẽ gật đầu.
Đối mặt nghi vấn của mọi người, tâm Trương Liệt này phẳng lặng giống như mặt nước.
- Đợt thứ hai, sở dĩ ta xếp hạng thấp như vậy, hoàn toàn là bởi vì thực lực của ta phần nhiều chính là ở trên phương diện thân pháp. Ở trong hoàn cảnh hạn chế huyền lực và tràn ngập lực áp bách như Lam Quang Cảnh này, căn bản không phát huy ra được.
- Mà xếp hạng thật sự của, tuyệt đối không ngừng ở đây.
- Người khác không có cách nào lưu lại tên ở trên bia lưu danh. Nhưng ta không tin, Trương Liệt ta cũng không thể để lại tên.
Trong lòng Trương Liệt thầm gầm khẽ một tiếng, ở tấm bia đá màu đen ép xuống cực lớn, vẫn đợi đến khi mình không có cách nào bay lên, mới ngừng lại.