Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 75: Chương 75: Nữ thần tề tụ (1)




Vương Phi không hề sợ hãi, bên ngoài thân thể bỗng nhiên loé lên một đạo huyền khí quang mang mờ ảo, đây là huyền khí chi quang mà những người đột phá võ sĩ mới có thể phóng xuất.

- Cái gì? Vương Phi đã đột phá linh vũ cảnh rồi, chẳng trách hắn không hề sợ hãi.

- Trời ạ, hắn năm nay chỉ mới mười sáu, tư chất như vậy, đúng là có tư cách tiến vào Huyền Linh học viện, đây chính là thánh địa trong suy nghĩ của võ giả thiên tài khắp vương quốc, là nơi sinh ra cường giả.

- Vương gia sinh ra một thiên tài như vậy, ngày sau cá vượt long môn, Vương Phi thân là con trai trưởng của Vương gia xem ra tương lai hắn rất có hy vọng kế thừa cơ nghiệp Vương gia, trở thành gia chủ Vương gia.

- Chẳng trách hắn dám ngông cuồng như vậy, quả nhiên là cũng có chút bản lĩnh.

Cả đám học viên vây quanh xem đều khiếp sợ không thôi, có thể tiến vào Huyền Linh học viện đại biểu cho tiến vào tầm mắt của cao tầng trong vương quốc, tương lai sau khi tốt nghiệp thì sẽ hoá rồng, một bước lên mây.

Thiên tài như vậy, không chỉ là Vương gia, cho dù là Tinh Huyền học viện cũng không nỡ khiến gã bị thương tổn dù chỉ một chút, La Chiến căn bản không thể ra tay được.

- Tốt, tốt lắm.

La Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Phi.

- Ngươi cho rằng đột phá võ sĩ thì có thể coi trời bằng vung sao? Ta lại muốn xem, hôm nay ta ở đây, ai dám ra tay.

Ánh mắt của Vương Phi ngưng lại, La Chiến này quả thực giống như tảng đá trong nhà xí, vừa hôi lại vừa cứng, có gã ở đây, mình sao có thể dạy dỗ tên Diệp Huyền kia được.

Đúng lúc này, chợt thấy Chu Huyên bước ra, lạnh lùng nói:

- La giáo quan, ta kính ngươi đã từng dạy dỗ ta, nhưng đây là xung đột của riêng học viên chúng ta với nhau, ngươi thân là giáo quan, tuỳ tiện tham gia thế này hình như không thích hợp đâu?

Mọi người trợn mắt há mồm, hôm nay rốt cuộc là tình huống nào, hai đại học viên cung nhau khiêu khích giáo quan mặt lạnh? Vương Phi kiêu ngạo như vậy là do gã có chỗ dựa, dù sao gã cũng là thiên tài sắp sửa chính thức trở thành học viên của Huyền Linh viện, nhưng còn Chu Huyên này…

Đúng lúc rất nhiều học viên đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng thì chợt thấy trên người của Chu Huyên đột nhiên loé lên một đạo quang lượng mờ mịt, huyền khí uy áp cường hãn nháy mắt liền phóng ra.

- Huyền khí chi quang, trời ạ, Chu Huyên này cũng đã đột phá tới cảnh giới võ sĩ nhất giai linh vũ cảnh rồi sao!

- Thượng đế ơi, Chu Huyên năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, so với Vương Phi còn nhỏ hơn một tuổi, cư nhiên cũng đã đột phá tới nhất giai rồi?

- Ôi trời, chẳng trách nàng ta lại khí thế như vậy, nữ thần quả nhiên là nữ thần, còn thiên tài hơn cả Vương Phi.

- Diệp Huyền chết chắc rồi, lần này hắn chết là cái chắc.

Tất cả xôn xao, không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, học viên đột phá nhất giai linh vũ cảnh cũng chẳng là gì, khó nhất chính là đột phá trước mười sáu tuổi, bởi vì bất kỳ võ sĩ linh vũ cảnh đột phá trước mười sáu tuổi đều sẽ được đưa tới Huyền Linh học viện ở vương thành để tu hành, trở thành một thành viên trong số những thiên chi kiêu tử đó.

Tinh Huyền học viện đã rất nhiều năm không xuất hiện thiên tài như vậy, hôm nay thoáng cái lại xuất hiện hai người, chắc chắn sẽ khiến cả Lam Nguyệt thành rúng động.

Sau này, địa bàn của Vương gia và Chu gia ở Lam Nguyệt thành chắc chắn sẽ lại mở rộng thêm.

Vẻ mặt của La Chiến cũng đanh lại, hai đại thiên tài thế này cùng đến khiến cho lão sư như gã cũng kiêng kị vạn phần. Ngay tại lúc sắc mặt của gã vô cùng khó coi, không biết nên xứ trí thế nào thì Diệp Huyền đột nhiên chậm rãi bước ra.

Chỉ thấy hắn trực tiếp vươn một ngón tay qua, chỉ về phía Vương Phi và Chu Huyên khinh khỉnh nói:

- Ta còn nói nơi này sao lại sáng như vậy, hoá ra là vì hai người các ngươi đang phát sáng, ha ha, đột phá võ sĩ thì giỏi lắm sao, trên người sáng như vậy, cho mình là ngọn nến sao.

- Ha ha ha.

Trần Tinh đột nhiên cũng phá lên cười:

- Huyền thiếu ngươi đúng là biết nói chuyện cười, nhìn kỹ thì hai người bọn họ giống hai ngọn nến thật, vậy cũng tốt, sau này buổi tối đi nhà xí cũng không cần phải đốt đèn nữa.

- Phì!

Lời này vừa thốt ra, toàn bộ đều phì cười.

- Trần Tinh, ngươi muốn chết.

Vương Phi giận tím mặt, còn Chu Huyên thì mặt đỏ lan xuống tận cổ, hàn khí lạnh lẽo phát ra từ người nàng, trong mắt lộ ra sát khí.

- Các ngươi ai dám động thủ.

La Chiến hừ lạnh một tiếng, như một bức tường sắt kín kẽ.

Diệp Huyền đột nhiên cản La Chiến lại:

- La giáo quan, đây là chuyện giữa học viên bọn ta với nhau, thì cứ để học viên chúng ta giải quyết.

La Chiến cau mày nói:

- Diệp Huyền…

- Ha ha, lẽ nào La giáo quan không tin ta sao?

Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của hắn, La Chiến bất giác dừng bước, lại nghe Diệp Huyền hờ hững nói:

- Nói đi, hai người các ngươi tìm ta rốt cuộc là muốn gì, có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng.

Vương Phi cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói:

- Con thỏ đế chết tiệt kia, miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, ngươi đắc tội với Vương gia ta, hãm hại đệ đệ của ta, tội không thể tha, nhưng niệm tình mọi người đều là đồng học, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất chính là quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ta ở trước mặt mọi người, cầu xin ta tha thứ, khai thật là ngươi âm mưu hãm hại đệ đệ của ta, hơn nữa phải cam đoan sau này nhìn thấy người của Vương gia thì phải đi đường vòng, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, thứ hai chính là phải đánh một trận với ta, thân là nam tử hán, đường đường chính chính đấu một trận sinh tử với ta, chỉ cần ngươi có thể cản được mười chiêu của ta mà không thua thì Vương Phi ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ khó dễ gì ngươi nữa, các hạ cảm thấy thế nào?

- Oa, tên Vương Phi này đúng là nhân từ, cư nhiên chỉ cần Diệp Huyền có thể đỡ được mười chiêu thì sẽ không làm khó dễ hắn nữa.

- Gì chứ, lựa chọn thứ hai có vẻ cũng không tệ lắm, Vương Phi này muốn làm cái quỷ gì vậy?

- Diệp Huyền còn cần phải lựa chọn sao, chọn điều thứ nhất thì sau này không cần làm người nữa, còn điều thứ hai thì ít nhất cũng còn một đường sống.

- Kỳ lạ, kỳ lạ, Vương Phi này không phải là người dễ nói chuyện như vậy đâý chứ?

Mọi người châu đầu nghị luận.

Vương Phi thầm cười lạnh trong lòng, Diệp Huyền này chắc chắn sẽ không chọn điều thứ nhất, đợi hắn chọn điều thứ hai thì ta sẽ cho hắn biết hậu quả của việc đắc tội với Vương gia ta, giết hắn thì quá nhẹ nhàng cho hắn rồi, ta muốn khiến hắn triệt để trở thành tàn phế, trở thành một phế nhân thực sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.