Hơn nữa Y Ba Vũ Đế này còn có một tính cách vô cùng trọng yếu, là trừng mắt tất báo, bất kỳ người nào dám đắc tội hắn, bất luận tu vi cao thấp, thân phận tôn ti, hắn đều nhớ mãi không quên, nghĩ tất cả biện pháp cũng muốn báo thù.
Điều này cũng làm cho ở Thiên Hải Thành, người bình thường đều không muốn cùng Y Ba Thương Hội giao thiệp, tương tự cũng không muốn đắc tội hắn.
Mà cái đặc điểm này của hắn, dĩ nhiên để những thủ hạ của hắn trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
- Hai tiểu tử ngoại lai, dám ở Thiên Hải sân bãi giết người của Y Ba Thương Hội ta, hơn nữa còn ở ngay trước mặt các ngươi, cố ý giết người, chuyện này truyền ra ngoài, Y Ba Vũ Đế ta không giết người này, sau đó mặt mũi để vào đâu?
Y Ba Vũ Đế nghe được Diệp Huyền giết người, càng thêm trắng trợn không kiêng dè, còn nói ra “hiện tại mới là không nể mặt mũi”, càng tức giận đến xanh mặt, thân thể phẫn nộ run rẩy.
- Mấy tên rác rưởi các ngươi, tại sao đến hiện tại mới thông báo ta, chuyện này nên ngay lập tức đánh thức lão phu từ trong bế quan, tại chỗ đánh giết hắn, cho hắn biết thủ đoạn của Y Ba Vũ Đế ta.
Phía dưới mấy Vũ Hoàng nơm nớp lo sợ nói:
- Đại nhân, chúng ta không phải sợ quấy rối ngươi tu luyện sao?
- Được rồi, phế thoại không cần nói, hai tiểu tử kia đi nơi nào?
Trong con ngươi Y Ba Vũ Đế bắn ra một đạo sát cơ lạnh lẽo.
Tuy mấy Vũ Hoàng không dám động thủ với Diệp Huyền, nhưng tung tích của Diệp Huyền cùng Kim Lân bọn họ lại hết sức lưu ý, chỉ chốc lát sau, Y Ba Vũ Đế đã đi tới cửa lớn của Húc Nhật Thương Hội.
- Hai tiểu tử giết quản sự của Y Ba Thương Hội ta đâu, để bọn họ lăn ra đây gặp ta.
Y Ba Vũ Đế gầm lên, ở trên sân bãi vang vọng, nhất thời hấp dẫn rất nhiều người vây xem.
- Xem, là Y Ba Vũ Đế.
- Hai tiểu tử giết quản sự của Y Ba Thương Hội muốn xui xẻo rồi, xem điệu bộ này của Y Ba Vũ Đế, là muốn xuống tay ác độc a?
- Chà chà, đắc tội ai không được, lại đắc tội Y Ba Vũ Đế, cái gọi là cường long không ép địa đầu xà, hai tiểu tử kia nhìn dáng dấp cũng là có đại bối cảnh, nhưng ở Thiên Hải Thành, là long thì cuộn lại, là hổ cũng phải nằm úp sấp a.
Quản sự của Húc Nhật Thương Hội nhìn thấy Y Ba Vũ Đế, vội vàng đi lên phía trước, khom người nói:
- Ngọn gió nào thổi Y Ba Vũ Đế ngài tới chỗ chúng ta a? Không biết ngày hôm nay Vũ Đế đại nhân đến đây là vì chuyện gì?
Húc Nhật Thương Hội cũng là một trong thập đại thương hội, hơn nữa xếp hạng thứ bảy, thực lực còn ở trên Y Ba Thương Hội, bởi vậy tuy quản sự kia thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng không quá sợ.
- Ít nói nhảm, giao hai tiểu tử ngày hôm qua giết quản sự của Y Ba Thương Hội ta ra đây, bằng không bổn Đế liền vọt vào Húc Nhật Thương Hội bắt người.
- Thực sự xin lỗi, Y Ba Vũ Đế đại nhân, hai người kia đã theo phi thuyền của Húc Nhật Thương Hội chúng ta ra biển rồi.
- Chuyện khi nào?
- Chính là ngày hôm qua.
Y Ba Vũ Đế ngẩn ra, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền cùng Kim Lân lại chạy nhanh như vậy, ngày hôm qua mới vừa giết thủ hạ của hắn, dĩ nhiên liền ra biển.
- Hai tiểu tử này cho rằng ra biển liền chạy thoát sao? Hừ, bổn Đế muốn giết bọn họ, căn bản không cần chờ bọn hắn trở về.
Huyền Thức của Y Ba Vũ Đế quét qua Húc Nhật Thương Hội, phát hiện xác thực không có bóng người của Diệp Huyền cùng Kim Lân, căn bản không kiên trì chờ đợi, thân hình hắn loáng một cái, trong nháy mắt liền biến mất ở trên đường chân trời, bạo vút về phía Vô Tận Hải.
- Giết người của Y Ba Thương Hội ta, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, bổn Đế cũng phải giết bọn họ.
Ầm ầm gầm lên ở trên bầu trời Thiên Hải Thành, bóng người của Y Ba Vũ Đế đã biến mất ở trước mặt chúng nhân.
- Cái tên điên này.
Giờ khắc này trong các đại thương hội của Thiên Hải Thành, từng cường giả Vũ Đế cũng dồn dập thu hồi ánh mắt, không nói gì lắc đầu.
Còn những dân thường kia, thì thở dài lắc đầu, ở trong lòng bọn họ, hiện tại Diệp Huyền cùng Kim Lân đã là hai người chết.
Hai ngày, thoáng cái liền qua, phi thuyền của Húc Nhật Thương Hội cũng thuận lợi đến Linh Sa hải vực.
- Nơi này chính là Linh Sa hải vực sao?
Từ trong phi thuyền đi ra, Diệp Huyền ngóng nhìn biển rộng dưới chân, sóng biển dâng trào bắn lên hơn mười trượng, ánh mắt mê ly.
Kiếp trước kiếp này, hắn là lần đầu tiên tới Vô Tận Hải, có thể cảm nhận được ở dưới mặt biển vô tận, ẩn giấu lực lượng kinh khủng.
Vô Tận Hải, mênh mông vô ngần, không có ai biết đến tột cùng bao la đến mức nào, chỉ biết đây là một địa vực nguy hiểm, vùng cấm của Nhân tộc.
- Trăm năm trước, Doanh Thai Nguyệt từng tới nơi này sao?
Diệp Huyền đứng lặng phía chân trời, trong lòng lặng lẽ.
Thời khắc này, hắn phảng phất như nhìn thấy một nữ tử tuyệt thế tung bay, như điều khiển Ngũ Thải Tường Vân, ở vùng biển vô tận này bay lượn.
Nàng là tuyệt mỹ như vậy, phảng phất như Thánh Nữ Thiên giới xuống trần, thế gian vạn vật ở trước mặt nàng, đều mất đi màu sắc.
- Chư vị, nơi này chính là Linh Sa hải vực, mục đích của chúng ta chuyến này. Nơi này xung quanh mấy vạn dặm hải vực, đều từng được cường giả của Húc Nhật Thương Hội ta sưu tầm qua, sẽ không có Hải tộc cùng hải tặc mạnh mẽ qua lại.
Lúc này. . .
Vũ Hoàng đầu lĩnh của Húc Nhật Thương Hội đứng trên tàu, thanh âm truyền tới bên tai mỗi người:
- Các ngươi có nửa tháng thời gian, ở vùng biển này sưu tầm bảo vật, có thể tổ đội, cũng có thể độc hành, nhưng nhớ kỹ, nửa tháng sau nhất định phải ở đây hội hợp, quá hạn không chờ.
Dứt tiếng, người này còn cố ý liếc nhìn Diệp Huyền cùng Kim Lân, hỏi:
- Hai người các ngươi, nhớ không?
- Chúng ta?
Diệp Huyền cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến.
Đối phương nguyện ý chờ thì chờ, ngược lại nửa tháng sau, hắn là chắc chắn sẽ không về đây.
Người kia thấy thần thái của Huyền Diệp xem thường, khẽ cau mày, vừa mới chuẩn bị nói.
Đột ngột ...
Ầm ầm!
Một luồng uy thế khủng bố đột nhiên giáng lâm xuống, uy thế đáng sợ kia phảng phất như một ngọn núi lớn trong nháy mắt trấn áp ở trên người tất cả mọi người ở đây.
- Hai tiểu tử giết người của Y Ba Thương Hội ta ở nơi nào?
Đồng thời một tiếng hét ầm ầm phẫn nộ từ phía chân trời truyền đến, tiếp theo vèo một cái, một bóng người bá đạo đột nhiên xuất hiện, lấp loé mấy lần, liền xuất hiện ở trước phi thuyền của Húc Nhật Thương Hội, ánh mắt lạnh lẽo bạo ngược, gắt gao nhìn kỹ mọi người ở đây.