Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1642: Chương 1642: Tả Đồng vẫn lạc (1)




- Huyền Diệp, ngươi có gan liền đuổi theo, Cuồng Ngục đại nhân hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tả Đồng Vũ Đế tức giận quát lên, thanh âm run rẩy, trong mắt trái hắn lại sản sinh một chút sợ hãi.

Đúng, hắn sợ.

Làm bá chủ Vô Lượng Sơn, cửu giai nhị trọng, chấp chưởng hình phạt, lại sợ!

Hiện tại thực lực của hắn tổn thất lớn, căn bản nhất là Tà Nhãn Võ Hồn bị Diệp Huyền phá huỷ, để hắn chân chính cảm nhận được nguy hiểm vẫn lạc.

Hiện tại, trong lòng hắn sản sinh một tia hối hận, hối hận trước không có liều mạng giết chết Diệp Huyền.

Bây giờ lại lạc đến mức độ này.

- Cuồng Ngục? Hiện tại coi như là Cuồng Ngục đích thân đến, có thể làm khó dễ được ta sao? Ta đã nói, giờ này ngày này, chính là giờ chết của Tả Đồng ngươi.

Diệp Huyền thấy Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế phá diệt, lại vẫn có thể bùng nổ ra uy lực bực này, trong lòng vạn phần kinh ngạc, phải biết, võ giả bình thường mất đi Võ Hồn, linh hồn truyền đến đau nhức, tuyệt đối có thể làm cho đối phương trong thời gian ngắn ý thức tán loạn, đau đến không muốn sống.

Có điều tuy Tả Đồng liều mạng toàn lực, miễn cưỡng lao ra, nhưng vẫn ở trong phạm vi vây giết của Diệp Huyền, đối phương chỉ là sắp chết giãy dụa, ngoan cố chống cự mà thôi.

Xì xì xì xì xì xì!

Trong ánh mắt sợ hãi ngơ ngác của Tả Đồng Vũ Đế, thân hình Diệp Huyền như ưng kích trường không, ở trong chớp mắt liên tiếp bổ ra mấy kiếm, mỗi một kiếm bổ ra, đều có một ánh kiếm lôi trụ trút xuống, hóa thành một con Lôi Long rít gào, bao phủ trời cao.

Có tới sáu con Lôi Long, gào thét vồ bắt về phía Tả Đồng, biến nửa bầu trời hóa thành hải dương sấm sét.

Mỗi một Lôi Long, uy lực đều trên một đòn toàn lực trước khi Diệp Huyền đột phá, kinh sợ thiên địa.

- Công kích thật khủng khiếp, người này đến tột cùng là người nào, thật vừa đột phá Cửu Thiên Vũ Đế sao?

Phía dưới Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, từng cái từng cái trố mắt ngoác mồm, ở dưới khí tức Lôi Long của Diệp Huyền thân thể run lẩy bẩy, vẻ mặt kinh hãi không tên.

Sáu Lôi Long kia xé rách trời cao, ngao du phía chân trời, ẩn chứa uy lực kinh thiên động địa, ba người bọn họ không nghi ngờ chút nào, trong đó bất kỳ một Lôi Long nào, cũng có thể dễ dàng xé rách thân thể của bọn họ.

Bọn họ ở thế lực nhị lưu như Thanh Hoa Vực xưng bá, chưa từng gặp qua chiến đấu kinh khủng như thế.

- Bổn Đế liều mạng với ngươi.

Tả Đồng Vũ Đế vào lúc này, biết mình chạy trốn đã là phí công, trong tay hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một đống đan dược, một hơi tất cả đều nuốt vào trong bụng.

Những đan dược này, có chính là Đan Đạo đại sư của Vô Lượng Sơn nghiên cứu chế ra, cũng có chính là hắn ở một ít buổi đấu giá cỡ lớn của Huyền Vực mua được, có thể tăng lên uy lực chiến đấu, có thể nhanh chóng chữa trị thương thế, còn có thể thiêu đốt Huyền Nguyên, bạo phát tiềm lực bản thân...

Bây giờ hết thảy bị hắn nuốt xuống .

Lần này bạo phát, trên người Tả Đồng Vũ Đế trong phút chốc nổi lên một luồng huyết diễm hừng hực, cả người thật giống như Ma thần đẫm máu sống lại, đánh về phía sáu Lôi Long giữa bầu trời.

Huyền Nguyên mạnh mẽ, ma diễm, các loại võ kỹ, bí pháp, không ngừng triển khai ra, vùng thế giới này, đều bao phủ ở trong hủy diệt, phá hoại, tà ác, lực lượng kinh khủng vô tận.

Tả Đồng Vũ Đế bạo phát, dĩ nhiên phá tan sáu Lôi Long cắn xé, sau đó hung mãnh đánh về phía Diệp Huyền.

Không ai có thể hình dung cảnh tượng của hai đại cao thủ này đối đầu, Huyền Nguyên kích đãng, không gian chấn động, từng luồng từng luồng Huyền Nguyên kinh người xông thẳng lên trời, ở chân trời xuyên qua một đường nối đen kịt, trên đại địa, tiếng sấm nổ vang, cả Lăng Quang Thành đều ở dưới hai người giao thủ liên tục run rẩy, giống như thế giới tận thế.

Tả Đồng Vũ Đế thiêu đốt tinh huyết cả người, bạo phát tiềm lực trong cơ thể, khuôn mặt hắn dữ tợn, cả người bị hắc sắc ma diễm bao phủ, triển khai hết thảy võ kỹ, chưởng chưởng điên cuồng đánh ra, mỗi một chưởng đều có chưởng ấn rộng rãi mông lung, kích đãng hư không, xa xa một ít đại địa bị chưởng khí bắn trúng, nhất thời ầm ầm nứt ra, bụi mù tràn ngập.

Mà Diệp Huyền thì thân hình lấp loé, cầm Tài Quyết Chi Kiếm, giống như Lôi Thần lâm thế, thân hình hắn mờ ảo, kiếm kiếm bổ ra, mỗi một kiếm hạ xuống, hư không đều bùng nổ ra gợn sóng vô tận, phảng phất như không chịu được uy thế kinh thiên này, muốn tùy theo phá diệt.

Hai người điên cuồng giao thủ, kiếm chưởng va chạm, lôi hải cùng ma hải va chạm lẫn nhau, Lôi Long cùng Ma khí dây dưa, bùng nổ ra lực lượng kinh khủng xưa nay chưa từng có

Ngăn ngắn mười mấy hô hấp, hai người đối đầu hàng trăm hàng ngàn chiêu, nhanh đến mức khó mà tin nổi, uy lực cũng kinh người.

Bạch!

Sau khi giao thủ, hai người lập tức tách ra, một tiếng vang ầm ầm, một luồng áp lực vô hình tản mát ra, hư không như vải vóc bị nhăn nheo ra vô số gợn sóng, sau đó khuếch tán.

Đùng!

Cách đó không xa, tường thành của Lăng Quang Thành đột nhiên chấn động một chút, tường thành cao tới trăm trượng, ở trong thiên địa sừng sững có tới hai ba ngàn năm trong phút chốc nát tan, liên tiếp nổ tung, khói đặc cuồn cuộn phóng lên trời, ở trong kình phong bao phủ gần phân nửa Lăng Quang Thành.

Tả Đồng Vũ Đế, Diệp Huyền, lẫn nhau lạnh lùng đối diện.

Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết trên người cuồn cuộn, da dẻ các nơi đều vỡ nứt, từ bên trong phun ra máu tươi đen ngòm, trong nháy mắt biến thành một huyết nhân.

Nhưng mà những máu tươi này lẫn nhau trong lúc đó ngưng tụ, dĩ nhiên hóa thành một đạo thần bí phù văn, thả ra một luồng uy thế làm người ta sợ hãi không tên.

Chật vật, cực kỳ chật vật.

Giờ khắc này Tả Đồng Vũ Đế, sớm đã không có bá đạo tiêu sái như vừa bắt đầu đứng ngạo nghễ trên bầu trời Lăng Quang Thành, có chỉ là chật vật cùng thê thảm.

Đường đường Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, giờ khắc này như một con chó mất chủ, cực kỳ thê thảm.

Nhưng mà khí tức trên người hắn không có yếu bớt, trên người hắn xì ra máu tươi tỏa ra hồng mang mông lung, dĩ nhiên hóa thành một phù văn quỷ dị, muốn bài trừ hắn ra khỏi thiên địa.

- Vù!

Hư không gợn sóng, hồng mang trên người Tả Đồng Vũ Đế hơi lóe lên, cả người dĩ nhiên muốn biến mất ở trong hư không, phút chốc trở nên hư vô.

- Tả Đồng Vũ Đế, đến trình độ này ngươi lại còn muốn chạy trốn? Chơi với ngươi lâu như vậy, thiếu gia ta đối với tu vi của bản thân ngươi cũng coi như hiểu rõ, tiếp đó, ngươi liền chết đi cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.