- Liều mạng với bọn họ!
Mắt thấy không cách nào thoát thân được, Vương Hải đột nhiên phát ra tiếng gào sởn tóc gáy, nhanh chóng lấy một viên đan dược ra nuốt vào trong bụng.
Không chỉ có gã, gần như tất cả cường giả Chu gia và Vương gia đều lấy đan dược ra nuốt vào trong miệng, trong lúc nhất thời, trên người những tên cường giả còn lại của hai nhà đều tản ra một cỗ khí tức khủng bố, ánh mắt của cả đám biến thành màu đỏ rực như ma quỷ.
Đặc biệt là Vương Hải và Chu Thông, không biết là hai người này dùng đan dược gì, toàn thân chảy ra máu tươi, ngay cả lông mi cũng biến thành màu đỏ máu, áo báo phồng lên, khí tức nháy mắt liền tăng lên gấp mấy lần.
- Các ngươi mau đi đi, rời khỏi Lam Nguyệt thành, tới vương thành!
Gầm lên một tiếng xong, Vương Hải và Chu Thông liền tấn công tới, đánh về phía mọi người, trong tay bọn họ đồng thời xuất hiện một thanh vũ khí, võ hồn chi lực cũng được thôi động tới cực hạn, giống như ma quỷ.
Ầm !
Hai người điên cuồng bộc phát, cậy mạnh triền đấu cùng với Hoa La Huyên, cư nhiên không rơi vào thế hạ phong.
Cường giả còn lại của hai nhà, sau khi dùng đan dược thì sức chiến đấu cũng tăng lên, cả đám giống như không muốn sống nữa, cư nhiên cũng lao lên đánh với mấy người Diệp Phách Thiên.
Vương gia và Chu gia lúc này vì để tìm đường sống cho nên cơ hồ đều liều mạng đánh.
Tràng diện nhất thời lại trở nên giằng co.
- Hoa La Huyên, Diệp Phách Thiên, thả chúng ta rời đi, chúng ta cam đoan, sau này sẽ không đối địch với các ngươi nữa, quyết không nuốt lời.
Vương Hải điên cuồng giao thủ, nghiêm nghị hét lên.
- Vương Hải, ngươi bị ngu sao? Tới lúc này rồi mà còn nói những lời này!
Diệp Phách Thiên cười lạnh.
Ánh mắt của Vương Hải đỏ ngầu, đầy dữ tợn:
- Diệp Phách Thiên, giết chúng ta thì các ngươi cũng không được gì, hơn nữa, nếu như không tha cho bọn ta rời đi, bọn ta liền liều mạng đồng quy vu tận, Diệp gia các ngươi cũng không tránh khỏi tổn thất đâu.
- Vương Hải, ngươi đánh giá bản thân hai nhà các ngươi quá cao rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có đan dược hay sao?
Diệp Phách Thiên lão gia tử đột nhiên rống to một tiếng:
- Các vị, dùng đan dược, mở võ hồn, giết hết đám ác tặc này!
Lời vừa dứt thì đám người Diệp Phách Thiên đều lấy đan dược ra, uống vào cùng một lúc ——
Ông ông ông!
Các loại võ hồn sáng chói đủ màu xuất hiện trên đỉnh đầu của bọn họ, mỗi võ hồn đều phát ra khí tức khủng bố, hai đạo quang hồng sáng chói cũng quay xung quanh võ hồn của mọi người, tràng cảnh này nháy mắt liền khiến người của Vương gia và Chu gia sợ ngây người.
- Nhị tinh võ hồn, tất cả cư nhiên đều là nhị tinh võ hồn!
Đám người Vương Hải thì thào mở miệng, trừng lớn mắt, che ngực, khiếp sợ tới mức tim muốn vỡ tung.
Một tia tuyệt vọng dâng lên trong lòng bọn họ.
- Giết!
Diệp Phách Thiên rống to một tiếng, tất cả cường giả đều tấn công tới.
- Chạy, mau chạy đi!
Lúc này, trong lòng đám người Vương Hải đã sớm không còn ý chí chiến đấu gì nữa, nháy mắt liền la lên.
Thanh âm thê lương tới mức khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Phanh!
Hoa La Huyên đánh tới một chưởng, huyền lực cường hãn, ầm ầm truyền vào bên trong cơ thể của Vương Hải, đáng nát ngũ tạng lục phủ và huyền mạch của gã, trở thành một bãi thịt nhão, rơi phịch xuống mặt đất.
Vương Hải hai mắt trừng lớn, ánh sáng dần ảm đạm, tới lúc sắp chết liền cảm thấy hối hận không thôi.
Tại sao…
Những tên trưởng lão Vương gia khác nhìn thấy gia chủ đã bị đánh chết thì mỗi tên đều sợ mất mật, sau đó cũng bất chấp mọi thứ, mỗi tên đều lập tức phi thân bay ra bốn phía muốn bỏ chạy.
- Các ngươi cho rằng có thể chạy thoát được sao?
Mấy người Diệp Phách Thiên sao có thể để cho đối phương chạy thoát được, đề thăng sức chiến đấu lên tới mức cao nhất, đuổi theo kề sát.
Tiếng kêu la thảm thiết liền quanh quẩn bên trong sơn đạo, sinh mạng của đám ác nhân không ngừng bị tước đi.
- Diệp gia chủ, kỳ thực thù hận của Chu gia ta và Diệp gia ngươi cũng không sâu, xin hãy tha cho ta một mạng, ta…
Bụp!
Chu Thông hoảng sợ, lời còn chưa nói xong thì đã bị một chưởng đập nát đầu.
Diệp Phách Thiên cười nhạo một tiếng, thù hận không sâu? Thù như vậy còn không tính là sâu thì thế nào mới là sâu?
- Chúng ta chính là sát thủ của Ảnh Sát Môn, nếu như ngươi giết chúng ta thì Ảnh Sát Môn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu…
- A!
Một tên sát thủ của Ảnh Sát Môn còn muốn uy hiếp mấy người Diệp Phách Thiên, kết quả còn chưa dứt lời thì đã bị Diệp Triển Vân đánh một búa đập nát, thi cốt vô tồn.
- Diệp gia ta cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, sẽ không chủ động hại người khác, nhưng những kẻ dám gây hại tới ta thì nhất định phải trả lại gấp đôi.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục, bên trong sơn đạo này cuồng phong giận dữ rít gào, mười hai tên cường giả của Vương gia và Chu gia trong vòng một nén nhang đều bị giết hết chẳng còn ai.
Còn người của Diệp gia thì ngoại trừ Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Chấn bị thương sơ sơ ra thì những người khác không ai bị gì.
Diệp Huyền lẳng lặng đứng trên sườn núi, nhìn thấy một màn này, trong lòng không hề có chút thương cảm nào.
Thiên Huyền đại lục này, cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua.
Vương gia và Chu gia đã dám hạ sát thủ với Diệp gia thì cũng phải có giác ngộ sẽ bị diệt sát.
Kẻ giết người thì cũng sẽ bị người giết!
Chiến đấu kết thúc, mấy người Diệp Phách Thiên còn dùng huyền khí tìm kiếm trên người của mười hai cỗ thi thể kia, tìm ra được rất nhiều trữ vật giới chỉ, bên trong trữ vật giới chỉ có một đống huyền phiếu và đủ loại kỳ trân dị bảo.
Ngoài ra còn có một vài loại thần binh lợi khí, cùng với những loại đan dược tốt nhất.
Trong đám người kia tệ lắm cũng là trưởng lão của Chu gia và Vương gia, huống hồ gì còn có hai gia chủ của hai đại gia tộc là Chu Thông và Vương Hải, tài phú trên người của bọn họ có thể nói chính là tinh hoa của hai đại gia tộc.
Tài phú mà bọn chúng gom góp lại không cách nào đánh giá được.
- Vương Hải, Chu Thông, đây là do các ngươi gieo gió gặt bão, tự mình bước vào vực sâu tội ác, các ngươi giết người của Diệp gia ta, bị chúng ta giết lại cũng là chuyện đương nhiên, kiếp sau, hy vọng mắt của các ngươi sáng lên một chút.
Diệp Phách Thiên lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói.
Thấy thế, trong lòng của mấy người Hoa La Huyên, Lâm Hùng, La Chiến đều cảm thấy xúc động, đám người Vương Hải đã chết, sau này ở Lam Nguyệt thành cũng không còn cái gọi là tam đại gia tộc nữa rồi.
Mà tất cả những chuyện này, chỉ là vì một người thôi.