Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 8: Chương 8: Cửu chuyển Dịch Cân Kinh




- Dương lão, Thiên Lôi đã mười một tuổi. Có thể chứ?

Dương Hồng Toàn nhịn không được, hỏi. Mặc dù trong lòng không hề nghi ngờ những lời của Dương lão, nhưng việc này quan hệ rất lớn đến phát triển sau này của Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi đã mười một tuổi, so với các bạn cùng lứa khác mà nói, đã tụt hậu rất nhiều rồi. Thời gian đối với Dương Thiên Lôi thực sự là rất quan trọng. Lão không thể không cẩn thận..

Dương lão cười thần bí, lại từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

- Một tháng sau, gặp mặt sẽ hiểu.



Ngay ngày hôm ấy, Dương Hồng Toàn, Dương Huyền Phong liền trở lại Dương gia. Dương Hồng Toàn triệu tập toàn bộ thành viên gia tộc, bí mật cử hành một tiệc chúc mừng cực kỳ long trọng. Nguyên nhân chúc mừng đương nhiên là việc Dương Thiên Lôi đột phá bình cảnh, trở thành Tinh giả cấp một. Tuy nhiên, ý định của Dương Hồng Toàn cũng hơi lạ, chỉ thông báo tin tức Dương Thiên Lôi trở thành Tinh giả cấp một, về phần cảnh giới Đỉnh phong và việc tu luyện “Cửu Chuyển Dịch Cân Kinh” lại không hề nói qua. Dù vậy, việc này cũng khiến cả gia tộc oanh động không nhỏ.

Mấy nhà vui sướng, mấy nhà sầu.

Người vui nhất đương nhiên là mẫu thân của Dương Thiên Lôi, Lộ Miểu Ân. Nàng chưa từng bao giờ tươi cười, trong nháy mắt nghe xong tin này lại vì vui quá mà bật khóc. Thấy một màn này, khuôn mặt băng lãnh của Dương Huyền Phong đến bây giờ mới chính thức thả lỏng một chút, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cục cũng được gỡ xuống.

Dương Huyền Phong có ba thê tử. Trong ba người, chỉ có Lộ Miểu Ân là do chính hắn lựa chọn, cũng là nữ nhân hắn yêu nhất. Ngoại trừ Lộ Miểu Ân, hai thê tử kia đều là những đám hỏi chính trị, mỗi một người đều có gia tộc sau lưng làm chỗ dựa vững chắc. So với nữ tử Lộ Miểu Ân không có bất cứ chỗ dựa nào, địa vị của hai người tại Dương gia tất nhiên vượt xa so với Lộ Miểu Ân.

Mẫu lấy tử quý! Vốn có thể hi vọng dựa vào tài năng của Dương Thiên Lôi mà thay đổi địa vị của Lộ Miểu Ân trong gia tộc, lại không ngờ rằng, Dương Thiên Lôi tu luyện liên tục sáu năm lại không hề có tiến bộ. Điều này càng làm cho nàng sống trong gia tộc chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt và trào phúng. Mặc dù Dương Huyền Phong càng sủng ái nàng hơn, nhưng cũng không có cách nào thay đổi chuyện này.

Dương Huyền Phong đối với Dương Thiên Lôi làm hết thảy là vì cái gì? Không phải là vì danh dự của Dương gia, cũng không phải vì Dương Thiên Lôi, lại càng không phải vì chính hắn, mà là vì nữ nhân trong lòng hắn yêu nhất – Lộ Miểu Ân.

Dương Thiên Lôi là nhi tử Lộ Miểu Ân yêu thương nhất, là tất cả của nàng. Mà Lộ Miểu Ân, nữ nhân thần bí, ngay cả Dương Huyền Phong cũng không thật sự hiểu thấu nàng, lại cũng là tất cả của Dương Huyền Phong. Cho nên, Dương Huyền Phong chỉ có thể càng yêu nàng, bao dung nàng tất cả, kể cả bí mật chỉ tồn tại giữa hai người bọn họ - Dương Thiên Lôi.

Lộ Miểu Ân luôn hi vọng Dương Thiên Lôi trở nên mạnh mẽ. Cái loại hi vọng này mãnh liệt đến nỗi Dương Huyền Phong cũng không thể lý giải được. Bởi vì hắn biết, Lộ Miểu Ân căn bản không quan tâm địa vị của mình trong gia tộc là thế nào. Dường như, nàng chỉ đơn thuần hi vọng nhi tử của mình có thể trở thành cường giả, cường giả siêu cấp!

Biết tin Dương Thiên Lôi tấn cấp Tinh giả cấp một, những người khác trong Dương gia, nhất là các đường huynh đệ cùng lứa với Dương Thiên Lôi tuy rằng ngoài mặt vui mừng, nhưng nội tâm lại hoàn toàn khác. Bọn họ thực sự có điểm kinh ngạc, nhưng là kinh ngạc vì vận mệnh cứt chó của Dương Thiên Lôi, không ngờ tại một ngày đêm cuối cùng khi mười một tuổi lại có thể đột phá bích chướng. Thế nhưng, trong nội tâm bọn họ càng thêm coi thường và khinh bỉ Dương Thiên Lôi, cùng càng ngạc nhiên trước quyết định của gia gia Dương Hồng Toàn. Có cái gì đáng ăn mừng? Mười một tuổi mới trở thành Tinh giả cấp một, lẽ nào lão nhân gia người còn trông cậy vào hắn có thể làm nên đại sự gì? Hắn căn bản chỉ là một phế tài. Chỉ có chúng ta mới là những người tới đây sẽ chính thức cạnh tranh chức vị Gia chủ Dương gia.



Buổi chiều cùng ngày.

- Dương Thiên Lôi!

“Đương! Đương!..”

Trương Tử Hàm đứng trước cửa phòng Dương Thiên Lôi hô to. Chỉ bất quá lần này nàng không dám trực tiếp đẩy cửa bước vào, mà là gõ cửa, sợ tên kia lại đang “mát mẻ”, nàng có thể chịu không nổi. Bất quá, dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm vẫn như trước, trở nên ửng đỏ. Thật không có biện pháp! Lần kích thích thị giác cường đại kia, đối với một thiếu nữ ngây thơ tình đậu chưa khai như nàng mà nói, thật sự là ấn tượng quá sâu sắc. Lúc này, hình tượng Dương Thiên Lôi “Quân tử thản đản đản” kia kìm không được lại xuất hiện trong đầu nàng, xua đuổi thế nào cũng không được.

- Mỹ nữ lão sư!

Trong nháy mắt nghe được thanh âm của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi như thiểm điện vọt tới trước cửa, giật mạnh ra, thò đầu ra ngoài xem xét.

- Ách!

- Ngươi… Ngươi không thể chậm một chút sao?

Trương Tử Hàm đại quẫn. Nàng vốn đứng ở cửa, không nghĩ tới Dương Thiên Lôi đi ra “mạnh mẽ” như vậy. Đi ra còn không tính, thân thể còn lao mạnh về phía trước một chút, khiến hai người thiếu chút nữa ôm lấy nhau, mặc dù chưa tới mức tiếp xúc thân mật, nhưng cũng là mặt đối mặt, mũi đối mũi, hai cái miệng nhỏ nhắn gần kề. Cũng may là Trương Tử Hàm phản ứng nhanh nhẹn.

- Xin lỗi! Xin lỗi! Nghe thấy thanh âm của lão sư, ta thật sự là khẩn trương…

- Ngươi… Quên đi. Lần sau chú ý chút!

Nhìn nhãn thần trong suốt và dáng dấp thành thật dị thường của Dương Thiên Lôi, trong lòng Trương Tử Hàm mềm nhũn, nhẹ giọng nói. Nói xong liền đi trước vào trong viện.

Dương Thiên Lôi nhịn không được len lén nuốt nước miếng một cái, nhìn bong lưng tuyệt mỹ mê người của Trương Tử Hàm, trong lòng âm thầm kêu đáng tiếc, còn kém một chút a… Nhưng hắn lại trơ mắt nhìn cái miệng anh đào nhỏ, mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt say lòng người đi xa dần…

Tuy nhiên, đây tuyệt đối là vô tâm, là trùng hợp thôi. Nhưng tại sao mình không chạy nhanh hơn chút nữa chứ? Nếu chạy nhanh thêm một chút nữa, chính mình không phải…

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không phải ngươi chờ không được sao? Vào nhà đi! Chúng ta bắt đầu.

Ngay khi Dương Thiên Lôi nhìn bóng lưng Trương Tử Hàm, còn đang muốn tiếp tục YY, Trương Tử Hàm bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, nói.

- Khẩn cấp… Vào nhà… Bắt đầu?

Dương Thiên Lôi trợn mắt há miệng. Tuy biết rõ nữ hài ngây thơ như giấy trắng Trương Tử Hàm này đơn thuần chỉ là nói chuyện tu luyện, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn như trước không khống chế được cái loại tư tưởng đen tối phảng phất như ngấm vào trong xương tủy này của mình. Huống chi, tu luyện bình thường đều là ở bên ngoài, tại sao vị mỹ nữ lão sư này lại muốn đi vào trong phòng?

- Vâng!

Tuy rằng trong lòng Dương Thiên Lôi cảm thấy nghi hoặc, nhưng căn bản không định hỏi, không chút do dự đáp, nhanh chóng đi vào gian nhà giản đơn, trống trải của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.