Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 106: Chương 106: Tư cách khảo nghiệm (thượng)






- Ai nha! Đây không phải là Trương lão đệ sao? Vừa này ta và Mộc lão còn tìm ngài đó!

Dương Hồng Toàn thân thiết nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trương Vân Sơn nói.

- Đây… Không biết hai vị huynh đài tìm ta có việc gì?

Trương Vân Sơn biết trong đó tất nhiên có ẩn tình, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

- Đại sự, đương nhiên là chuyện đại sự. Về chuyện hợp tác của ba gia tộc chúng ta đó! Chúng ta cần phải thảo luận một chút.

Dương Hồng Toàn mỉm cười nói.

- Văn Vũ, vì sao tức giận như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Sở Kinh Hồn nhẹ giọng nói. Lão tuy rằng là Hoàng đế Đế Quốc Cát Ương, nhưng trong những trường hợp thế này đều dùng thân phận Sở gia nói chuyện. Cho nên, vô luận là lão hay tiểu công chúa Sở Hương Hương đều theo nghi lễ giang hồ.

- Không có gì!

Sắc mặt Lôi Văn Vũ vô cùng khó coi nói.

- Không có gì là tốt rồi! Con cháu tất có phúc của con cháu, chuyện của tiểu hài tử, bề trên như chúng ta cũng không cần phải xen vào. Đi thôi! Chúng ta đi trước uống vài chén!

Sở Kinh Hồn thản nhiên nói. Những gì hắn có thể làm cũng chỉ có vậy. Dù gì hắn cũng là quốc chủ một đế quốc, cân đối thế lực khắp nơi là trách nhiệm của hắn. Nếu như hai gia tộc thực sự đấu tranh, tổn thất lớn nhất cuối cùng lại thuộc về Đế Quốc Cát Ương.

- Đi, Trương lão đệ! Chúng ta cũng đi uống vài chén!

Dương Hồng Toàn và Dương Thiên Lôi chớp mắt vài cái, sủng ái nhìn thoáng qua Trương Tử Hàm và Mộc Tử Vi đang quệt miệng nổi giận đùng đùng, trực tiếp lôi kép Trương Vân Sơn rời đi.

Cho đến lúc này, Trương Tử Hàm mới thực sự yên lòng. Nàng biết, từ nay về sau, nàng cũng không cần lo lắng Lôi gia sẽ làm gì với gia tộc của mình nữa.

Sau khi mấy lão gia đi khỏi, Lôi Hoành không nói một câu, sắc mặt âm trầm dẫn theo mấy tên gia hỏa lần nữa xám xịt bỏ đi.

Lúc này, Dương Thiên Lệ và Sở Hương Hương rốt cục không cần phải nhịn nữa cười ra tiếng.

- Cửu đệ… Cười chết ta mất! Đường đường Tể tướng lại bị đệ chọc giận đến râu mép cũng dựng hết cả lên. Ha ha… Bộ dáng vừa rồi của đệ, thật đúng là giống người Lôi gia đó! Tuy nhiên, đệ thật sự không sợ Lôi Văn Vũ sao?

- Sợ hắn cái gì?

Dương Thiên Lôi khinh thường nói.

- Phải đó! Chỉ là một đám thất phu mà thôi. Chỉ cần lão đại nói một câu, ta giết cả nhà hắn!

Phong Mã Ngưu rất trâu bò nói. Hiện tại, người này đúng là vô cùng kính ngưỡng Dương Thiên Lôi, so với nước sông Hoàng Hà còn dào dạt hơn nhiều. Nhất là biểu hiện trâu bò của lão đại khi sắp xếp mọi việc, đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, càng là kính phục đến tột đỉnh. Ai có lão đại cuồng ngạo như vậy? Ai có lão đại vô sỉ như vậy? Ai có lão đại tán gái lợi hại như vậy? Ai có lão đại thiên phú kinh người như vậy? Không có phải không? Đi theo một lão đại như vậy, kẻ làm tiểu đệ không thuộc loại trâu bò sao được? Cho nên, bản thân nói quá một chút cũng không sao.

- Tốt! Vậy ngươi đi giết hắn đi!

Dương Thiên Lôi đá một cước vào mông Phong Mã Ngưu, nói.

- Ách…

Phong Mã Ngưu nhất thời rụt cổ lại.

Chỉ chốc lát sau, mấy bóng dáng quen thuộc cũng đi vào phòng khách, Vũ Đại Lãng, Tằng Cách La Mỗ, còn có thiếu nữ mang khăn che mặt màu đen v.v…

Tới gần chính ngọ, đám cung nữ xinh đẹp mang các loại sơn hài hải vị đi vào. Dương Thiên Lôi lần đầu tiên tham dự loại yến hội này, hơi nghi hoặc. Chính chủ còn chưa tới đây, vì sao yến hội đã bắt đầu rồi?

Sau khi Sở Hương Hương giải thích, Dương Thiên Lôi mới hiểu được nguyên nhân là thế nào. Mất cả buổi trang trí, vậy mà đại điện xa hoa đồ sộ này không ngờ lại không phải là nơi chính thức cử hành yến tiệc. Đây bất quá chỉ là nơi tiếp khách mà thôi. Thời gian yến hội cử hành chính thức là vào buổi tối, sau buổi trưa người của Trảm Không Kiếm Phái có thể mới đến.

Hoàng gia quả nhiên là Hoàng gia a. Loại phô trương này căn bản không phải thứ Dương Thiên Lôi có thể tưởng tượng được.



Sau bữa trưa, dưới sự thống lĩnh của Sở Kinh Hồn, toàn bộ những người tham gia yến hội tập trung hai bên cửa lớn Hoàng cung, nghênh tiếp đoàn người Trảm Không Kiếm Phái.

Loại phương thức nghênh tiếp này lần nữa khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy khiếp sợ. Đồng thời, cũng khiến hắn hiểu rõ, cao thủ Tiên Thiên trong cảm nhận của mọi người có địa vị cao thế nào.

Toàn bộ Đế Quốc Cát Ương cũng chỉ có mình Dương lão đạt cảnh giới Tiên Thiên, mà Trảm Không Kiếm Phái tùy tiện phái đi mấy sứ giả không ngờ tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên. Như vậy, thực lực của Trảm Không Kiếm Phái đến tột cùng là cường đại như thế nào?

Điều này khiến trong lòng Dương Thiên Lôi cũng tràn ngập chờ mong.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, tám chiếc xe ngựa xa hoa của Hoàng gia chậm rãi dọc theo thông đạo đi tới. Mã xa cầm đầu bước xuống mở cửa, Dương lão bước xuống, mỉm cười đi tới trước mặt lão giả đang bước từ trên cỗ xe thứ hai xuống. Lão giả này chính là sứ giả đầu lĩnh của Trảm Không Kiếm Phái, Tiêu Hà. Tiếp theo đó, sáu đệ tử Tiên Thiên trẻ tuổi cũng xuống xe đứng ra sau lưng Tiêu Hà.

- Cung nghênh sứ giả Trảm Không Kiếm Phái đại giá quang lâm!

Sở Kinh Hồn hô lớn một tiếng, mấy trăm người nhất thời cung kính quỳ gối hô theo. Mỗi người, vô luận là thanh niên hay lão giả, ánh mắt nhìn về phía người của Trảm Không Kiếm Phái đều tràn ngập ngưỡng mộ và tôn trọng. Đó là một loại tôn trọng đối với cường giả phát ra từ sâu trong nội tâm, ngay cả Dương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ.

Trong mắt hắn xem ra, đây chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết. Nếu là cao thủ, liền có tư cách nhận được sự tôn trọng của mình. Đương nhiên, tôn trọng thì tôn trọng, Dương Thiên Lôi cũng không giống như đại đa số người ở đây, xem bọn họ như một đỉnh cao không thể nào với tới được.

Ngược lại, khoảnh khắc nhìn về phía bọn họ ấy lại kích khởi hào khí cùng cảm xúc mãnh liệt trong lòng hắn!

Hắn muốn trở thành cường giả!

Chính mình trước đây, trong lòng tràn đầy chấp niệm, cũng chính mình hiện tại, đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường ấy.

Tiêu Hà mỉm cười, tựa hồ những chuyện như vậy lão đã nhìn quen, nhẹ giọng nói:

- Mọi người đứng lên cả đi!

- Tiêu huynh, các vị sư điệt, mời!

Dương lão cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.