Huyền Thiên

Chương 418: Chương 418: Ba ngày




Đó chính là ngọn núi phía sau Cực Dương học viện, tại sao nó lại giống như đúc với đỉnh Hoa Sơn thế? Vì sao hắn lại xuyên việt từ địa cầu tới thế giới này? Vì sao thời điểm thi đấu Tân nhân giao lưu, hắn tùy tiện trích dẫn Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, muốn lừa dối người khác, nhưng lại làm cho chính hắn lĩnh hội được rất nhiều?

Tất cả đều nói rõ, Thủy Nguyên Tinh, cũng không phải là tinh cầu cằn cỗi đơn giản như Lăng Hi nói. Vận mệnh trường hà rất thần kỳ, nếu đã cho hắn bắt đầu từ tinh cầu này, Dương Thiên Lôi sẽ không cho rằng đây là việc ngẫu nhiên.

Khống chế tinh cầu này, hắn sẽ nhanh chóng chạm tới chân tướng của mọi việc.

Một năm, hai năm, ba năm…

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã đi vào Phiêu Miểu Tiên Cung được ba năm.

Trong ba năm này, Dương Thiên Lôi và Lăng Hi đã có thể khống chế được toàn bộ cấm chế của Phiêu Miểu Tiên Cung, làm cho hai người cảm thấy hưng phấn chính là, khi bản thân bọn họ khống chế được cấm chế của Phiêu Miểu Tiên Cung, mới chính thức biết được sự cường đại của cấm chế trong Phiêu Miểu Tiên Cung.

Phiêu Miểu Tiên Cung không ngờ cực kỳ cường hãn, đường hầm tinh không cực lớn. Hơn nữa thông qua vô số tinh vực chủ yếu, còn cường đại hơn tất cả các thương hội trên Thiên Huyền đại lục. Phải biết rằng, tuyệt đại đa số thương hội, phải hao phí một cái giá cực lớn để mở một đường hầm tinh không, cơ bản chỉ mở một đầu để đi thông với tinh cầu cường đại mà thôi. Tu luyện giả của Thiên Huyền đại lục bình thường cũng chỉ đi tới các tinh cầu cường đại, làm trạm trung chuyển, mới có thể đi tới tinh vực mà mình muốn đi.

Phát hiện chuyện này, làm cho hai người kinh hỉ, cũng chính thức cảm nhận được sự cường đại của Phiêu Miểu Tiên Cung.

Hai người trong suốt ba năm này, đại đô số thời gian đều dùng vào việc luyện hóa Phiêu Miểu Tiên Cung, nhưng vẫn tấn cấp đến Thần Đạo Lục cấp.

Lăng Hi thân là khí linh của Dương Thiên Lôi, tấn chức sẽ chịu hạn chế từ Dương Thiên Lôi, nhưng sau khi Dương Thiên Lôi tấn chức, nàng cũng sẽ tự lĩnh ngộ mà tăng lên. Cho nên, Lăng Hi từ Thần Đạo Tứ cấp tăng lên Thần Đạo Lục cấp, không hao phí bao nhiêu thời gian và sức lực. Dù sao, lúc nàng còn sống cũng chỉ đạt tới Thần Đạo Tứ cấp mà thôi, nhưng trải qua hơn ngàn năm lắng đọng, tâm tính đã vượt xa người thường.

Đồng dạng, trong ba năm này, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi và Lâm Tâm Di, thông qua lịch lãm điên cuồng, củng cố cảnh giới vững chắc, đã đột phá tới Thần Đạo.



Ngày hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Nguyễn Hi Vũ dẫn chúng nữ trở về sau khi lịch lãm rèn luyện suốt bảy ngày, rốt cục cũng tụ họp tại vùng biển. Ba năm, suốt ba năm, bởi vì Dương Thiên Lôi và Lăng Hi toàn tâm vùi đầu vào trong việc khống chế Phiêu Miểu Tiên Cung, chúng nữ tu luyện toàn nhờ vào năng lực của mình, trong ba năm, số lần nhìn thấy Dương Thiên Lôi phi thường có hạn. Dù là Dương Thiên Lệ, Vu Thanh Nhã, Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi, Dương Thiên Lôi vẫn chưa chính thức thân mật qua, có đôi khi Dương Thiên Lôi đùa giỡn hèn mọn bỉ ổi, trong nội tâm đều có cảm giác là lạ, chớ đừng nói chi việc Dương Thiên Lôi tiến hành quan hệ tương đối với Nguyễn Hi Vũ và Lâm Tâm Di.

Cũng chỉ có Trương Tử Hàm và Bách Lý Thiên Thiên đã bị Dương Thiên Lôi chiếm hữu.



- Ồ?

Sau khi mọi người đi vào vùng biển của Phiêu Miểu Tiên Cung, Nguyễn Hi Vũ vừa muốn khởi động Phiêu Miểu Lệnh, chỉ vừa rót pháp lực vào trong, nàng liền kinh hô thành tiếng.

- Hi Vũ, thế nào?

Trương Tử Hàm nghi hoặc hỏi thăm.

- Phiêu Miểu Lệnh… Mất đi hiệu lực…

- Mất đi hiệu lực? Aaa…

Thời điểm chúng nữ đang kỳ quái và kinh ngạc, bỗng nhiên cả kinh kêu lên, một cổ hấp lực cường hãn vô thanh vô tức xuất hiện cắn nuốt các nàng vào trong.

- Ha ha ha… Ca đã đợi các ngươi cả buổi!

Âm thanh vô sỉ của Dương Thiên Lôi, mang theo vẻ đắc ý và hưng phấn xuất hiện trong tai chúng nữ. Thời điểm lực cắn nuốt biến mất, chúng nữ tràn ngập kinh hỉ phát hiện, các nàng đang đứng trong tòa cung điện cực lớn trong Phiêu miểu Tiên Cung.

Trong thời gian ba năm này Dương Thiên Lôi chỉ gặp các nàng mấy lần, thấy ánh mắt lớn mật, hèn mọn bỉ ổi quét tới quét lui trên người chúng nữ…

- Không tệ không tệ, thời gian ba năm, cảnh giới vững chắc, thể xác và tinh thần cô đọng thống nhất, chậc chậc… Hơn nữa, bề ngoài giống như đều…

Ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Dương Thiên Lôi không hề che dấu dụ hoặc trong đó. Suốt ba năm, bạn thân của mình chỉ toàn thân toàn ý đầu nhập vào trong cấm chế của Phiêu Miểu Tiên Cung, vào lúc này, nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ và thân ảnh mê người của chúng nữ, làm sao mà nhịn được? Cơ hồ trong nháy mắt, kim thương dựng đứng, máu dồn lên não.

- Thiên Lôi!

- Đệ đệ!

- Thúc thúc!

Nhưng đối mặt với ánh mắt hèn mọn bỉ ổi như thế của Dương Thiên Lôi, không cần nghĩ cũng biết thằng này muốn làm gì chúng nữ, nhưng không chút tức giận nào, ngược lại tràn ngập kinh hỉ chạy tới trước mặt hắn, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách một trượng, tràn ngập kinh hỉ nhìn hắn.

- Sát!

Dương Thiên Lôi lập tức vung vẩy móng vuốt, nói:

- Ba năm, các ngươi còn muốn trốn tránh, bảo vệ, phòng bị với ca ca ta sao?

- Thành công?

Thời điểm Dương Thiên Lôi muốn dùng móng vuốt diều hâu bắt gà, một đạo âm thanh phiêu miểu, giống như vượt qua vô số hàng rào không gian, bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của Dương Thiên Lôi.

Nhưng Dương Thiên Lôi lại không kinh ngạc chút nào, thân thể dừng lại, vội vàng nói thầm trong đầu:

- Ân, đã luyện hóa xong! Cái Phiêu Miểu Tiên Cung này, về sau là được căn cứ địa của con, mẫu thân!

- Ân. Ba ngày sau, mẫu thân sẽ tới đón các nàng! Nhớ kỹ lời mẫu thân nói, về sau phải lấy tu luyện làm trọng, không được làm chuyện hồ đồ, biết không?

- Mẫu thân, cái này… Ngươi biết, ta ở cùng một chỗ với các nàng, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tu luyện…

Dương Thiên Lôi lập tức xấu hổ nói ra.

- Âm Dương Niết Bàn Kinh đúng là thần thông song tu không tệ, nhưng con đường tu luyện, không có bất cứ mưu lợi nào, nếu như chỉ thấy trước mắt, muốn đạt tới Chân Thần Cảnh, có lẽ ngươi nên đặt tâm tư vào Huyền Thiên Chân Kinh thần kỳ kia đi.

Kỷ Nhạ Yên nói ra, nhưng trong âm thanh lộ ra ngữ khí kiên định không cho phép Dương Thiên Lôi trái lời.

Thời điểm Dương Thiên Lôi vừa mới tấn cấp Thần Đạo Lục cấp, thần niệm Kỷ Nhạ Yên lưu lại trong đầu của hắn lập tức được khởi động.

Tuy lúc trước Kỷ Nhạ Yên hoàn thành Bách Thế Luân Hồi, nhưng ở lại trong Thủy Nguyên Tinh không thể giúp ích gì cho con đường đi tìm đại đạo của nàng, cho nên nàng mới không hề lưu luyến mà rời đi, thậm chí tuyệt tình xóa đi trí nhớ của Dương Huyền Phong, nhưng đối với Dương Thiên Lôi, nàng lại không thể ra tay, cũng không thể không quan tâm và buông bỏ được.

Phải biết rằng, thời điểm cường giả Chân Thần Cảnh rơi vào trong luân hồi, dù có phong ấn linh hồn ấn ký và tất cả tu vi, nhưng trước khi luân hồi chuyển thế phải bố trí cấm chế trùng trùng điệp điệp, cũng không có khả năng mất đi nguyên âm, cả đời luân hồi của bọn họ, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, làm sao có thể sinh ra hài tử?

Có thể sinh Dương Thiên Lôi ra, dù là cấm chế trên người Kỷ Nhạ Yên, cũng không thể phòng bị. Trên người mang huyết nhục của nàng, làm sao nàng không chú ý. Hơn nữa, nếu không có Dương Thiên Lôi, Bách Thế Luân Hồi của nàng, không biết còn phải mất thêm bao nhiêu năm nữa mới có thể hoàn thành.

Cho nên, thời điểm nàng rời khỏi Thủy Nguyên Tinh, tuy Dương Thiên Lôi lên tiếng phản đối, nhưng nàng dùng thần niệm Chân Thần Cảnh, lưu lại trong cơ thể Dương Thiên Lôi, chỉ cần Dương Thiên Lôi có thể tấn thăng đến Thần Đạo Lục cấp, nàng sẽ cảm giác được.



- Ba ngày ah…

Vừa rồi Dương Thiên Lôi vô cùng hèn mọn bỉ ổi, bỗng nhiên thần sắc nhìn chúng nữ vô cùng lưu luyến, hai con ngươi thâm thúy, giống tràn ngập ý muốn không thể buông bỏ và u sầu.

- Gần ba ngày… Ca không phải là người tốt lành gì, bản thân cũng không phải là chính nhân quân tử, ca không hiểu gì nhiều lắm, nhưng lại biết… Chỉ có gạo nấu thành cơm, mới là bảo đảm tốt nhất! Ba ngày dù ngắn, nhưng dưới thời không pháp tắc, đầy đủ…

- Đệ đệ, ngươi làm sao thế?

Chúng nữ căn bản không biết trong đầu Dương Thiên Lôi đang nghĩ cái gì, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Thiên Lôi, còn tưởng rằng tất cả mọi người không cho hắn mặt mũi, làm cho hắn mất hứng, cho nên, Dương Thiên Lệ là người đầu tiên không đành lòng, lập tức chủ động tới gần Dương Thiên Lôi, ôm lấy cánh tay của hắn, hỏi.

- Vẫn là Nhị tỷ tốt!

Dương Thiên Lôi nhìn đôi mắt giết người không đền mạng của Dương Thiên Lệ, cánh tay vô sỉ của hắn từ từ nhích lại gần bộ ngực của Dương Thiên Lệ, cảm giác được sự kiều diễm, no đủ, săn chắc, nói ra:

- Đi, tất cả vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình rồi nói sau!

- Đại sắc lang, quá tham lam rồi… Tiểu tâm nhỏ một chút, ba ngày sau, người nào đó sẽ càng thống khổ… Ha ha ha… Phi, lưu manh đáng chết!

Thời điểm Dương Thiên Lôi thu chúng nữ vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, âm thanh của Lăng Hi muội muội mang theo một tia trêu chọc, đắc ý nói. Nhưng chỉ nói được một nửa, liền bị một câu của Dương Thiên Lôi làm nghẹn lại, trực tiếp "Phi" một tiếng, sau đó không để ý tới Dương Thiên Lôi.

- Thời điểm thống khổ, ca không ngại bắt người nào đó ra khai đao! Cho ngươi nếm thử hương vị cây roi của ca!



Trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình.

- Này, Lăng Hi, sao ngươi không làm?

- Ta làm cái gì?

- Không phải ta bảo người khởi động thời không pháp tắc trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình sao?

- Một ngày chính là ba năm, ngươi có thời gian chín năm, còn chưa đủ? Đừng làng phí đan dược!

Lăng Hi nói với ngữ khí bất thiện. Ngay cả cô ta cũng không rõ ràng, chúng nữ đều đã gặp và quen biết với nàng, biết rõ chúng nữ phải rời đi, trong lòng nàng không có chút lưu luyến, trái lại, trong nội tâm xuất hiện một cao hứng.

- Chưa đủ! Trước khi các nàng đi, ca muốn cho tất cả bọn họ đều lĩnh ngộ được ảo diệu bích chướng của Thần Đạo Lục cấp!

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Không phải chứ? Thiên Lôi, như vậy không tốt lắm đâu? Căn cơ…

Nghe được Dương Thiên Lôi nói thế, Lăng Hi lập tức dứt bỏ đắc ý trong lòng, có chút kinh ngạc nên hỏi thăm.

- Không sao, chỉ cần các nàng đừng nóng vội đột phá bích chướng là được rồi. Kỷ gia, còn cường đại hơn xa sức tưởng tượng của chúng ta, sở dĩ mẫu thân gọi bọn họ rời đi, thật ra là muốn giúp ta tu luyện, nhưng ta cảm thấy chuyện này lại không đơn giản như vậy. Ta không muốn các nàng chịu chút ủy khuất nào! Càng không muốn bị người Kỷ gia xem thường!

Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Lăng Hi nao nao, lập tức nói:

- Ai làm mẫu thân của ngươi và ta chứ! Được rồi, ta khởi động là được!



- Mẫu thân nói… Mẫu thân, hay là người nói đi.

Thời điểm Dương Thiên Lôi và chúng nữ đi vào trong Minh Huyền Bảo khố, chúng nữ thấy Dương Thiên Lôi do dự cả buổi, không nói điều gì, làm cho mọi người ý thức được, khẳng định có chuyện quan trọng xảy ra. Nếu không với tính cách hèn mọn bỉ ổi của thằng này, quả quyết không do dự như hiện giờ.

Quả nhiên, Dương Thiên Lôi mở miệng nói câu đầu tiên, liền làm cho nội tâm của chúng nữ cả kinh.

- Ân!

Càng làm cho mọi người khiếp sợ là, từ trong mi tâm của Dương Thiên Lôi xuất hiện một cổ năng lượng, trong khoảnh khắc đã ngưng tụ thành một thân ảnh hư vô mờ mịt, trừ Vu Thanh Nhã, Lâm Tâm Di, Nguyễn Hi Vũ và Bách Lý Thiên Thiên ra, tất cả mọi người đều quen thuộc thân ảnh này. Nhưng mà, bốn người sớm đã biết được tin tức mẫu thân Dương Thiên Lôi là Chân Thần Cảnh, cho nên nghe được lời vừa rồi của Dương Thiên Lôi, tự nhiên biết rõ, đây chính là mẫu thân của Dương Thiên Lôi, mẫu thân Chân Thần Cảnh trong truyền thuyết! Dù thần niệm của nàng vượt qua vô số hàng rào không gian, vô số tinh cầu ngưng tụ thành hư ảnh, nhưng cổ khí tức kia đã hoàn toàn siêu việt sức tưởng tượng của các nàng. Cũng không phải cổ thần niệm này quá khủng bố, nghiêm chỉnh mà nói chỉ là một đám thần niệm của Kỷ Nhạ Yên mà thôi, cũng không xuất ra uy lực gì, nhưng bởi vì nguyên nhân cảnh giới, vẫn làm chúng nữ cảm thấy sợ hãi.

- Thiên Lôi, ở đây tạm thời không có chuyện của ngươi, ngươi tránh ra ngoài một chút đi.

Kỷ Nhạ Yên nói ra.

- Ách, được rồi, con sẽ ra bên ngoài chờ.

Dương Thiên Lôi ứng một tiếng, thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một đạo bạch quang biến mất trước mặt chúng nữ.

Nửa canh giờ sau, Dương Thiên Lôi xuất hiện lần nữa trước mặt các nàng. Nhưng mà, vào lúc này, biểu lộ trên mặt của chúng nữ vô cùng xoắn xuýt.

Ba ngày, thời gian chỉ còn lại ba ngày, các nàng phải ly biệt bới Dương Thiên Lôi, rời khỏi Thủy Nguyên Tinh. Bước vào Vô Cực tinh vực, Càn Nguyên Tinh, Kỷ gia! Tuy trong nội tâm chúng nữ không bỏ được, nhưng trước mặt vì bà bà Kỷ Nhạ Yên Chân Thần Cảnh này, các nàng không có lý do cự tuyệt, dù là vì tương lai của Dương Thiên Lôi, hay là các nàng, các nàng đều phải đáp ứng!

- Chuyện này…

- Đừng lo lắng cho chúng ta. Nàng… Mẫu thân, cũng vì muốn tốt cho chúng ta…

Ánh mắt của Dương Thiên Lôi quét qua chúng nữ, cuối cùng nhìn về phía Trương Tử Hàm, trong nội tâm của Trương Tử Hàm xuất hiện một cổ nhu tình và cảm động, dù Dương Thiên Lôi không nói ra, nhưng nàng vẫn nhìn ra, ít nhất trong suy nghĩ của Dương Thiên Lôi, nàng là người nặng nhất trong lòng của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.