Huyền Thiên

Chương 366: Chương 366: Bách Thế Luân Hồi




- Bất quá cái gì? Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, mặc dù biết mẫu thân không phải người thường, nhưng lại không ngỡ mẫu thân lại là cao thủ Thần đạo cấp năm hóa phàm nhập thế, riêng tin tức này thôi cũng đã đủ để khiến Dương Thiên Lôi khiếp sợ, nhưng khi nghe tới hai chữ bất quá của Phong Vô Kỵ, Dương Thiên Lôi cũng chẳng còn lòng dạ nào mà khiếp sợ nữa, vội vàng hỏi.

- Nguyên thần phong ấn của thế nhưng lại không có trong người! Hơn nữa, lúc ta thôi diễn tình huống của ngươi…

- Nguyên thần…. nguyên thần của mẫu thân… hóa ra thật sự là nguyên thần của mẫu thân! Phong Vô Kỵ còn chưa nói xong thì Dương Thiên Lôi liền vô cùng khiếp sợ cắt ngang lời của hắn.

- Thiên Lôi… ở trong cơ thể ngươi? Phong Vô Kỵ nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, trong mắt nhất thời lóe lên hai đạo tinh quang, hỏi. Nếu quả thật như vậy thì liền giải thích được nghi hoặc lúc đầu của Phong Vô Kỵ, vì sao khí tức của Lục Diệu Âm trong cơ thể của Dương Thiên Lôi còn cường đại hơn cả chính khí tức của hắn!

- Ân! Lão gia tử, đi thôi!

Dương Thiên Lôi trực tiếp ôm lấy Trương Tử Hàm, một đạo bạch quang hienj lên, nhất thời xé rách hư không. Phong Vô Kỵ cũng xé rách hư không theo sát phía sau.

Cát Ương đế quốc, Cực Dương Thành, Dương gia.

Dương Thiên Lôi dẫn theo Trương Tử Hàm và Phong Vô Kỵ, trong nháy mắt xuất hiện tại Dương gia, bỗng nhiên trong mắt của hắn xuất hiện một tia khiếp sợ cực độ, kinh ngạc dừng lại!

- Thiên Lôi, ngươi...

- Ầm ầm...

- A...

Trương Tử Hàm vừa định hỏi Dương Thiên Lôi có chuyện gì, nhưng lời vẫn chưa nói hết, dưới chân liền phát ra một tiếng nổ thật lớn, theo sau đó là mấy tiếng kêu la sợ hãi, gian phòng của Lục Diệu Âm, bỗng nhiên trên nóc nhà bị một cổ năng lượng kinh khủng phá tan, mà Lục Diệu Âm lúc này gầy trơ xương, thân hình hấp hối, đang từ từ bay lên trời!

Cùng lúc đó, bỗng nhiên trong mi tâm của Dương Thiên Lôi tản ra một hào quang bảy màu nhàn nhạt, trậm trọng như núi, khí tức dị thường khủng bố!

- Mẫu thân!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi hô lên, cùng lúc đó, có một đạo năng lượng bắn ra, đem Trương Tử Hàm đưa xuống mặt đất, bỗng nhiên thân hình từ từ mềm rủ xuống, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lục Diệu Âm đang hôn mê.

- Thần Đạo Lục cấp? Làm sao có thể?

Đúng lúc này, ánh mắt Phong Vô Kỵ nhìn về phía Dương Thiên Lôi tràn ngập khiếp sợ, nhưng trong nháy mắt, đột nhiên hắn lại nghĩ ra một chuyện gì đó, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Lục Diệu Âm, thì thào nói ra:

- Hóa phàm chấm dứt, nguyên thần xóa bỏ phong ấn?

Tuy Phong Vô Kỵ đi theo Dương Thiên Lôi đến chỗ này để xác nhận, phong ấn nguyên thần của Lục Diệu Âm, hiện giờ đang ở trong thân thể Dương Thiên Lôi, nhưng loại tình huống này rất quỷ dị, hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua, người hóa phàm lại có thể rời khỏi thân thể, lại còn tồn tại một cách độc lập. Tuy chưa kịp hỏi Dương Thiên Lôi, nhưng lúc xuất hiện tình cảnh này, lại làm cho hắn khiếp sợ đến tột đỉnh.

Chỉ cần khí tức tán ra từ trên người Dương Thiên Lôi, Phong Vô Kỵ đã có thể khẳng định, phong ấn nguyên thần của Lục Diệu Âm, đã bị phá bỏ!

Hơn nữa, trước khi phong ấn từ Thần Đạo Ngũ cấp, tấn thăng lên Thần Đạo Lục cấp!

Điều này có ý nghĩa, nguyên thần của Lục Diệu Âm sắp trở về bản thể!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ khiếp sợ cực độ, từ từ co rút lại, một loại dự cảm cực kỳ không tốt xuất hiện trong lòng của hắn!

Ý vị này là thế nào?

Ý nghĩa của chuyện này, nhục thân của Dương Thiên Lôi, nhục thân hắn tu luyện nhiều năm như vậy chỉ là vật dẫn cho nguyên thần của Lục Diệu Âm!

Một khi, nguyên thần của Lục Diệu Âm trở về bản thể, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến Dương Thiên Lôi?

- Thiên Lôi...

Đúng lúc này, bỗng nhiên Lục Diệu Âm đang bất tỉnh mở to mắt ra, tràn ngập lo lắng hô lớn:

- Nhanh, nhanh rời khỏi nơi đây! Nhanh lên!

- Mẫu thân! Nó là người!

- Không! Thiên Lôi, nghe mẫu thân, nhanh rời khỏi đây!

Lục Diệu Âm hoảng sợ nói ra, nhưng thân thể vẫn từ từ tiến đến gần Dương Thiên Lôi, hơn nữa nàng cảm giác được rất rõ ràng, nguyên thần của nàng đã phá bỏ phong ấn.

Trong nháy mắt này, cách nghĩ của nàng và Phong Vô Kỵ là độc nhất vô nhị, bởi vì, cả nàng cũng không rõ lắm, vì sao nguyên thần của mình vừa sinh ra, lại tiến vào trong cơ thể Dương Thiên lôi, nhưng, vào lúc này, nàng biết rõ, nếu như nguyên thần của nàng trở về thân thể của mình, rất có thể, nhiều năm tu luyện của Dương Thiên Lôi, sẽ hoàn toàn uổng phí, thậm chí từ nay về sau sẽ biến thành phế nhân, tất cả đều có thể xảy ra.

Đây tuyệt đối là việc nàng không muốn nhìn thấy, nàng tình nguyện để bản thân mình vĩnh viễn là phàm nhân, cũng không muốn để cho nhi tử duy nhất của mình biến thành phế nhân.

Trước khi Dương Thiên Lôi mười một tuổi, không có người nào đau lòng bằng nàng. Thời điểm Dương Thiên Lôi thành công tấn cấp Tinh Giả, không có người nào cao hứng hơn nàng. Vào lúc đó, nàng đã có cảm giác Dương Thiên Lôi tiến đến gần nàng, nguyên thần của nàng đã có dấu hiệu muốn trở về bản thể, cũng chính là như vậy, khi đó, nàng mới có thể đứng trước mặt Dương Thiên Lôi, năm lần bảy lượt đàn "Thanh Tâm Quyết", bình phục nguyên thần của nàng. Bởi vì, nàng lo lắng một khi nguyên thần của mình trở về bản thể, Dương Thiên Lôi vừa mới tấn chức Tinh Giả, sẽ biến lại thành một phế nhân!

Khi đó, nàng đã không muốn thu hồi nguyên thần của mình, mà bây giờ, tu vi của Dương Thiên Lôi đã tiến vào Thần Đạo, nàng càng không thể thu hồi nguyên thần của mình!

Nhưng mà, nguyên thần trước kia, vẫn chưa phá bỏ phong ấn, nàng thông qua đánh đàn, liền có thể trấn an. Nhưng bây giờ, nàng cảm giác rất rõ ràng, nguyên thần của mình đã phá bỏ phong ấn, hơn nữa đã tấn thăng lên Thần Đạo Lục cấp!

Vào luc này, trừ khi Dương Thiên Lôi lập tức rời đi, rời đi càng xa càng tốt, nàng không còn bất kỳ biện pháp nào cả!

- Thiên Lôi! Nghe lời mẫu thân của ngươi, nếu không ngươi...

Đúng lúc này, tâm niệm Phong Vô Kỵ nhanh chóng thay đổi, bỗng nhiên cũng lên tiếng nói ra, cùng lúc đó, hai bàn tay giá nua, đột nhiên kết xuất ra vô số đạo thần thông pháp thuật, ngăn cách Dương Thiên Lôi và Lục Diệu Âm ra.

- Lão gia tử!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi ngăn cản Phong Vô Kỵ, nhìn thẳng vào đôi mắt Phong Vô Kỵ, ngữ khí rất kiên định, nói:

- Đệ tử có nguyên thần của mình.

Đúng, Dương Thiên Lội thật sự có nguyên thần của riêng mình, nhưng hắn tinh tường, sau khi nguyên thần sụp đổ, nguyên thần Lục Diệu Âm xuất hiện, sau đó nguyên thần của hắn trốn vào trong cự kiếm, mà pháp lực của hắn hoàn toàn do nguyên thân của Lộ Miểu Ân cung cấp, mỗi một đạo pháp thuật của hắn, thậm chí ở trong không gian hỗn loạn vô số năm tháng, hoàn toàn là dựa vào nguyên thần của Lục Diệu Âm. Mà nguyên thần của hắn, không cách nào vận dụng được.

Hắn không biết, sau khi nguyên thần của mẫu thân trở về sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nếu mẫu thân muốn hi sinh, thành toàn cho mình, dù là thế nào, hắn không làm được. Nhất là, khi hắn nhìn thấy thân ảnh gầy gò chỉ cần một trận gió thổi là bay của Lục Diệu Âm, càng làm cho tâm của hắn đau nhức khó chịu.

Nhìn ánh mắt kiên định của Dương Thiên Lôi, Phong Vô Kỵ biết rõ, mình không thể ngăn cản.

Chỉ là, thời điểm hắn vừa thu hồi pháp lực của mình, bỗng nhiên phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng nổi.

- Ầm ầm...

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên, từ trong người Dương Thiên Lôi tuôn ra, mạnh mẽ chấn lui Thần Đạo Thất cấp đỉnh phong như Phong Vô Kỵ, cùng lúc đó, bỗng nhiên nguyên thần của Lục Diệu Âm từ trong đan điền của Dương Thiên Lôi phá thể mà ra, bay về phía Lục Diệu Âm.

- Làm sao có thể?

Khí huyết Phong Vô Kỵ quay cuồng, cố nén một ngụm máu trong cổ họng không phun ra, khiếp sợ mở to mắt.

- Phốc...

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hơi lảo đảo, hắn từ trên không trung rớt thẳng xuống dưới.

- Thiên Lôi!

Mấy tiếng kinh hô truyền đến, Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lệ nhìn thấy cảnh này nên lao ra sớm nhất, Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi lập tức kinh hô phóng về phía Dương Thiên Lôi.

Lục Diệu Âm cũng hô lên một tiếng, nhưng thân ảnh của nàng đứng bất động trên không trung, không thể di động mảy may, đúng lúc này, đột nhiên nguyên thần của Lục Diệu Âm hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong thân thể của Lục Diệu Âm.

Cùng lúc đó, cách trăm trượng trên đỉnh đầu của nàng, bỗng nhiên xuất hiện một cổ chấn động không gian khủng bố bàng bạc, trực tiếp xé rách không gian, xuất hiện một cái hắc động cực lớn!

Một cổ kim quang ẩn chứa vô cùng vô tận thiên địa pháp tắc, từ trên trời giáng xuống, biến thành một cột sáng gắn vào người Lục Diệu Âm.

Làm cho Phong Vô Kỵ khiếp sợ đến tột đỉnh là, vào lúc này, khí tức trên người của Lục Diệu Âm, sinh ra biến hóa kinh người, từ Thần Đạo Lục cấp, không ngừng mạnh mẽ hơn, rất nhanh liền đạt tới Thần Đạo Thất cấp, màn sau đó đã vượt qua tưởng tượng của Phong Vô Kỵ, càng vượt qua nhận thức của hắn...

Bỗng nhiên xuất hiện một cái hắc động là chuyện gì? Vì sao trong kim quang của nó ẩn chứa pháp tắc vô cùng vô tận, đang có chuyện gì xảy ra?

Hóa phàm nhập thế, có thể trực tiếp đề thăng một cấp, cũng đã là khó gặp. Nhưng có thể dẫn động thiên địa dị tượng, đúng là điên cuồng, chớ đừng nói chi khí tức của Lục Diệu Âm đã được Phong Vô Kỵ biết rất rõ ràng, nhưng vẫn như trước, không ngừng tăng lên.

Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!

Nhưng chân chân chính chính xuất hiện ở trước mặt hắn!

Tất cả mọi người, kể cả đang nằm trên mặt đất, Dương Thiên Lôi lúc này giống như đã mất đi tất cả pháp lực, đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Lục Diệu Âm đang từ từ trở nên mạnh mẽ.

Vào lúc này, cả Dương gia, cả Cực Dương Thành, mấy ngàn vạn người bình thường, đều nhìn lên bầu trời, vô số người vẫn không rõ ràng, đều quỳ lạy trên mặt đất, thần tích, chuyện này đối với họ mà nói, hoàn toàn là thần tích!

Cùng lúc đó, vô số tồn tại cường đại dù cách xa mấy vặn năm, mấy chục vạn dặm, thậm chí trăm vạn dặm, đều hoảng sợ nhìn về hướng Cát Ương đế quốc.

Kim quang bàng bạc, không ngừng quán chú vào người Lục Diệu Âm, rốt cục, cảnh này xuất hiện trong hơn mười phút, cột sáng kim sắc quang mang, biến mất trong hắc động, nhưng đạo ánh sáng cuối cùng cũng chui cả vào trong thân thể Lục Diệu Âm, lúc kim quang biến mất, hắc động cực lớn cũng tiêu tán, không có hấp lực cắn nuốt nào tràn ra, biến mất vô thanh vô tức, bầu trời khôi phục màu xanh vốn có, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà, thân hình của Lục Diệu Âm vẫn như trước, đang lơ lửng giữa không trung, thân hình gầy gò chẳng biết từ lúc nào, đã hoàn toàn khôi phục, ngay cả mái tóc biến thành trắng như tuyết, lúc này đã trở lại một màu xanh.

Thời điểm tất cả mọi người khiếp sợ đến tột đỉnh, Lục Diệu Âm đang bất tỉnh giống như đang tiêu hóa và dung hợp thiên địa pháp tắc bàng bạc vô cùng vô tận, tăng trưởng trí nhớ!

Trí nhớ hoàn toàn thuộc về nàng!

Rốt cục, sau khi dung hợp toàn bộ thiên địa pháp tắc và trí nhớ, Lục Diệu Âm mở hai con ngươi ra.

Đúng lúc này, dị biến tái hiện!

Làm cho tất cả mọi người khiếp sợ mở to mắt.

Bỗng nhiên trong hư không xuất hiện một đạo hình tròn, là một cánh cửa màu trắng do ánh sáng ngưng tụ mà thành.

- Đường hầm tinh không!

Phong Vô Kỵ lập tức khiếp sợ mở to mắt, đường hầm tinh không này xuất hiện phía trên Lục Diệu Âm, hơn nữa Phong Vô Kỵ có thể khẳng định, đây không phải do Lục Diệu Âm mở ra, mà là của một tồn tại cường đại khác, trực tiếp vượt qua vô số không gian vị diện quán thông thành đường hầm tình không!

- Mẫu thân!

Dương Thiên Lôi khiếp sợ hô lên, hắn đã mất đi tất cả tu vi, đột nhiên đứng lên, nhìn mẫu thân đang đứng trên không trung. Lúc hắn nhìn đến đường hầm tinh không, một loại trực giác không tốt xuất hiện trong lòng của hắn. Tuy không rõ trên người của mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn có dự cảm, mẫu thân sẽ rời khỏi tinh cầu này!

- Miểu Ân!

Cùng lúc đó, Dương Huyền Phong xuất hiện ở gần đó nhìn Lục Diêu Âm la lớn.

- Bách Thế Luân Hồi đã chấm dứt.

Lộ Miểu Ân nhìn đường hầm tinh không, lầm bầm tự nói với mình, nói xong ánh mắt nhìn về phía Dương Huyền Phong, nói:

- Huyền Phong, dù chúng ta không phải phu thê chính thức, nhưng ta vẫn cảm tạ ngươi đã chiếu cố cho Thiên Lôi trong suốt nhiều năm qua. Có lẽ ngươi nên quên ta đi, đó mới là con đường giải thoát thỏa đáng nhất cho ngươi.

- Không, Miểu Ân...

Dương Huyền Phong đã ý thức được chuyện gì đó, nhưng lời của hắn vẫn chưa nói hết, một đạo tinh quang đã chiu vào mi tâm của hắn.

Cùng lúc đó, thần niệm của Lục Diệu Âm trong nháy mắt liền phủ kín toàn bộ Dương gia, khí tức của mỗi người đều xuất hiện rõ ràng trong đầu của nàng, từng đạo tinh quang, ngàn vạn đạ phát ra từ mi tâm của nàng, hầu như trong nháy mắt, toàn bộ Dương gia, ngoại trừ Dương Thiên Lệ và Dương Thiên Lôi ra thì mi tâm của mỗi người đều bị một đạo tinh quang chui vào, tạm thời liền hôn mê!

- Chân Thần cảnh… Gương mặt già nua của Phong Vô Kỵ, phát ra vẻ khiếp sợ vô cùng cường liệt, thì thào nói. Ngay lúc này, đối mặt với Lục Diệu Âm, Thần đạo cấp bảy đỉnh phong như hắn cư nhiên lại có một loại cảm giác chỉ như một con kiến.

- Mẫu thân…. Dương Thiên Lôi đứng lên với vẻ vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mẫu thân tựa như vừa biến thành người khác, kêu lên với giọng run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.