Khóe miệng Dương Thiên Lôi lại hiện lên nụ cười hèn mọn chiêu bài, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù ca môn này đã là đại nhân vật ngưu
bức, đạt tới cảnh giới đệ nhất nhân tam giới, thế nhưng nếu như để đại
quân Huyền Thiên đang chinh phục đại quân yêu nghiệt nhìn thấy, sợ rằng
như thế nào cũng không thể liên hệ người này với Huyền Thiên Tà Tôn vô
cùng ngưu bức.
Biểu tình kia, thực sự quá mức hèn mọn rồi.
Trong sáu năm ở chung chuyên môn bồi dưỡng tình cảm, mặc dù Dương Thiên Lôi
và Dany cũng đạt tới mức gắn bó như keo sơn, thế nhưng không thể không
nói, so sánh với chúng nữ, cảm tình của Dương Thiên Lôi có chút không
bằng được hưng thú của hắn đối với thân thể Dany.
Không có biện
pháp, đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc nhiệt tình phóng khoáng này, hắn chưa
bao giờ được thể nghiệm qua, tự nhiên càng có khuynh hướng nửa người
dưới. Dương nhiên, sáu năm trước kia Dương Thiên Lôi cũng xuất phát từ
phụ trách đối với nữ nhân, đã rất tận tâm tận lực bồi dưỡng cảm tình với nàng.
- Đến đây đi, Dany!
…
Một đêm.
Vui vầy vu sơn…
Để Dương Thiên Lôi không nghĩ ra, Dany cởi mở phóng khoáng, điên cuồng,
nóng bỏng, quả thực tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.
Nàng hoàn toàn không mảy may câu nẹ, hoàn toàn thả ra chính mình, thỏa thích hưởng thụ, dùng phong cách cuồng dã không chút cản trợ cũng không thể
hình dung được sự điên cuồng của Dany, thẳng cho tới khi nàng tiêu hao
hết toàn bộ khí lực, cũng không buồn động tay động chân, Dương Thiên Lôi trực tiếp khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh.
Trong cảnh giới linh nhục giao hòa, Dương Thiên Lôi phảng phất giống như cảm nhận được chấp
niệm liều lĩnh muốn thỏa mãn chính mình của Dany, để Dương Thiên Lôi cảm thấy cảm động không thôi…
Dương Thiên Lôi cũng không biết, Dany
điên cuồng như vậy bởi vì nàng rõ ràng chính mình so sánh với chúng nữ
hoàn toàn ở thế yếu, vì vậy nàng cần phải dùng thân thể để thỏa mãn
Dương Thiên Lôi, để thu lấy nhiều cảm tình của Dương Thiên Lôi hơn một
chút, cho dù là thích thú xác thịt thuần túy, nàng cũng không tính toán, chỉ cần thích là được!
- Thiên Lôi…
Khi Liễu Diệc Nhi mở
đôi tròng mắt trong suốt tuyệt mỹ, trong sát na nhìn thấy Dương Thiên
Lôi, nhất thời tràn ngập kinh nhỉ nhảy vào trong lòng Dương Thiên Lôi.
Ba nghìn năm, tiểu Quan Âm Liễu Diệc Nhi đã tấn chức tới cảnh giới chí cao thần, nàng vốn ẩn chứa thần niệm Chân Tiên, càng về phía sau, tốc độ
tiến cảnh so sánh với đám người Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân càng nhanh hơn
rất nhiều. Nàng siêu phàm thoát tục, quanh thần càng tràn đầy một cỗ khí tức nhẹ nhàng phiêu dật, cho dù chưa tấn chức tới cảnh giới Chân Tiên,
thế nhưng càng tản mát ra vẻ mỹ lệ kinh người.
Nước trong hiện phù dung, thánh khiến như liên hoa.
Không giống như Lăng Hi hoàn mỹ không tỳ vết, không có một chút không hoàn
mỹ, Liễu Diệc Nhi là vẻ siêu phàm thoát tục, khí tức không nhiễm khói
lửa nhân gian đã đạt tới cực hạn.
Khiến người khác không đành lòng khinh nhờn.
Nữ nhân đã từng bị sờ qua PP này, nguyên bản lần đầu tiên xuyên qua tiến
vào Tam Thập Tam Thiên, thời điểm nhìn thấy Tử Hàm muội muội, Dương
Thiên Lôi cho rằng chỉ thường thôi. Nhưng hiện tại Dương Thiên Lôi biết
được, trước kia càng nhiều nguyên nhân chính là bởi vì tinh thần AQ
trong truyền thuyết quấy phá mới để chính mình yên xuyên qua dị giới, bị mê mang và chấp nhận hiện thực mà thôi.
Liễu Diệc Nhi lúc này không hề thua Trương Tử Hàm dù chỉ một chút!
- May mà Liễu Diệc Nhi nắm thật chặt…
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, không để Liễu Diệc Nhi có quá nhiều
thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp ôm lấy Liễu Diệc Nhi vào trong
lòng, in lên đôi môi hồng mềm mại kia.
Không có cách nào, Dương
Thiên Lôi giờ phút này không đành lòng hiện lên suy nghĩ khinh nhờn, nếu như Liễu Diệc Nhi thực sự biến thành Quan Âm, lúc đó Dương Thiên Lôi sẽ có suy nghĩ như thế nào?
Đây không phải là vấn đề về tu vi, tu
vi của Dương Thiên Lôi lúc này đã vượt qua Quan Âm rất nhiều. Chỉ là,
trong đầu Dương Thiên Lôi có kinh lịch rất sâu tại Địa Cầu, khiến Quan
Âm trong cẩm nhận của hắn là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Nhúng chàm
vào chuyện tình quan tâm, đây chính là đại sự tín ngưỡng của nghìn nghìn vạn vận chúng sinh Địa Cầu.
Dương Thiên Lôi tự nhiên không thể làm!
Những Liễu Diệc Nhi khác nhau, mặc dù nàng có thần niệm Chân Tiên cảnh của
Quan Âm, nàng cũng vẫn là Liễu Diệc Nhi, vĩnh viễn là!
Quan Tâm, nhiều nhất Dương Thiên Lôi sẽ trọng tổ thân thể cho nàng mà thôi.
Trọng tổ chân thân? Dương Thiên Lôi vừa nghĩ tới đây, linh quang trong đầu vừa hiện, nhất thời có quyết định!
Trong sát na thu hồi toàn bộ tâm thần, trở thành con người triệt để, tâm tình phiêu đãng, không tự kiềm chế!
Dung nhan thoát tục tuyệt trần của Liễu Diệc Nhi, vẻ mặt e thẹn, nhắm mắt
lại, ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, thân thể mềm mại run run, nhưng toàn
bộ thể xác lẫn tâm thần của nàng đã hoàn toàn dung nhập vào trong nụ hôn với Dương Thiên Lôi. Nàng biết, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì,
chuyện này từ ba nghìn năm trước đã nên xảy ra, chỉ là chuyện tình ngoài ý muốn gây gián đoạn… Nàng đã khẩn trương thấp thỏm một lần, vì vậy,
tuy rằng lúc này cũng rất khẩn trương, nhưng coi như chuẩn bị tâm lý
tương đối nguyên vẹn…
Dương Thiên Lôi cảm thụ được cái lưỡi thơm
tho non mềm, mê hoặc và mùi hương thơm ngát kia, ngay từ đầu, ôn nhu tới cực điểm, dụng tâm tới cực hạn.
Dần dần trở nên cuồng dã và tham lam, Liễu Diệc nhi cũng kích động đáp lại, người tới ta đi, người tiến
ta lui, tranh đấu khó hòa giải…
Không biết qua bao lâu, từ mưa
rền gió dữ biến thành gió nhẹ mưa phùn, đầu lưỡi của hai người mềm mại
triền miên cùng một chỗ, như si như say…
Móng vuốt hèn mọn của
Dương Thiên Lôi từ lâu đã không kìm lòng được thăm dò trên thân thể mềm
mại của Liễu Diệc Nhi, dục hỏa trong đan điền cũng thiêu đốt hừng hực.
Thân thể Liễu Diệc Nhi đã nóng lên từ lâu, quan thân thể mềm mại, tuy rằng
nàng và Dương Thiên Lôi đã từng thân thiết qua, nhưng chưa bao giờ đạt
tới trình độ như vậy, hơn nữa nàng muốn biết chân chính triền miên ăn
trái cấm, vì vậy nàng không có phòng tuyết tâm lý, tự nhiên chìm đắm
trong đó.
Khi bỗng nhiên Dương Thiên Lôi tách rời môi mềm của
nàng, hôn lên gáy ngọc, hai tay cũng đạt lên hai địa phương thần thánh
cao chót vót cách quần áo, Liễu Diệc Nhi mạnh mẽ run lên, hai chân run
rẩy, thân thể mềm mại cứng đờ, cảm giác trong nháy máy từ gáy ngọc, từ
bộ ngực sữa truyền tới giống như một dòng điện lưu, trong nháy mắt đã
lan tràn khắp toàn thân nàng.
Thế nhưng, không quá lâu sau, kích thích lớn hơn nữa lại tiếp tục truyền tới!
Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi đưa tay tới cổ áo nàng, từ nút áo đầu tiên, từ từ cởi ra…