Huyền Thiên

Chương 355: Chương 355: Đào tẩu




Theo tiếng hét của Phong Vô Kỵ, một đạo kiếm quang xé rách hư không mà tới, thân kiếm dài trăm ngàn trượng, rộng mấy trăm trượng, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, huy hoàng hạ xuống!

Sự áp bách của khí tức cường đại kia trực tiếp khiến biển khơi trong phạm vi trăm ngàn dặm trong nháy mắt liền trầm hẳng xuống cả trăm trượng, kiếm chưa tới, kết giới của Tiên Linh đảo đã như một quả bóng cao su bị cỗ áp lực cường đại kia khuất phục, trực tiếp bị đè xuống!

Nếu như lúc này đây, Thương Huyền Phủ và Thương Huyền Bác nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ khiếp sợ tột đỉnh, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định chọn nhượng bộ lúc đó ở ngự kiếm tiên cung!

Bởi vì đây đã không phải năng lượng mà thần đạo cấp sáu có thể sử dụng!

Tiên kiếm tháp, là lão tổ Tiêu Dật Phong Trảm Không kiếm phái căn cứ vào thần binh Thiên Tịch kiếm của hắn mà luyện chế thành cực phẩm đạo khí Tiêu Thiên Tịch, là cực phẩm đạo khí truyền thừa duy nhất của chưởng giáo chí tôn các đời trong Trảm Không kiếm phái!

Nhưng muốn phát huy ra uy lực thật sự của nó thì cần phải là Thần đạo cấp bảy Vũ không cảnh!

Đây có nghĩa là gì?

……..

- Oanh ——!

Lúc Tiêu Thiên Tịch đâm vào trên kết giới của Tiên Linh đảo liền phát ra một tiếng nổ vang tận trời, kết giới cường hãn không gì sánh được liền ầm ầm vỡ vụn!

- Phốc phốc phốc...

Mấy lão giả thôi động Vạn hồn thí thần kiếm trận kết hợp làm một với kết giới của Tiên Linh đảo, tại lúc Tiêu Thiên Tịch còn chưa đâm tới kết giới liền đồng thời phun ra một búng máu tươi, bỗng nhiên khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn, hai chữ‘không xong’ mới vừa ra khỏi miệng thì đã nổ một cú long trời lở đất, bọn họ liền mất đi ý thức, thần hồn cũng đã bị trọng thương!

Uy lực một kiếm, hàng phục thiên địa!

….

- Hô ——

Lục Diệu Âm giả thờ ra một hơi, nhìn thoáng qua sư muội sắc mặt nhợt nhạt khó coi, uể oải không gì sánh được, trong mắt hiện lên một đạo quang mang chờ mong, nói:

- Ba ngày ba đêm rồi, cho dù là cao thủ Thần đạo cấp sáu Càn khôn cảnh đi nữa cũng đã bị luyện hóa rồi! Sư muội, chúng ta khởi động thời không pháp tắc khôi phục tới trạng thái tốt nhất, sư tỷ ta liền bắt đầu hấp thu, chờ ta hấp thu hết, tấn cấp tới Thần đạo cấp sáu, toàn bộ những thứ còn lại liền cho ngươi… sao?

Đúng lúc này, toàn bộ Tiên Linh đảo đột nhiên truyền tới chấn động dữ dội, cắt đứt câu nói của Lục Diệu Âm giả, trong mắt hai người đột nhiên xuất hiện một tia kinh ngạc.

- Không xong! Phong Vô Kỵ cư nhiên đã tới, hơn nữa còn phá được kết giới rồi! Ngu xuẩn! Một đám ngu xuân! Nhất định là chúng không khỏi động Vạn hồn thí thần kiếm trận kết hợp với kết giới của Tiên Linh đảo đây! Bằng không thì Phong Vô Kỵ sao có thể công phá được? Sư muội, nhanh, trước khi Phong Vô Kỵ xông vào mật thất vẫn còn một chút thời gian, chúng ta phải mau chóng khởi động thời không pháp tắc, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong!

- Ân!

Nữ tử xinh đẹp khiếp sợ lên tiếng.

Hai đạo lưu quang hiện lên, Lục Diệu Âm giả và sư muội nhất thời chui vào trong Hạo Thiên Âm Dương hồ!



- Tám tên Thần đạo cấp một? Đây là tiêu chí gì đây?

Lúc Phong Vô Kỵ phá vỡ kết giới rồi hạ xuống Tiên Linh đảo, thần niệm bàng bạc nhất thời bao trùm lấy toàn bộ Tiên Linh đảo, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là toàn bộ Tiên Linh đảo cư nhiên chỉ bắt được vào đạo khí tức sinh mệnh mà thôi. Chỉ ngay trong lúc đó, hắn liền xuất hiện bên cạnh mấy lão giả đang nằm chết ngất trên mặt đất. Khi hắn thấy huy hiệu trên ngực áo của mấy lão giả này thì nhất thời nhíu mày. Huy hiệu này hiển nhiên không phải của Thiên Âm môn, thậm chí toàn bộ Thủy Nguyên Tinh cũng không tồn tại loại huy hiệu này.

- Thu!

Phong Vô Kỵ biết, giờ khắc này không phải lúc để nghiên cứu, thần niệm khẽ động, tám lão giả ngay cả nguyên thần cũng đã bị thương nặng nhất thời bị Phong Vô Kỵ trực tiếp thu vào trong Càn Khôn Tụ, đồng thời thần niệm của hắn cũng chui vào người của tám người này, hoàn toàn trói buộc bọn họ.

Thân hình nhoáng lên, Phong Vô Kỵ liền đi về phía cung điện thật lớn kia.

Cấm chế cường đại nhất của Thiên Âm môn đó chính là kết giới của toàn bộ Tiên Linh đảo.

Cấm chế của cung điện tuy rằng cũng không yếu, nhưng muốn ngăn trở Phong Vô Kỵ đã bày ra tu vi của Thần đạo cấp bảy Vũ không cảnh hiển nhiên là không thể nào, huống hồ gì Tiêu Tiên Tịch kiếm sở hữu khí linh cường đại mấy ngàn năm còn đang trong tay của Phong Vô Kỵ! Mỗi một tầng cấm chế chỉ có thể ngăn cản Phong Vô Kỵ được một chốc, sau đó sẽ trực tiếp bị phá hủy, chỉ ít lâu sau, Phong Vô Kỵ đã đi vào chỗ sâu trong cung điện!

- Tế!

Lúc Phong Vô Kỵ phá vỡ không gian mật thất thì một tiếng kêu khẽ nhất thời truyền vào trong tai của hắn. lúc Lục Diệu Âm giả và sư muội khởi động thời không pháp tắc, chỉ chưa tới mười phút đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi ẩn nấp trong mật thất đợi Phong Vô Kỵ tới.

Thực lực kinh khủng mà Phong Vô Kỵ bày ra lúc đột phá cấm chế khiến cho hai nữ nhân phi thường sợ hãi. Nhất là Lục Diệu Âm giả, bởi vì trong dự đoán của nàng, Phong Vô Kỵ vừa mới hóa phàm độ kiếp, cùng lắm chắc cũng chỉ có tu vi Thần đạo cấp sáu Càn khôn cảnh mà thôi, nhưng mà thực lực bày ra lúc này đã vượt xa khả năng mà Thần đạo cấp sáu sở hữu.

Nguyên bản còn tưởng là nếu như nàng đã hấp thu được Dương Thiên Lôi, tấn cấp tới Thần đạo cấp sáu rồi thì nàng và sư muội liên thủ, thậm chí căn bản không cần dùng tới phân thân phù của sư tôn cũng có thể giết chết Phong Vô Kỵ được.

Nhưng hiện tại xem ra căn bản không có khả năng.

Thế nên hai người không hề do dự, trong nháy mắt khi Phong Vô Kỵ bước vào mật thất liền trực tiếp xuất ra phân thân phù của sư tôn!

Theo tiếng kêu khẽ của nàng, một đạo phù văn màu vàng óng trong nháy mắt liền bay lên không, phát ra kim quang ngợp trời, bao phủ lấy nàng và sư muội, cùng lúc đó, phù văn phức tạp dị thường trong hư không liền nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.

Thân ảnh đó phát ra uy áp vượt xa sự tưởng tượng của Phong Vô Kỵ, chỉ cần mỗi cổ uy áp này cũng có thể trực tiếp khiến toàn bộ cung điện nổ tung hòa thành tro bụi bay đi!

- Phân thân phù?

Phong Vô Kỵ kinh hãi khẽ thốt, thân hình nhoáng lên liền nhất thời bay lên chín tầng mây.

Hai nữ nhân như bóng với hình, ba người nhất thời ngưng lập ngay trên không trung.

- Ha ha, Phong Vô Kỵ. Thật không ngờ, tu vi của ngươi không chỉ là Thần đạo cấp sáu! Thân phân phù này dùng để đối phó ngươi cũng đáng giá!

Lộ Miểu Ân giả cười lớn một tiếng rồi nói. Nàng và sư muội, dưới sự bảo vệ của kim quang thân phân phù, không hề sợ Phong Vô Kỵ chút nào.

Chương 355: Đào tẩu. (Hạ)

- Hừ, yêu nữ, các ngươi đã làm gì Dương Thiên Lôi rồi?

Nét mặt già nua của Phong Vô Kỵ lúc này đột nhiên càng trở nên già nua hơn nữa, gương mặt vốn đầy nếp nhăn, da thịt đột nhiên lại càng thêm nhăn nheo co rút lại, toàn thân giống như bị khô quắp lại, khí tức trên người chẳng những không tăng mạnh thêm mà ngược lại dường như hoàn toàn bị giấu kín đi.

Nhưng trong hai mắt của hắn ại phát ra từng đạo kim quang lóng lánh!

- Dương Thiên Lôi? Ha ha ha, Trảm Không kiếm phái các ngươi có thể có loại thiên tài đệ tử như hắn đúng thật là may mắn của các ngươi, nếu cho hắn thời gian vài năm nữa, chỉ sợ hắn sẽ trở thành đệ tử cường đại nhất trong mấy ngàn năm qua của Trảm Không kiếm phái các ngươi! Đáng tiếc là hắn đã bị bản tôn luyện hóa thành thiên địa pháp tắc và thiên địa chi lực tinh thuần nhất, cũng đã xóa đi thần niệm lạc ấn rồi!

Lộ Miểu Ân giả nói với vẻ đắc ý, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ ung dung, tựa hồ như Phong Vô Kỵ đã là cá nằm trên thớt vậy.

Phân thân phù của sư tôn đã hoàn toàn phong tỏa phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, mặc cho Phong Vô Kỵ có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng vô dụng.

- Ngươi nói cái gì? Các ngươi đã luyện hóa hắn rồi?

- Không sai!

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Trong lòng của Phong Vô Kỵ hơi lo lắng, nhìn hai nữ nhân, lạnh giọng hỏi.

Phong Vô Kỵ tuy là nói với hai nữ nhân kia, nhưng toàn bộ tâm thần đều tập trung vào thân ảnh được ngưng tụ từ phân thân phù kia. Đối với Phong Vô Kỵ mà nói thì hai nữ nhân kia căn bản không có bất kỳ uy hiếp nào, nhưng phân thân phù này thì Phong Vô Kỵ lại biết rõ, đây là địch nhân cường đại nhất mà hắn gặp phải trong đời từ trước tới nay!

Hắn có thể khẳng định, phân thân phù này nhất định là phân thân của cường giả Chân Thần cảnh!

Mà toàn bộ Thủy Nguyên tinh này, tuy rằng cũng có không ít cường giả Chân Thần cảnh, nhưng Thủy Nguyên tinh bất quá chỉ là một tiểu tinh cầu cằn cỗi lạc hậu mà thôi, đừng nói là Chân Thần cảnh, chỉ cần là tu luyện giả từ Thần đạo cấp năm trở lên, để không ngừng đột phá, cũng sẽ không ở lại Thủy Nguyên Tinh.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thần đạo cao thủ trên cấp năm trong các đại môn phái chỉ có mỗi một mình chưởng giáo chí tôn.

Trách nhiệm mà chưởng giáo chí tôn phải đảm đương đó chính là truyền thừa đạo thống, nhưng nguyên nhân thật sự để chưởng giáo chí tôn không thể bỏ qua môn phái mà ở lại chính là truyền thừa pháp bảo mấy ngàn năm của môn phái.

Trong những pháp bảo này ẩn chứa thiên địa pháp tắc và thần thông do tổ sư khai phái và chưởng giáo chí tôn các đời dung nhập vào trong đó, chỉ có chưởng giáo chí tôn mới có thể kế thừa, có thể khiến bọn họ thu được hiệu quả không hề kém so với việc du lịch tới các tinh cầu khác để tu luyện.

Mộ ngày nào đó bọn họ thông qua những pháp bảo này, đề thăng cảnh giới tới mức cực hạn, bọn họ sẽ truyền thừa vị trí chưởng giáo chí tôn xuống dưới mà rời khỏi môn phái, du lịch tới tinh cầu khác để tiếp tục tìm kiếm cơ hội đột phá.

Phong Vô Kỵ cũng sẽ không ngoại lệ.

Hắn hóa phàm độ kiếp trở về, đã sớm lĩnh ngộ tới cực hạn pháp bảo truyền thừa của Trảm Không kiếm phái.

Hắn đã sớm dự định, sau lần giao lưu thi đấu này của bát đại môn phái liền khởi động lệnh triệu tập đối với đệ tử của Trảm Không kiếm phái, những đệ tử dưới Thần đạo cấp năm tự do bên ngoài tự nhiên sẽ trở về cạnh tranh vị trí chưởng giáo chí tôn.

Tới lúc đó, hắn liền có thể ung dung rời khỏi, tiếp tục con đường tu luyện của hắn.

- Đương nhiên là chưởng giáo chí tôn Thiên Âm môn Lục Diệu Âm, đừng nhiều lời, chịu chết đi!

Lục Diệu Âm giả thấy thân hình của Phong Vô Kỵ nhanh chóng khô quắp lại, cảm giác được một tia quỷ dị, không dám tiếp tục khinh nhờn, thanh âm chưa dứt thì hai người nàng và sư muội đã đồng thời thôi động thần niệm.

Trong nháy mắt, thân ảnh ngưng tụ từ phân thân phù bỗng nhiên mở mắt, đánh ra một quyền!

- Hừ!

Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, dưới công kích của phân thân phù Chân Thần cảnh, cư nhiên không hề tránh né, trực tiếp thôi động Tiêu Thiên Tịch kiếm, xuất ra tầng thứ sáu của Trảm Không kiếm quyết Diệt Thế!

- Thiếp rầm rầm...

Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, biển rộng cuồn cuộn, trong phạm vi trăm dặm, thiên địa dường như xảy ra dị biến, thân hình khô quắp của Phong Vô Kỵ chiến đấu cùng với phân thân phù của cường giả Chân Thần cảnh, cư nhiên không hề rơi vào thế hạ phong chút nào!

- Lão gia hỏa này mạnh thật, sư tỷ, hắn thật sự chỉ là Thần đạo cấp bảy sao?

Nữ tử xinh đẹp dưới sự bảo vệ của kim quang, khiếp sợ nhìn về phía Phong Vô Kỵ rồi hỏi.

Lục Diệu Âm giả cũng khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn, ngay cả nàng ta cũng không ngờ tới Phong Vô Kỵ cư nhiên lại cường hãn như vậy, thân thể khô quắp kia cứ như thể ẩn chứa uy lực vô hạn, dưới năng lượng công kích hủy thiên diệt địa của phân thân phủ của sư tôn, cư nhiên lại không hề tỏ ra sợ hãi!

Đây đúng là vượt xa tưởng tượng của nàng!

- Lão gia hỏa này cư nhiên lại ẩn giấu sức mạnh thâm tới như vậy, sư muội, không thể tiếp tục kéo dài nữa, bằng không một khi phân thân phù của sư tôn tiêu hao hết năng lượng thì chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn!

- Ân!

Nữ tử xinh đẹp lên tiếng. Hai nàng dùng ánh mắt trao đổi, đồng thời nhẹ nhàng gật gật đầu, hai tay của hai người cũng liền nhanh chóng kết xuất thủ ấn phức tạp không gì sánh được, một đạo phù văn phát ra kim quang chói mắt chậm rãi xuất hiện trước mặt các nàng, sau khi chỗ phù văn kia hoàn toàn ngưng tụ thành hình thì hai nữ nhân đồng thời hét lớn, đột nhiên đánh đạo phù văn vào trong thân ảnh ngưng tụ từ phân thân phù!

- Phốc!

Lúc hai nữ nhân bắt đầu ngưng tụ phù văn thì trong mắt của Phong Vô Kỵ liền hiện lên một tua khiếp sợ, sau đó nhãn thần cũng trở nên dũng ngoan (vừa dũng cảm vừa hung ác) kiên định, hắn biết, hai ả yêu nữ sắp sửa xuất ra công kích cường đại nhất, chỉ cần sơ ý một chút thì có thể rơi vào vạn kiếp bất phục!

Ngay lúc này, hắn liền xuất ra sự dũng cảm của tráng sĩ cắt cổ tay, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, phun lên trên Tiêu Thiên Tịch kiếm, nhất thời phát ra tiếng kêu xèo xèo, trực tiếp bị Tiêu Thiên Tịch hấp thu, trong nháy mắt, trên thần kiếm liền phát ra từng đạo huyết quang kinh người, khí tức vươn xa ra hơn cả trăm ngàn trượng, tràn đầy kinh khủng, lơ lững giữa hắn và phân thân của cường giả Chân Thần cảnh!

Cùng lúc đó, thanh âm già nua của hắn đột nhiên vang vọng khắp đất trời như đại hồng chung (Cái chuông lớn)!

- Tinh huyết vi dẫn, thọ nguyên vi giao, thiên địa vi lô, thiên địa huyền hoàng, tịch diệt Càn Khôn! Phá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.