Huyền Thiên

Chương 239: Chương 239: Đột biến




Bất quá lúc này Dương Thiên Lôi trái lại không có chút cảm giác lo lắng nào. Đương nhiên, hắn lại càng không có ý định đuổi thiếu nữ này đi. Đuổi nàng ta đi, không nghi ngờ, sẽ có nhiều người tu luyện khác chôn vùi trong tay nàng ta. Đây là lần đầu tiên, tuy rằng Dương Thiên Lôi không là người quá ngạo mạn, muốn làm đại hiệp vì dân trừ hại. Nhưng nếu hắn đã thấy được, sẽ không thể để yêu nghiệt này tiếp tục làm nguy hại cho nhân gian. Đương nhiên, một điểm quan trọng hơn là, bản thân hắn không muốn buông tha đan dược và tài phú tới tay. Trên vạn viên Thuần Dương đan, và còn có Ngưng Huyết Đan, tuy rằng vật này tà ác nhưng lại có giá trị cũng tuyệt đối vô giá, cùng với tinh thạch màu trắng phẩm chất tuyệt hảo.

- Sư phụ, người để nàng cùng đi theo chúng ta đi. Thật đáng thương. Ma Vực nguy hiểm như vậy, nếu như không có ai chiếu ứng, nói không chừng...

Vẻ mặt Trương Tử Hàm đầy đồng tình nói.

- Đúng vậy, sư phụ, để nàng gia nhập đi. Dù sao thêm nàng cũng chỉ nhiều thêm một người, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc tu luyện của chúng ta.

Những người khác cũng đều nói.

Dương Thiên Lôi lại không nói một lời, khóe miệng chỉ mang theo một nụ cười hèn mọn, đánh giá yêu nghiệt trước mắt.

Trương Tử Hàm nhìn thấy Dương Thiên Lôi mỉm cười như vậy, nàng rất rõ tính cách của người này, còn tưởng rằng Dương Thiên Lôi lại động lòng, có ý nghĩ xấu xa ý, tay nhỏ liền lén lút ở phía sau lưng Dương Thiên Lôi, gắt gao cấu một cái.

Dương Thiên Lôi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trương Tử Hàm, cố sức giữ lại. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người thiếu nữ.

Tuy rằng Trương Tử Hàm bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Trong thời gian một năm qua, thông qua Sở Hương Hương và đám người ở chung, Trương Tử Hàm thông minh băng tuyết như vậy, từ lâu đã cảm nhận được địa vị của Dương Thiên Lôi trong lòng các nàng. Sở Hương Hương thì không cần phải nói, đã là con rận trên đầu trọc. Ngoài ra, còn có Mộc Tử Vi vừa là búp bê thân yêu vừa là tiểu tức phụ đã định trước của Dương Thiên Lôi. Tuy rằng hai người vẫn như là oan gia, nhưng tương lai sẽ ra sao, Trương Tử Hàm cũng biết rất rõ ràng. Mà Lục Thanh Âm, cũng tương tự. Bởi vì Dương Thiên Lôi mới có thể cùng tụ tập với mọi người ở một chỗ, tương lai sẽ ra sao?

Trương Tử Hàm hiểu rất rõ. Sau này, có lẽ nàng sẽ phải đối mặt càng nhiều với những chuyện như vậy. Điều này có quan hệ rất lớn đến tính cách của Dương Thiên Lôi, nhưng điều trọng yếu nhất chính là, thành tựu, tâm tính của bản thân hắn đều là trời cho, đối với bất kỳ thiếu nữ nào mà nói, đều khó có thể chống lại được sự mê hoặc của hắn.

- Được rồi, Nhược Thủy phải không? Vậy ngươi cứ đi theo chúng ta đi. Lần sau nghìn vạn lần không nên một mình tiến vào Ma Vực nữa.

Vân Dao ôn nhu nói.

- Đa tạ tiền bối. Đa tạ các vị tỷ tỷ, đa tạ... Ca ca.

Trên mặt Thiếu nữ tràn ngập vẻ cảm kích, vội vàng khom người hành lễ với mọi người, nói.

Trong nháy mắt, khi thiếu nữ hành lễ trước Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi liền nắm lấy cơ hội này, mi tâm bỗng tản mát ra thần quang năm màu bàng bạc, chụp về phía thiếu nữ.

Giờ phút này, Dương Thiên Lôi không có chút kiêng nể nào. Tuy rằng, sự tồn tại của bình ngọc lưu ly thanh tĩnh là cực kỳ biến thái, Dương Thiên Lôi cũng rất muốn chơi đùa cùng với thiếu nữ này, Nhưng dù muốn đùa giỡn cái gì đi nữa, nhưng không thể lấy tính mệnh của Vân Dao và đám người Trương Tử Hàm ra giỡn. Bởi vì hắn biết rõ, thiếu nữ trước mắt này mạnh hơn rất nhiều so với bốn con yêu nhiệt kia. Từ dao động của bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, hắn liền có thể cảm ứng điều điều đó.

Thế nhưng, điều khiến Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là, lần nào bình ngọc lưu ly thanh tĩnh cũng đúng lúc xuất hiện, lần này tự nhiên lại ngoài ý muốn.

Khi thần quang năm màu phát ra, trong nháy mắt, thiếu nữ kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi. Ngay lập tức, thân ảnh liền biến mất, thối lui đến hơn trăm mét. Vẻ mặt nàng ta đầy khiếp sợ địa nhìn Dương Thiên Lôi, dường như thấy được điều gì đó cực kỳ khủng khiếp vậy.

- Muốn chạy?

Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng, thân hình liền như bóng với hình, nhanh như chớp tiến về phía thiếu nữ. Cùng lúc đó, năng lượng bàng phát ra từ trên người hắn, như Thiên La Địa Võng biến hoá thành một đạo lưu quang, từ trên trời giáng xuống

Nhất thời, thiếu nữ kia khiếp sợ, tâm niệm thay đổi rất nhanh. Nàng ta không rõ vì sao Dương Thiên Lôi lại ra tay đối với nàng ta. Hơn nữa, vừa rồi, trong nháy mắt, mi tâm Dương Thiên Lôi tản mát ra ra khí tức vô cùng kinh khủng. Tự nhiên khiến ở sâu trong nội tâm nàng sản sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Nàng cũng không cho rằng Dương Thiên Lôi có thể khám phá bản thể của nàng. Trong Ma Vực, chỉ cần không ngưng tụ nê hoàn thượng đan, đạt được tam đan cùng tồn tại, đã tấn cấp đến Phá Đan Thành Anh, cao thủ Tiên Thiên cấp chín, tuyệt đối không thể cảm thụ được khí tức Thiên Ma trên người nàng ta.

Bất quá nàng lại có thể khẳng định, chắc chắn Dương Thiên Lôi đã phát hiện được điều gì. Vừa nghĩ đến đây, Dương Thiên Lôi cũng vừa tới, đôi mắt của nàng bỗng nhiên co rút lại, lẽ nào hắn thấy mình xuất thủ ở chỗ khác rồi?

Nghĩ tới đây, nàng cũng không dám do dự nữa. Quanh thân bỗng nhiên tản mát ra năng lượng bàng bạc, hướng về phía Thiên La Địa Võng.

- Thiên Lôi, ngươi làm gì vậy?

Cùng lúc đó, Vân Dao mang theo một sự khó hiểu thoáng tức giận hỏi, đồng thời, hai tay của nàng rất nhanh kết xuất thành một đạo pháp quyết, pháp lực bàng bạc, lập tức xuất hiện ngăn trở Thiên La Địa Võng của Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi thầm hô không xong, cũng ngay ngay lúc này, thiếu nữ nắm cơ hội, bỗng nhiên mở một đạo kiếm quang, chạy nhanh như chớp.

Ngự Kiếm phi hành, tốc độ của Dương Thiên Lôi có nhanh hơn nữa, cũng không cho rằng mình có thể đuổi theo yêu nghiệt kia.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Dao, mở to hai mắt nhìn, Vân Dao nhất thời cũng hiểu rõ, mình nhìn nhầm người.

Tuy rằng không biết thiếu nữ thực sự có vấn đề gì, nhưng nếu nàng ta có thể dùng Ngự Kiếm phi hành, chí ít cũng nói rõ một điểm, Dương Thiên Lôi hẳn đã phát hiện ra điều gì mới ra tay. Hơn nữa nàng ta chỉ là Tiên Thiên cấp bốn, hiển nhiên là đã che giấu tu vi.

- Sư phụ, thiếu nữ này là yêu nghiệt mau đuổi theo.

Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên bỗng nhiên đi tới bên người Vân Dao, trực tiếp nắm lấy tay Vân Dao. Như vậy rõ ràng là muốn Vân Dao dùng Ngự Kiếm phi hành, mang hắn đuổi theo.

Thế nhưng Vân Dao lại không lập tức khởi động, ngược lại nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Dương Thiên Lôi hoàn toàn không nói gì, cũng âm thầm hối hận, mình quá sơ suất, không ngờ thực lực của yêu nghiệt này lại sâu như vậy. Bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, bình ngọc lưu ly thanh tĩnh tự nhiên lại không vây khốn nàng ta. Sớm biết như vậy, nên sớm truyền âm cho Vân Dao, làm đủ công tác chuẩn bị, thì đã không xuất hiện cục diện như lúc này.

- Nàng ta là yêu nghiệt nàng, muốn gia nhập chúng ta cũng là vì muốn đánh lén, giết chết chúng ta. Quên đi, chạy cũng chạy rồi, đuổi theo cũng không còn kịp nữa. Đều do ta không nói trước với sư phụ...

Dương Thiên Lôi nói có chút phiền muộn.

Nhưng vào lúc này, bầu trời lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ.

- Ầm ầm.

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Trong nháy mắt, hắn liền thấy một người tu luyện đang chặn yêu nữ kia, hiện tại đang chiến đấu với nhau rồi.

- Sư phụ, đừng hỏi nữa, mang ta tới đó đi.

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên trầm giọng nói, quanh thân tản ra khí tức mãnh liệt.

Vân Dao cũng biết, hiện tại không phải lúc nghe Dương Thiên Lôi giải thích, chuyện thiếu nữ kia đã là sự thực, đã có người ngăn cản, bất luận như thế nào đều phải bắt lại, để tra hỏi đến tận cùng.

- Ta đi là được. Tu vi của ngươi quá thấp, đi cũng không thể giúp được gì.

Vân Dao trầm giọng nói. Giọng nói chưa dứt liền hóa thành một đạo kiếm quang, bay lên không trung.

Dương Thiên Lôi gấp đến độ chửi má nó, nhưng không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể không ngừng nghĩ trong lòng:

- Ngự Kiếm phi hành, Ngự Kiếm phi hành, lão mẫu nhà ngươi…

- Thiên Lôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Nhược Thủy...

Trương Tử Hàm không nhịn được hỏi. Những người khác cũng nhìn Dương Thiên Lôi, hiển nhiên cảm thấy biến đổi lớn này tràn ngập mê hoặc.

- Nhược Thủy là yêu nghiệt, yêu nghiệt giết người không chớp mắt. Như vậy, là nàng ta biến hoá ra, các ngươi thật sự cho rằng nàng ta là mỹ nữ à? Các ngươi cứ ở chỗ này đi, đừng đi loạn.

Dương Thiên Lôi nói xong, không để ý tới vẻ kinh ngạc của mọi người, thân hình nhoáng lên liền không ngừng chạy về phía yêu nữ.

...

- Nhược Thủy, cuối cùng thì ngươi là ai? Vì sao phải ẩn nấp trong chúng ta?

Trong nháy mắt, Vân Dao dùng Ngự Kiếm phi hành tới được chiến trường, nhưng cũng không trực tiếp xuất thủ, mà lại hỏi. Mãi đến lúc này, nàng vẫn cho rằng thiếu nữ này ngoại trừ tu vi bỗng nhiên tăng thêm hai cấp bậc ra, cũng không có chút khí tức tà ác nào.

- Tiền bối, ta chỉ là muốn thể nghiệm thú vui khi chiến đấu cùng với các ngươi, tuyệt đối không có bất kỳ ý gì khác. Còn nữa, vị tiền bối này, vì sao ngươi lại cản lối đi của tiểu nữ?

Yêu nữ cố gắng trấn tĩnh nói.

Giờ phút này, trong lòng nàng cũng vô cùng khiếp sợ. Nếu đúng là Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy nàng xuất thủ, khẳng định là còn phát hiện điều gì. Hiển nhiên, nàng không có khả năng lại chờ thêm nữa. Đối với cấp bậc cao thủ của Vân Dao, nàng đánh lén, còn có thể xuất kỳ bất ý, tuy rằng luyện hóa phải tiêu hao một chút thời gian, nhưng muốn giấu diếm một đám cao thủ Tiên Thiên cấp bốn, đối với nàng mà nói cũng không có gì vấn đề. Nhưng nếu đối phương đã nảy sinh cảnh giác. Vậy nàng cũng không thể đối phó được. Cho nên chỉ có thể mau chóng thoát đi.

Hơn nữa, phải trực tiếp rời khỏi Ma Vực. Bởi vì nàng không rõ Dương Thiên Lôi rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì.

Nhưng nàng ta lại không nghĩ rằng, trên không trung lại thình lình gặp phải một cao thủ ngăn chặn

Này cao thủ không phải là ai khác, chính là một trong mười thành viên ám dạ.

Trước sau, bọn họ vẫn đi theo Dương Thiên Lôi. Nhất cử nhất động của Dương Thiên Lôi đều dưới sự giám thị của bọn họ. Chỉ là cự ly quá xa, bọn họ cũng không rõ cuối cùng thì Dương Thiên Lôi đã gặp chuyện gì với mấy con yêu nghiệt kia. Bọn họ chỉ là mơ hồ thấy được một cảnh tượng cực kỳ hoang đường, cực kỳ khôi hài, lại cực kỳ không giải thích được.

Đang nhìn đến thiếu nữ chiến đấu với Dương Thiên Lôi, sau đó tự nhiên lại dùng Ngự Kiếm phi hành mà chạy. Bọn họ cùng khiếp sợ. Tiềm thức cho thấy thiếu nữ này có kế hoạch gây bất lợi cho Dương Thiên Lôi.

Cho nên, khi nữ tử kia chạy ra đúng về phía thành viên ám dạ này đang nấp. Hắn liền không chút do dự xuất thủ. Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ chính là, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, cũng không thể tránh được sát chiêu của hắn. Hắn ẩn nấp giống như độc xà đánh một đòn đầy chí mạng, nhanh như chớp lại bị nàng ta tránh được, rõ rành đã trúng trái tim của đối phương, cũng rõ ràng đã xuyên thủng qua thân thể đối phương, nhưng đối phương lại bình yên vô sự.

- Sư phụ, đừng dông dài với nàng nữa. Yêu nghiệt căn bản không phải con người, giết không tha.

Dương Thiên Lôi theo sát phía sau cũng đã tới rồi. Hai lỗ tai nhấp nháy, kính viễn vọng trước mặt quan sát yêu nữ đang ở trên không trung một cách rõ nét, rồi la lớn.

- Nói bậy.

Thiếu nữ gầm lên một tiếng. Thân hình nhoáng lên liền muốn chạy trốn. Chỉ là, thân thể của nàng ta vừa mới động, một đạo kiếm quang vô thanh vô tức, trong nháy mắt liền xuyên thủng trái tim của nàng.

- Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên. Lại thêm một cao thủ xuất hiện tại trong không trung. Mà trái tim thiếu nữ rõ ràng dã bị xuyên thủng, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra. Trong nháy mắt liền khôi phục nguyên dạng, bỗng nhiên chuyển hướng bỏ chạy.

Lần này, Vân Dao thấy rõ ràng, trong lòng khiếp sợ không hiểu, đối với lời nói của Dương Thiên Lôi đã không còn chút nào hoài nghi. Hai tay liền tạo ra pháp quyết, phát chiêu. Chỉ là đúng lúc này, một giọng nói lại truyền đến trong tai của nàng.

- Người đừng xuất thủ vội. Nàng trốn không thoát đâu.

Giọng nói kia không có bất kỳ cái gì dao động nào, nhưng lại thể hiện một sự tự tin rất lớn.

Vân Dao hơi sửng sốt, thoáng nhìn qua, hai người trung niên có tướng mạo bình thường, liên tục lúc động lúc không động, trong lòng hơi khiếp sợ.

Quả nhiên, thiếu nữ kia chỉ đi được trăm mét, lại bị chặn lại, lần này càng kinh khủng hơn, một đạo kiếm quang, tự nhiên xuyên thủng mi tâm của nàng.

Nhưng càng kinh khủng hơn chính là, thiếu nữ kia vẫn bình yên vô sự, trong nháy mắt lại chuyển hướng. Nhưng nàng càng kinh sợ hơn chính là, bất luận nàng chạy về hướng nào, đều gặp phải một cao thủ mà nàng căn bản không thể cảm ứng được, đứng ra ngăn cản lối thoát của nàng.

Trong lòng Vân Dao cũng thấy khiếp sợ. Nàng có thể cảm ứng được, tu vi của những người trung niên cũng không bằng mình. Nếu quang minh chính đại mà chiến đấu, sẽ không phải là đối thủ của nàng. Thế nhưng... nếu bọn họ không bọn hắn tự xuất hiện, Vân Dao căn bản không thể cảm ứng được. Người như thế, nếu như ám sát nàng, chẳng phải là rất dễ dàng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.