Huyền Thiên

Chương 772: Chương 772: Đứng lại!




- Anh...

Trương Nhã Tĩnh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, như muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng hò hét chói tai từ sàn nhảy cắt đứt.

"Lưu manh!" "Chát!" "A!"

Hai chữ "lưu manh" mới từ trong miệng một nữ nhân thốt ra, ngay tức khắc Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh liền đồng thời nhìn tới, nữ nhân sợ hãi kêu lên kia không kịp kêu tiếng thứ hai, đã bị tát mạnh một cái lên mặt, đau đớn té xuống mặt đất.

Đám người điên cuồng vặn vẹo trong sàn nhảy tức thì kêu lên sợ hãi thối lui về bốn phía, trong phút chốc liền vây quanh nữ nhân té xuống bất tỉnh nhân sự, khóe miệng rỉ ra máu tươi cùng nam nhân tát nàng vào giữa.

Nữ nhân này là một người xa lạ, điều này khiến cho Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh đều nhẹ nhõm thở ra. Còn nam nhân không ai khác chính là tên đầu trọc vừa rồi.

- Lão tử sờ có hai cái mà cũng la!

Khiến cho mọi người không thể tượng tượng được chính là, tên đầu trọc quanh thân tràn ngập lệ khí kia lúc nói chuyện trực tiếp giống như diều hâu bắt gà con, một tay nắm lấy tóc nữ nhân, tay kia "xoẹt" một phát, không ngờ dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi ngượi trực tiếp xé rách chiếc váy ngắn gợi cảm của nữ nhân bất tỉnh, tuy rằng nữ nhân này mặc quần lót màu da, nhưng một màn này lại giống như bị lột sạch.

- Tránh ra! Tránh ra! Con mẹ thằng nào muốn gây chuyện ở Lam Mị?

Đúng lúc này, theo mấy tiếng hung ác từ bên ngoài vang lên, đám người tức thì tản ra bốn phía, một số "bảo vệ trị an" lập tức tiến vào trong.

- Thả cô ta ra. Vương bát đản, cạo cái đầu sáng loáng rồi đến Lam Mị giương oai a? Biết đây là địa bàn của ai không?

- Đừng nhúc nhích!

Khi Trương Nhã Tĩnh chứng kiến tên đầu trọc xé váy của nữ nhân kia, thần tình phẫn nộ muốn lao xuống, tuy rằng chỉ riêng ánh mắt của tên đầu trọc đã khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng chính nghĩa trong lòng, lại thôi thúc nàng đi xuống ngăn cản, đưa tên đầu trọc ra công lý.

Chỉ có điều, Dương Thiên Lôi đột nhiên lại giữ cánh tay nàng nói, điều này tức thì khiến cho Trương Nhã Tĩnh ý thức được sự tồn tại của Dương Thiên Lôi.

- Anh nhanh đi ngăn cản hắn!

- Tôi không có cái nghĩa vụ đó. Hơn nữa cũng có người ngăn cản rồi!

Dương Thiên Lôi nói. Lúc hắn nói chuyện, mấy người "bảo vệ trị an" kia cũng đã xuất tràng.

Trương Nhã Tĩnh "hừ" một tiếng, không phản kháng sự lôi kéo của Dương Thiên Lôi, tiếp tục quay đầu nhìn xuống phía dưới.

- Địa bàn của ai mà lão tử phải sợ?

Đầu trọc "oành" một tiếng ném nữ nhân xui xẻo kia xuống đất, ánh mắt tràn ngập lệ khí kia vô cùng cùng ngạo quét mắt nhìn mấy "bảo vệ trị an" vừa xuất hiện tràn ngập khinh thường nói.

- Đánh cho tao!

Thanh niên vạm vỡ tựa hồ là đội trưởng bảo an tức giận nói, khi có năm thanh niên cùng nhắm xông về phía tên đầu trọc, đội trưởng bảo an cực kỳ bình tĩnh trấn an mọi người:

- Các vị khách quý, tôi là đội trưởng bảo an của quán bar Lam Mị, xin mọi người trở lại vị trí của mình, thưởng thức một trận đấu ngoạn mục. Xin mọi người yên tâm, khách hàng chính là thượng đế, nhưng bất kỳ ai gây chuyện ở quán bar Lam Mị này thì đừng mơ tưởng chạy ra khỏi cửa. Đây là sự đảm bảo của quán chúng tôi. Chỉ cần các vị tiêu tiền ở đây, chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của các vị.

Lời nói này của đội trưởng bảo an, nhất thời nhận được hảo cảm của vô số khách hàng ở đây. Phàm là ai tới nơi này tiêu phí, tuyệt đại đa số đều rõ ràng thực lực của quán bar Lam Mị, cũng tin tưởng sự an toàn của nơi này. Đương nhiên cũng biết đây là xã hội đen trong truyền thuyết. Trên thực tế rất nhiều người cũng không ghét xã hội đen, bởi vì chung quy so với một số người khoác da hổ làm xằng làm bậy, ức hiếp dân lành mà nói, xã hội đen cũng có kỷ luật. Chỉ cần ngươi là dân lành, không có gây chuyện, vậy không hề có bất kỳ sự uy hiếp nào đối với ngươi, nhất là khách hàng đến đây ăn chơi, chắc chắn càng không có vấn đề gì. Đương nhiên, nếu ngươi muốn gây sự, vậy bọn họ sẽ bất chấp pháp luật, trực tiếp thu thập lột cái da hổ của ngươi xuống. Tuy nhiên, đội trưởng bảo an với giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, hai tiếng kêu thảm thiết liền phát ra từ miệng hai thủ hạ của hắn. Nắm tay to bự của tên đầu trọc giống như thiết quyền, sau mấy phút giao phong ngắn ngủi, một đòn trọng quyền trực tiếp làm cho một gã bảo vệ trị an miệng trào máu tươi té trên mặt đất, tiếp theo sau một chỏ đánh bay gã bảo vệ trị an khác.

- Con mẹ nó! Đánh chết nó cho tao!

Đội trưởng bảo an gầm lên một tiếng, tức thì lại có hơn hai mươi người không có mặc đồng phục bảo vệ, trực tiếp xông lên.

"Thình thịch oành..."

Cho dù tên đầu trọc có mạnh mẽ thì cũng chẳng qua là một dũng phu nhỏ bé, chung quy song quyền nan địch tứ thủ, tuy rằng vẫn hung hăng vật ngã năm sáu người, những vẫn bị đánh té xuống đất, sau vài giây ngắn ngủi, liền bể đầu chảy máu, nhưng vẫn co thân lại bảo vệ chỗ yếu hại, giống như dã thú gầm hét lên.

- Bọn mày dám đánh lão tử? Dám đánh lão tử? Biết lão tử là ai không?

- Mẹ nó, quản mày là ai, đánh chết nó cho tao!

Đội trưởng bảo an lớn tiếng hét lên.

Sau đó, ánh mắt Dương Thiên Lôi cũng híp lại. Hắn biết rõ, một màn kịch hay sắp trình diễn.

Hắn nhìn thoáng qua thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy của Trương Nhã Tĩnhbên cạnh, bàn tay nắm chặt tay hắn, ánh mắt trừng lớn, nhún vai không nói gì.

Chút đảm lượng này mà làm được cảnh sát sao? Nhất là còn đòi mình dạy cho công phu, thật hết biết.

- Tôi không bao giờ... Tới chỗ như thế nữa...!

- Sợ cái gì? Lưu manh kia dám gây sự chỗ này, chết chắc rồi... Bất quá hắn rất mạnh a...

- Xem cuộc vui thôi! Nữ nhân kia quả thật đáng thương, may mắn không phải chúng ta...

Đúng lúc này, bốn người Phổ Hiền cùng Điểm Điểm đã trở lại, vẻ mặt Điểm Điểm có chút sợ hãi, còn ba người Phổ Hiền lại tựa hồ như đã thấy không ít loại trường hợp này, không hề có chút kinh sợ nào. Sau khi Phổ Hiền trở lại, nhìn thoáng quá Dương Thiên Lôi cùng Trương Nhã Tĩnh đứng chung một chỗ dựa vào lan can, trực tiếp đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, thân mật dựa vào hắn.

Mặc dù nàng không nhìn thấy Dương Thiên Lôi ở sàn nhảy, nhưng khi Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh cùng nhau quay về phòng ở lầu hai thì nàng thấy được, hơn nữa là Dương Thiên Lôi lôi kéo Trương Nhã Tĩnh.

Điều này làm cho nàng rất kỳ quái, không phải kỳ quái vì sao Dương Thiên Lôi lôi kéo Trương Nhã Tĩnh, mà là kỳ quái, vì sao Trương Nhã Tĩnh để cho Dương Thiên Lôi lôi kéo. Năm người các nàng chính là bạn tốt của nhau hồi ở trung học, cảm tình nhiều năm như vậy, có thể nói là hiểu rất rõ về nhau. Nếu Dương Thiên Lôi nắm tay lôi kéo hai người kia, thậm chí là Điểm Điểm, nàng cũng không kỳ quái. Bởi vì hai người kia nhìn thấy Dương Thiên Lôi đẹp trai như vậy, đừng nói cầm tay, cho dù ôm hôn cũng không chớp mắt, về phần Điểm Điểm trầm lặng có chút hướng nội kia thì cái gì cũng đều đã hưởng qua, cho dù không muốn tiếp xúc với loại người như Dương Thiên Lôi, nhưng bị kéo đi phỏng chừng cũng sẽ không phản kháng. Còn Trương Nhã Tĩnh?

Nàng chính là hoàng hoa khuê nữ chưa biết yêu đương là gì a?

- Con mẹ thằng nào dám đánh Hùng ca chúng tao?

Một tiếng hét lớn truyền đến từ cửa quán bar, khi ánh mắt mọi người nhìn tới, tức thì từng tiếng kinh hô truyền ra, lúc này, khách hàng còn ôm tâm tư xem kịch hay, rất nhiều người đã cảm thấy sợ hãi.

Một đám người đông nghịt, cầm trong tay con dao bầu ùn ùn từ cửa quán bar đi vào. Loại tình cảnh khủng bố này, vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, đây không phải là đánh lộn bình thường mà là xã hội đen sống mái với nhau.

Đội trưởng bảo an vừa rồi còn vênh váo, giờ khắc này sắc mặt trở nên dị thường lúng túng, có thể trở thành đội trưởng bảo an, cơ hồ đều là người số má, cơ hồ trong nháy mắt, hắn đã biết, tên đầu trọc này không phải đơn giản đến gây chuyện như mặt ngoài.

- Gọi điện báo cho lão đại!

Đội trưởng bảo an sau khi khẽ dặn dò với người một tiếng liền lớn tiếng nói:

- Các vị bằng hữu, đêm nay thay mặt quán bar Lam Mị chân thành xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của mọi người, để tránh tai bay vạ gió, không thể không mời mọi người rời đi trước. Hóa đơn lần này sẽ tính vào lần quang lâm sau.

Đội trưởng bảo an này trấn định thong dong, gặp nguy không loạn, quả thật khiến Dương Thiên Lôi âm thầm gật đầu.

Nghe được lời nói của đội trưởng bảo an, vốn một số người không muốn ở đây nữa, tức thì nhanh chóng vòng qua năm sáu chục gia hỏa cầm dao bầu chạy ra ngoài.

Lúc này, đối mặt với đội ngũ khổng lồ của đối phương, người của quán bar Lam Mị đã tự động tụ tập lại với nhau, có người sợ tới mức hai chân run rẩy, nhưng không ai trốn đi, ánh mắt cũng không chút nào yếu thế.

Tên đầu trọc máu me be bét trên mặt giống như hung thần ác sát cũng đã tự mình đứng lên, ánh mắt bắn ra lệ khí kinh người, không chút để ý vết thương trên đầu.

Những tên đầu gấu cầm dao bầu, nhìn tên đầu trọc bị thương khắp người trong lòng đối với hắn vô cùng bội phục. Nhất là chứng kiến tên đầu trọc tràn ngập lệ khí đứng lên, bộ dáng không hề bận tâm đến vết thương còn đang chảy máu trên đầu, ánh mắt càng trở nên tôn kính.

Sau khi có một vài người can đảm chạy vòng qua không xảy ra vấn đề gì, rất nhiều người cũng rất nhanh bắt đầu rời đi.

Cả quán bar tương đối yên tĩnh, không có tiếng người trò chuyện, âm nhạc đinh tai nhức óc sớm đã đình chủ, ngay cả DJ cùng các phục vụ viên cũng thật cẩn thận đi theo sát đám người ra ngoài.

- Đi, chúng ta đi nhanh lên.

Phổ Hiền hạ giọng nói.

Điểm Điểm cùng hai nữ nhân kia cùng gật gật đầu, đều là vẻ mặt kinh hãi, nhưng Trương Nhã Tĩnh lại lấy di động ra.

- Nhã Tĩnh, cô...

Phổ Hiền nhìn thấy hành động của Trương Nhã Tĩnh sợ tới mức vừa định ngẳn cản, thì Dương Thiên Lôi đã vươn tay đoạt lấy di động trong tay Trương Nhã Tĩnh, nói:

- Biết điều một chút, việc này không ai có thể quản, muốn quản cũng không được.

- Đúng vậy a, Nhã Tĩnh, đây là xã hội đen sống mái với nhau. Chúng ta đi nhanh thôi, những người này đắc tội không nổi đâu.

Phổ Hiền kéo Trương Nhã Tĩnh lại gần nhỏ giọng nói:

- Tiêu Thiên, cậu dẫn chúng tôi cùng đi.

Dương Thiên Lôi gật gật đầu, trừng mắt nhìn Trương Nhã Tĩnh một cái, rồi dẫn đầu đi xuống lầu.

- Đứng lại!

Bỗng có một tiếng hét lớn truyền đến, vốn các khách nhân im lặng rời đi nhất thời cả kinh, hoảng sợ nhìn về phía tên đầu trọc lên tiếng, không ai còn dám tiến tới một bước. Mà mấy tên đầu gấu đứng ở cửa quán bar, nghe thấy tiếng của tên đầu trọc, tức thì giơ dao bầu ra.

Dương Thiên Lôi không có quay đầu, nhưng mà trong ánh mắt đã hiện lên một tia tinh quang.

Trương Nhã Tĩnh cùng chúng nữ thì hoảng sợ nhìn về phía tên đầu trọc. Khi Trương Nhã Tĩnh nhìn thấy ánh mắt hung ác tràn ngập lệ khí kia của tên đầu trọc nhằm về phía Dương Thiên Lôi phía trước nàng thì Trương Nhã Tĩnh cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.