Huyền Thiên

Chương 192: Chương 192: Giấu hàng




Dương Thiên Lôi xấu hổ gãi đầu nói:

- Cái này... Quả thực là như vậy. Sư phụ người nếu không tin, có thể thi triển một loại thần thông Tiên Thiên cấp ba trở xuống, để đồ nhi thử xem? Đương nhiên, người phải khống chế tốt lực lượng, bằng không đệ tử nuốt không trôi đâu nhé...

Bỗng nhiên Khương Kỳ hưng phấn nói:

- Được, Đan huynh, để cho ta thử Thiên Lôi!

So với Đan Thanh Dương, lão càng tin tưởng lời Dương Thiên Lôi nói hơn. Lão tận mắt chứng kiến, Dương Thiên Lôi lấy thân phận Tinh giả Hậu Thiên để lĩnh ngộ, mà hiện tại, Dương Thiên Lôi lại lấy thân phận Tinh giả Hậu Thiên điều khiển niệm lực, đây là khái niệm gì kia chứ? Hoàn toàn là biến thái mà. Đối với loại thiên tài biến thái cá biệt này, có thể học trộm pháp thuật thần thông của người khác thì cũng không khó lý giải. Huống chi, Khương Kỳ cũng nhìn ra được, Cầm Long Thủ mà Dương Thiên Lôi vừa thi triển cũng chỉ có dáng vẻ bề ngoài, vẫn chưa nắm giữ được tinh túy của nó.

Khương Kỳ nhìn Dương Thiên Lôi nói:

- Thiên Lôi, ngươi xem cho kỹ, ta thi triển pháp thuật Tiên Thiên cấp một, Trảm Không Kiếm Quyết tầng thứ nhất “Ngự Kiếm”, lực lượng khống chế trong phạm vi Tiên Thiên cấp ba!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói:

- Được, bắt đầu đi.

Lời nói vừa dứt, tâm thần hắn liền ngưng tụ đến mức trước nay chưa từng có, lúc này không phải là lúc để sơ sót xảy ra, nếu ngay cả chút da lông bề ngoài mà còn cảm ứng không được thì thật sự là thảm bại. Đấy chẳng phải là tự nhấc đá đập vào chân mình sao?

Lúc tâm thần Dương Thiên Lôi ngưng tụ, mi tâm hắn đích liền toả ra một tia sáng bảy màu nhàn nhạt, toàn thân liền tiến vào trạng thái không minh, trong mắt hắn chỉ còn lại Khương Kỳ!

Sở dĩ Khương Kỳ thi triển Trảm Không Kiếm Quyết, cũng là để Đan Thanh Dương an tâm, dù sao, chỉ có đệ tử Trảm Không Kiếm Phái bước vào Tiên Thiên mới có tư cách tu tập Trảm Không Kiếm Quyết.

Nhìn thấy Dương Thiên Lôi đã chuẩn bị xong, bỗng nhiên Khương Kỳ đưa tay vẫy Phong Mã Ngưu, pháp kiếm đỉnh cấp vừa mới lấy được từ chỗ Dương Thiên Lôi trong tay Phong Mã Ngưu liền tuột khỏi tay bay đi, bay lơ lửng tới trước mặt Khương Kỳ, chỉ thấy hai tay Khương Kỳ nhanh như tia chớp kết xuất một đạo kiếm quyết, bật hơi mở tiếng, bỗng nhiên đẩy về phía Dương Thiên Lôi!

Trong nháy mắt, pháp kiếm đỉnh cấp kia liền toả ra từng tia pháp lực bàng bạc đích, gào rít lên, nhanh như chớp tấn công về phía Dương Thiên Lôi!

Dương Thiên Lôi quát lên một tiếng, toàn thân liền như làn khói trông chậm mà lại nhanh di chuyển sang bên cạnh, ánh mắt lại vẫn bất động nhìn chằm chằm vào Khương Kỳ, từng tia niệm lực như mưa phùng gió nhẹ len lỏi khắp phương viên hơn mười trượng, cảm ứng sự dao động giữa Khương Kỳ và pháp kiếm!

- Véo véo véo.

Từng tiếng xé gió không ngừng vang lên, pháp quyết trên hai tay Khương Kỳ không ngừng biến hóa, pháp kiếm như vật sống, bám sát theo Dương Thiên Lôi! Mỗi lần chuyển hướng, pháp kiếm luôn tự động trữ lực ngưng trận, giống như muôn trùng sóng dữ, một lần nhanh hơn một lần!

Bất quá, quả thực Khương Kỳ khống chế lực lượng ở Tiên Thiên cấp ba, tuy Dương Thiên Lôi có thể chính diện chạm cứng, nhưng để lĩnh ngộ tinh túy của Ngự Kiếm, nên chỉ có thể điên cuồng uốn khúc thân thể, biến đổi thân ảnh, liên tục né tránh.

- Hoá Kiếm Quyết!

Đúng lúc này, Khương Kỳ quát nhẹ một tiếng, bỗng nhiên pháp kiếm trong không trung kêu vang lên, một chia thành hai, hai hóa thành bốn, bốn biến thành tám, trong thoáng chốc liền hình thành một kiếm trận do tám thanh pháp kiếm cấu thành, mỗi một thanh đều như có thực thể, căn bản không phân biệt được thực giả, xếp thành hàng ngang, tấn công về phía Dương Thiên Lôi!

Vào lúc này, Dương Thiên Lôi muốn né tránh dễ dàng thì cũng không có nhiều khả năng, chỉ còn cách vung kiếm đón đỡ!

Ầm ầm ầm...

Sau một tràn tiếng nổ mạnh, bỗng nhiên tám đạo kiếm ảnh giống như thiên nữ rải hoa, tung bay tứ tán, từ tám hướng hình thành thế bao vây, nhanh như chớp tấn công vào Dương Thiên Lôi đang ở giữa!

Dương Thiên Lôi búng người bay lên trời, tám thanh kiếm va chạm nhau phía dưới chân Dương Thiên Lôi, tám hợp làm một, phóng thẳng lên trời!

- Phá!

Dương Thiên Lôi đầu dưới chân trên, hai tay cầm kiếm, pháp lực quanh thân điên cuồng vận chuyển, giống như nước phá bờ đê, bùng phát mạnh mẽ!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, thân thể Dương Thiên Lôi liền bị bắn lên cao đến trăm mét, còn pháp kiếm cực phẩm mà Khương Kỳ điều khiển cũng bay lượn về trước mặt Khương Kỳ.

Bọn người Dương Thiên Lệ, ai nấy đều trợn mắt há mồm, sự thần kỳ của Trảm Không Kiếm Quyết, sự cường đại của Dương Thiên Lôi, đều vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Khi Dương Thiên Lôi bình yên vô sự rơi xuống đất, Khương Kỳ có chút chờ mong nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:

- Thế nào?

Cho dù Dương Thiên Lôi có lĩnh ngộ Trảm Không Kiếm Quyết tầng thứ nhất Ngự Kiếm hay không, biểu hiện của Dương Thiên Lôi đều vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Nghe nói và nhìn thấy, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Dương Thiên Lôi nói hắn giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp ba, tuy mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn mang theo một chút hoài nghi. Còn bây giờ, tuy Khương Kỳ thi triển Trảm Không Kiếm Quyết tầng thứ nhất, nhưng vận dụng pháp lực chỉ khống chế ở mức của cao thủ Tiên Thiên cấp ba, mà Dương Thiên Lôi lại thoải mái chống đỡ công kích của lão. Đủ để chứng minh, Dương Thiên Lôi thật sự có thực lực giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp ba.

- Ta thử xem!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm thần liền dung nhập vào cuộc chiến vừa rồi, nhất cử nhất động của Khương Kỳ, bao gồm cả biến hóa của khí tràng, dao động của pháp lực, đều hiện lên rõ ràng trong đầu Dương Thiên Lôi.

Mọi người nhìn thấy cử động của Dương Thiên Lôi, ai nấy đều nín thở.

Gương mặt già nua của Đan Thanh Dương tràn ngập sự hưng phấn và chờ mong kỳ dị. Tất cả mọi người đều biết rõ, đây là thời khắc chứng kiến kỳ tích, nếu Dương Thiên Lôi thành công, đó sẽ là kỳ tích của toàn bộ giới tu luyện!

Hít thật sâu một hơi, bỗng nhiên Dương Thiên Lôi mở mắt ra, mi tâm toả ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, Quang Minh Pháp Kiếm trong tay liền lơ lửng tới trước ngực hắn, hai tay của hắn nhanh chóng kết xuất ra một pháp ấn mạnh mẽ đẩy mạnh về phía trước!

Véo một tiếng, Quang Minh Pháp Kiếm rít lên lao về phía trước, thủ ấn của Dương Thiên Lôi biến hóa lần nữa, Quang Minh Pháp Kiếm giống như Khương Kỳ công kích Dương Thiên Lôi khi nãy, bay lượn như một tia chớp.

- Hoá Kiếm!

Véo véo véo.

- Thu!

Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng cuối cùng, Quang Minh Pháp Kiếm hoàn mỹ diễn dịch ra Trảm Không Kiếm Quyết tầng thứ nhất Ngự Kiếm mà Khương Kỳ thi triển khi nãy!

- Đồ nhi bảo bối! Ha ha ha ha...

Tất cả mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt, há hốc mồm, yên lặng hết một phút đồng hồ, cuối cùng Đan Thanh Dương nén không được sự kích động và mừng rỡ trong lòng, cười lên như điên, có được để tử như vậy, sư phụ còn cầu mong gì nữa?

Còn bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu thì cùng nhau ùa lên, tung Dương Thiên Lôi lên cao!

Thập đại cao thủ Tiên Thiên, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng rỡ và an ủi.

Thiên tài, thế nào mới là thiên tài? Đây mới là thiên tài chân chính!

Đáng tiếc, Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ vẫn chưa chân chính nhìn rõ Dương Thiên Lôi, nếu để cho bọn họ biết rằng Dương Thiên Lôi đã rèn luyện nhục thân tới cảnh giới đại viên mãn, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?

Nếu để cho bọn họ biết được, Dương Thiên Lôi luyện hoá khí âm sát, lấy thân nhập ma, phá vọng thành công, thì sẽ có sắc mặt gì đây?

Nếu để cho bọn họ biết được, Dương Thiên Lôi đã là thân thể huyền thiên, hơn nữa, trong thân thể còn ẩn chứa một nguyên thần Thần Đạo, một linh thú thiên sinh địa dưỡng, còn có một tồn tại cường đại mà bản thân Dương Thiên Lôi cũng không biết rõ, thì sẽ cảm thán thổn thức thế nào?

E rằng Đan Thanh Dương sẽ cười nói như điên, đứt gân mà chết!

Mặt mày Đan Thanh Dương hồng hào, dõng dạc nói:

- Thiên Lệ, đến phòng luyện đan gọi Hương Hương, cùng nhau đến phòng khách, hôm nay mấy lão già chúng ta quậy một bữa tưng bừng với các ngươi, để chúc mừng cho tiểu tử thối này! Đương nhiên, tiến bộ của các ngươi trong khoảng thời gian này cũng rất lớn lớn, đều đáng ăn mừng! Ha ha ha...

Trong lời nói này của lão dường như trẻ đi mấy mươi tuổi, cả người đều toát lên vẻ vô cùng đắc ý.

- Vâng!

Dương Thiên Lệ đáp một tiếng, đôi chân ngọc thon dài khêu gợi chạy nhanh như làn khói về phía Vạn Đan Điện.

Thập đại cao thủ Tiên Thiên liền mang vẻ mặt mong mỏi nhìn Đan Thanh Dương hỏi:

- Được được! Đan huynh, đêm nay có phải sẽ lấy ra chút tư tàng của ngươi? Chậc chậc, một năm mới được uống một lần, thèm muốn chết luôn...

Đan Thanh Dương hào phóng nói:

- Không thành vấn đề! Mấy lão già chúng ta đều có phần, ừm, mỗi người một chén vậy!

- Không phải chứ? Hôm nay vui vẻ như vậy, hai chén được không?

- Không được! Các ngươi chịu không nổi đâu!

Đan Thanh Dương dứt khoát nói:

- Tiểu Phong, đi, đi nói với Ngụy tổng quản một tiếng, chuẩn bị đại yến!

- Đi ngay!

Phong Mã Ngưu vô cùng hưng phấn chạy ra ngoài.

Dương Thiên Ngạo, Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi cũng đều vô cùng vui sướng, Vũ Đại Lãng thật thà cười toe toét, kìm lòng không đậu đưa tay lau nước bọt trên mép, rõ ràng là mấy anh bạn trẻ này rất tập trung tinh thần trong việc ăn uống.

Dương Thiên Lôi cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người và niềm vui sướng phát ra từ đáy lòng họ, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, chí ít cũng chứng minh được rằng, điều hắn làm là không sai. Hậu quả của việc giấu diếm mình chỉ có thể khiến những người quan tâm mình thêm lo lắng.

Lúc này, đâu ai còn lo lắng cuộc khiêu chiến vào ngày mốt của hắn? Trong lòng lúc này chỉ có niềm vui sướng mà thôi! Lôi Hoành là cái thá gì? Trước đây Dương Thiên Lôi không sợ thuộc tính lôi của hắn, bây giờ lại càng không sợ! Cao thủ Tiên Thiên cấp ba cũng bị giết chết, một Lôi Hoành nho nhỏ, chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót lung tung mà thôi!

Dương Thiên Lôi gãi đầu, mặt nở nụ cười giả tạo, nhìn chằm chằm Đan Thanh Dương mà hỏi:

- Hắc hắc, quên mất mùi vị rượu ngon thịt thơm rồi, đệ tử đã ăn đan dược suất mấy tháng rồi, sư phụ, người giấu hàng gì vậy?

Đan Thanh Dương dứt khoác nói:

- Không có phần của ngươi, ngươi chịu không nổi đâu! Đi thôi, chúng ta tới phòng khách trước, chờ bọn người Hương Hương tới thì sư phụ sẽ phân công một số việc!

Đan Thanh Dương nói xong, liền dẫn đầu đi trước.

Trong phòng khách, bên cạnh nhà ăn của Thiên Đan Phong, bình thường rất ít mở cửa, dù sao Thiên Đan Phong cơ bản cũng không cho người ngoài tiến vào. Chỉ có vào dịp tết hàng năm, tất cả thành viên của Thiên Đan Phong, bao gồm cả các nhân viên hậu cần của Ngụy Nhạc mới được triệu tập đến phòng khách, liên hoan một trận tưng bừng, đồng thời tiến hành khen thưởng người có biểu hiện tốt trong năm, phát cho thưởng của môn phái.

Đan Thanh Dương dẫn theo mọi người cười cười nói nói bước về phía phòng khách.

Chưa đi được bao xa, Phong Mã Ngưu đã nhanh như chớp đuổi theo tới, giọng nói vang dội và vô cùng hưng phấn:

- Bẩm báo Đan lão, đệ tử đã thông báo cho Ngụy tổng quản rồi!

Thanh Dương gật đầu, mặt mày hớn hở, tiếp tục vừa nói chuyện với thập đại cao thủ vừa đi về phía trước.

Phong Mã Ngưu chạy lăn quăn đến trước mặt Dương Thiên Lôi, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Lão đại, không nghĩ tới chiêu này của lão đại lợi hại như vậy, hắc hắc! Ta rất kính ngưỡng lão đại nha…

Nhưng hắn còn chưa nói hết, liền bị Dương Thiên Lôi một cước đá vào mông:

- Bản lĩnh ngươi chẳng tăng bao nhiêu mà công phu nịnh hót theo đuôi lại tăng một cách kinh khủng? Đã vang danh khắp Thiên Đan Phong rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.