Huyền Thiên

Chương 396: Chương 396: Hàng Long Cửu Chưởng, Thiên Sơn Qủy Thủ!




Bạt Sơn Đại Lực Kinh, Dương Thiên Lôi đã thấy được từ Bộ Kinh Thiên trong di tích, mà ở Thanh Tĩnh Lưu Ly bình đã chiến đấu với Bách Lý Thiên Thiên cả trăm ngàn lần, nên Dương Thiên Lôi lại càng quen thuộc hơn nữa, thi triển ra hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào!

Thương Huyền Phệ Thần Quyết thì vừa mới học được từ tên ngụy quân tử Thương Huyền Bác kia, cho nên lúc thi triển ra cũng có chút không quen tay!

Lúc mọi người còn đang vô cùng khếp sợ, năng lượng ào ạt phát ra từ tay trái của Dương Thiên Lôi trong nháy mắt liền hóa thành chín bàn tay lớn rất kinh khủng, mang theo lực lượng không gì sánh nổi, cư nhiên trực tiếp chộp lấy chín con hỏa long cực lớn kia!

Chỉ một kích này đã phát huy được sự cường hãn của Bạt Sơn Đại Lực Kinh tới cực hạn, cho dù là Bộ Kinh Thiên cũng phải khiếp sợ mở to mắt ra nhìn!

- Bùm bùm bùm bùm…

Chín tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên, chín con hỏa long cường hãn không gì sánh được, đối mặt với chín bàn tay biến ảo của Dương Thiên Lôi, cư nhiên giống như chín con bò sát nhỏ bé không là gì, trực tiếp bị bóp nổ.

Cùng lúc đó, Thương Huyền Phệ Thần Quyết mà tay phải hắn xuất ra liền hình thành một đạo tiểu thủ trong suốt, bị sương khói bao phủ, trong nháy mắt liền mất dạng, cứ như thần lai chi bút, mờ ảo nhẹ nhàng xuất hiện trước ngực Long Tĩnh đã bị khống chê,s nhẹ nhàng ấn lên người của Long Tĩnh!

Trong nháy mắt, Long Tĩnh kinh hãi mở to hai mắt ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi!

Hắn rõ ràng cảm giác được, bàn tay nhìn như gầy yếu, không hề ẩn chứa bất kỳ khí tức cường đại gì của Dương Thiên Lôi lại giống như một ngọn núi cực lớn đè nặng lên trước ngực hắn, mặc dù khóe môi của Dương Thiên Lôi vẫn cứ nhếch lên mỉm cười, cũng không thật sự áp lên ngực của hắn, nhưng Long Tĩnh biết rõ, chỉ cần Dương Thiên Lôi muốn thì có lẽ chính mình sẽ không thể phản kháng được gì, thứ mà hắn sắp sửa đối mặt hiển nhiên chính là một kích không hề lưu tình chút nào của Dương Thiên Lôi!

Mọi thứ, lúc này đã hoàn toàn đứng hình.

Toàn bộ trăm vạn tu luyện giả của tu luyện giới đều hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn.

Toàn bộ trường diễn võ yên tĩnh tới mức đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp là minh chứng cho tâm tình khẩn trương mong chờ của mọi người!

Long Tĩnh và Dương Thiên Lôi nhìn nhau một lúc, do dự một hồi, giãy giục một lúc, quấn bện thêm hồi nữa. nghiêm khắc mà nói thì lúc này đây, hắn vẫn chưa thua, chỉ cần hắn quyết không tiếc chuyện bị thương nặng lần nữa thì hắn có thể phát ra thực lực còn cường đại hơn nữa, bởi vì hắn vẫn còn chưa xử dụng tới Long Tượng Thiên Hỏa Lô, vẫn chưa thi triển Long Tượng Bàn Nhược Kinh ra! Thế nhưng, hắn cũng biết, Dương Thiên Lôi đang mỉm cười kia tuyệt đối còn che giấu uy năng và thực lực mà chính mình không thể nào tưởng tượng nổi!

Liên tưởng tới năng lực kinh khủng của Dương Thiên Lôi lúc còn ở cảnh giới Tiên thiên, lại nghĩ tới pháp lực kinh khủng và thiên phú kinh người mà Dương Thiên Lôi vừa phát ra lúc nãy…

Rốt cuộc, Long Tĩnh chậm rãi thu hồi khí tức của mình, nhìn vào Dương Thiên Lôi, nói:

- Ta thua rồi!

Đây là do Long Tĩnh nói a, đồng dạng, lúc hắn vừa nói xong câu đó thì Dương Thiên Lôi liền chậm rãi thu lại song chưởng, nhưng lúc này, ánh mắt của Long Tĩnh vẫn chăm chú nhìn vào Dương Thiên Lôi, đột nhiên truyền âm nói:

- Trận tranh tài lần này, nếu như ngươi không chết thì ta, Long Tĩnh, hu vọng có thể làm bằng hữu của ngươi chứ không phải kẻ thù! Những thứ lúc trước, bao gồm cả chuyện của Long Hùng, Tượng Trử, Tượng Hầu cũng cho qua hết! Thế nào hả?

- A?

Nghe Long Tĩnh nói vậy, Dương Thiên Lôi thoáng kinh ngạc:

- Ngươi nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu sao? Hơn nữa, có bỏ qua hay không, đại khái hẳn là ta quyết định mới đúng mà?

- Đúng vậy, lúc trước là ta sai, xin ngươi lượng thứ. Có thể trở thành bằng hữu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần không trở thành kẻ thủ của ngươi là được rồi!

Long Tĩnh truyền âm nói. Nếu đã muốn nhượng bộ thì hắn không có lý gì lại tiếp tục ra vẻ cuồng ngạo trước mặt Dương Thiên Lôi nữa. Chân tiểu nhân, Long Tĩnh thật sự chính là tiểu nhân, cũng là kẻ kiêu hùng. Tư chất và tiềm lực của Dương Thiên Lôi để hắn khẳng định, chỉ cần lần tranh tài này Dương Thiên Lôi không chết dưới tay của Thương Huyền Bác, thì sẽ không ai có thể nắm được sống chết của hắn trong tay, càng không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn trở hắn lớn mạnh hơn nữa, có một kẻ thù biến thái cỡ đó, không phải là thứ hắn muốn.

- Không tệ, ngươi thật sự đáng yêu hơn cái tên Thương Huyền Bác ngu đần kia. Bất quá, ta hy vọng nhìn thấy một tên nói một đàng làm một nẻo hơn. Bên ngoài thì giả vờ muốn làm bằng hữu với ta, sau lưng lúc nào cũng muốn hại ta!

- Yên tâm Long Tĩnh ta chính là tên chân tiểu nhân mà ngươi nói. Ta hay giở âm mưu thật, nhưng đó là đối với những kẻ yếu. Hỏa Long Lô này cho ngươi!

Long Tĩnh truyền âm nói. Vừa nói, trong tay đột nhiên lóe lên hồng quang, Hỏa Long Lô phát ra khí tức cường đại đã xuất hiện trên tay của hắn, thần niệm khẽ động, khí tức của hắn ẩn chứa trong Hỏa Long Lô lập tức bị hắn thu hồi hoàn toàn, trở thành vật vô chủ, hai tay đưa tới trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Ha hả, vậy thì ta cũng không khách khí nữa.

Dương Thiên Lôi liền cầm lấy không chút do dự.

- Trận thứ năm, Dương Thiên Lôi của Trảm Không kiếm phái thắng!

Đúng lúc này, thanh âm của trọng tài vang lên, đánh vỡ sự yên lặng trong trường diễn võ.

Trong nháy mắt, tiếng hò hét tâm tê liệt phế và tiếng thét chói tai của vô số nữ đệ tử liền vang vọng khắp trường diễn võ!

Dương Thiên Lôi đắc ý quay sang phía cả trăm vạn tu luyện giả, hơi ôm quyền, vẻ mặt kia, tư thế kia, giống hệt như lúc hắn thu được sự tôn trọng và sùng bái của mấy trăm vị tu luyện giả trên Phá Lãng hào vậy, rất có phong phạm trâu bò!

Cũng chính vào lúc này, phía sau trăm vạn tu luyện giả, một vị trung niên nhân trong mắt phát ra vẻ kích động và hưng phấn nồng đậm, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi đang ôm quyền chào mọi người!

- Mạc huynh… nhất định là Tiêu huynh đệ! Không thể nào sai được… thật sự không sai đâu! Tuy là hắn đã trở nên thành thục hơn, cũng cường đại hơn, nhưng vẻ mặt và tư thế của hắn….

Một nữ nhân trung niên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kích động, đứng bên cạnh trung niên nhân nói.

Trung niên nhân phong độ nhẹ nhàng này chính là Đông hải tán tu, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương!

Còn nữ nhân trung niên kia chính là người đầu tiên được Dương Thiên Lôi cứu trên Phá Lãng hào!

Đồng dạng, bên cạnh Bách Hiểu Sinh Mạc Thương và nữ nhân trung niên kia còn có vài tu luyện giả đã từng thấy mặt Dương Thiên Lôi, hiển nhiên chính là mấy tu luyện giả đã từng cùng lịch luyện chung trên Phá Lãng hào ở Đông hải Bồng Lai!

- Chúng ta đừng để lộ, ta nghĩ… Dương Thiên Lôi mới chính là tên thật của Tiêu huynh đệ! Nếu hắn đã che giấu thân phận thật của mình thì tự nhiên là có lý do của hắn!

- Ân! Mạc huynh, tối nay chúng ta tới gặp Tiêu…. Dương huynh đệ có được không?

- Dương… huynh đệ…. Ta hiểu rồi!

Nghe nữ nhân trung niên nói vậy, song nhãn của Bách Hiểu Sinh Mạc Thương nhất thời phát ra hai đạo tinh quang hưng phấn, chỉ là cố gắng đè ép sự kích động trong lòng mình xuống, không nói ra, bởi vì, kẻ có hiểu biết về tu luyện giới rõ ràng như lòng bàn tay của hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề:

- Tiêu Thiên, Dương Mộng… nếu như ta đoán không lầm, Tiêu huynh đệ và đạo lữ Dương Mộng của hắn chính là đổi họ cho nhau, cũng lấy thêm một chữ trong tên… Tiêu…. Mộng…. Tiêu Như Mộng… đây chẳng phải….

- Mạc huynh, ngươi biết chuyện gì sao?

- Không có gì, không có gì, tối nay chúng ta cùng đi bái kiến Dương huynh đệ!

….

Năm trận tranh tài buổi sáng đã hoàn toàn kết thúc, người chủ trì đang chính thức trận tranh tài sẽ tiếp tục vào buổi chiều rồi tan cuộc. Khoảng cách chỉ có hai canh giờ, mục đích chủ yếu là cho mười tuyển thủ dự thi có thời gian điều dưỡng khôi phục. Cho nên, toàn bộ trường diễn võ, cả trăm vạn tu luyện giả đều đắm chìm trong mấy trận chiến vừa rồi, ai cũng hưng phấn thảo luận rất sôi nổi, hiển nhiên là sẽ không có ý định rời khỏi.

Lúc Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đang định trở về đội ngũ của Trảm Không kiếm phái thì ánh mắt của hai người chưởng giáo chí tôn của Tạo Hóa Môn và Thương Huyền Không của Thương Huyền Phủ cư nhiên đều tập trung vào Dương Thiên Lôi cùng một lúc:

- Dương Thiên Lôi, ngươi chờ một chút!

- Sao?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.

Lúc thân ảnh của Cổ Đức Nhân và Thương Huyền Không nhoáng lên một cái, liền đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, thì Phong Vô Kỵ và Vu Nhân Kiệt cũng đồng thời đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, sóng vai đứng cạnh Dương Thiên Lôi. Cùng lúc đó, Vũ Van Tinh Diệu của Tinh Diệu thương hội cũng mỉm cười, nhìn như vô tình đi tới vị trí chính giữa Dương Thiên Lôi và Tạo Hóa Môn, Thương Huyền Phủ. Tuy rằng không tỏ rõ lập trường, nhưng người nào cũng biết là Vũ Văn Tinh Diệu đứng về phía bên kia.

- Có thể nói cho bản tôn biết, vì sao ngươi học được Bạt Sơn Đại Lực Kinh không?

- Còn có Thương Huyền Phệ Thần Quyết nữa!

Thương Huyền Không cũng nói theo.

- Bạt Sơn Đại Lực Kinh với Thương Huyền Phệ Thần Quyết là cái gì? Ta có biết sao?

Nhìn ánh mắt như muốn nuốt sống người khác của hai lão gia hỏa này, Dương Thiên Lôi nhất thời khó chịu, ra vẻ nghi hoặc mà hỏi ngược lại.

- Nếu ngươi không biết thì tại sao lúc này lại thi triển ra được?

Thương Huyền Không vốn nóng tính nên nhất thời thổi ria mép, trừng mắt nói.

- A, hóa ra là các ngươi nói cái kia sao…

Dương Thiên Lôi làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Đó là tuyệt học Hàng Long Cửu Chưởng và Thiên Sơn Qủy Thủ mà ta tình cờ thu được, không phải là cái gì mà Bạt Sơn… với Thương Huyền… gì đó được.

- Hàng Long Cửu Chưởng?

- Thiên Sơn Qủy Thủ?

Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, Cổ Đức Nhân và Thương Huyền Không nhất thời kinh hãi nói. Cảm thấy hai cái tên này rất hợp với hai đại tuyệt học, hơn nữa bộ dạng của Dương Thiên Lôi dường như cũng không giống nói dối. Nhưng tại sao hai loại tuyệt học này lại giống với tuyệt học của môn phái mình như vậy?

Hơn nữa, hai người cũng cảm thấy, lúc Dương Thiên Lôi thi triển ra, có chỗ gì đó không giống với tuyệt học của bản môn, nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào thì hai người cũng không thể nói ra được.

- Còn có chuyện gì nữa không? Nếu như không có thì ta muốn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải chiến đấu nữa, không phải là các người cố ý gây ảnh hưởng với ta đấy chứ?

Khóe miệng của Dương Thiên Lôi hơi nhếch lên, nói không hề lưu tình.

Một câu nói này nhất thời khiến cho sắc mặt của hai đại chưởng giáo trở nên khó coi, thế nhưng cũng không thể nói gì được, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.

…..

- Thiên Lôi, thật sự là Hàng Long Cửu Chưởng và Thiên Sơn Qủy Thủ sao?

Lúc đám người Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt và Dương Thiên Lôi đã cùng nhau trở lại trong tiểu viện của Trảm Không kiếm phái thì Phong Vô Kỵ nhất thời tạo ra một đạo kết giới, bao lấy hắn Dương Thiên Lôi và Vu Nhân Kiệt lại.

- Hắc hắc… lão gia tử, cái tên ta đặt cũng không tệ chứ hả?

- Ách… tên tiểu tử ngươi làm sao học được?

Phong Vô Kỵ trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt lóe lên vẻ chấn kinh rồi hỏi.

- Đơn giản. Cái loại trận pháp đó cũng không khó gì, chỉ cần dùng pháp lực mô phỏng ra trận pháp thì chẳng phải là xuất ra được rồi sao?

- Lợi hại lắm! Ha ha ha…

Vu Nhân Kiệt vừa khiếp sợ vừa hưng phấn mà nói.

- Không có chi!

- Sớm biết ngươi có bản lĩnh này thì ta cũng không cần lo lắng quá làm gì! Được rồi, tiểu tử, lập tức khởi động thời không pháp tắc của ngươi đi, ta sẽ truyền Trảm Không Kiếm Quyết cho ngươi, lại truyền thêm cho ngươi một tuyệt học cường đại hơn nữa! Tranh thủ học xong trong hai canh giờ này đi!

Trong mắt Phong Vô Kỵ hiện lên một tia kiên định, nói.

- Tuyệt học gì vậy?

Dương Thiên Lôi thoáng nghi hoặc, tuyệt học cường đại hơn nữa, trong Trảm Không kiếm phái hình như cũng chí có Ngự Kiếm Phi Tiên mà chỉ có chưởng giáo chí tôn mới có tư cách học mà thôi!

- Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Khả năng bịa tên của ngươi chẳng phải cao lắm sao? Ta thấy cái Hàng Long Cửu Chưởng và Thiên Sơn Qủy Thủ kia hay hơn cái gì mà Bạt Sơn Đại Lực Kinh với Thương Huyền Phệ Thần Quyết nhiều!

Phong Vô Kỵ nói, cũng không cấm kỵ chuyện có Vu Nhân Kiệt ở đây. Dương Thiên Lôi sắp tới sẽ là cháu rể của hắn rồi, còn lo gì nữa?

Nghe Phong Vô Kỵ nói như vậy, Vu Nhân Kiệt và Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của Phong Vô Kỵ. Đương nhiên, cũng biết rõ thứ Phong Vô Kỵ muốn truyền thụ cho Dương Thiên Lôi là cái gì.

- Ân, Phong huynh nói không sai. Thiên Lôi, ngươi cứ việc chuyên tâm tu luyện là được, về phần tên thì tự mình nghĩ ra một cái tên mới để đặt hình như thú vị hơn đó… đương nhiên, trận so tài sắp tới, ngươi cần phải thể hiện thậ tốt, nếu như còn có thể làm được tuyệt học của mấy môn phái khác thì cứ thi triển ra hết đi, nếu như vậy thì… ha hả, Phong huynh cũng sẽ không mệt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.