Huyền Thiên

Chương 522: Chương 522: Không chết




Một phương không tiếc trọng thương phòng thủ, một phương toàn lực công kích.

- Rầm rầm rầm...

Tiếng nổ khủng bố vang lên liên tiếp, quanh thân Dương Thiên Lôi nổ tung, Dương Thiên Lôi cố nén đau đớn, một tiếng hét thảm vang lên.

- Phốc.

Toàn bộ bàn tay của Dương Thiên Lôi, đâm vào mi tâm của một gã tu luyện giả.

- Ầm!

Tên tu luyện giả này hét thảm một tiếng, cái đầu nổ tung như dưa hấu, bàn tay cuồng bạo của Dương Thiên Lôi được pháp lực chống đỡ.

Bốn tên tu luyện giả khác lập tức hoảng sợ, nhưng không chút do dự, đồng thời nuốt rất nhiều đan dược, tiếp tục công kích Dương Thiên Lôi đang bị thương nặng.

Lúc này, Dương Thiên Lôi cảm nhận được cổ suy yếu và mệt mỏi chưa từng có, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Sau khi đánh chết một tên, Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ, đồng thời cũng nuốt đại lượng Thuần Dương đan.

Trong hiện thực, sau khi từ trong tay của hai yêu nữ Vũ Hồn Điện thoát ra, trong chiến đấu Dương Thiên Lôi vẫn không nuốt bất cứ đan dược nào, nhưng lúc này, dưới tuyệt cảnh, không thể không nuốt.

Bởi vì, hắn không muốn chết, dù sau khi chết có thể nhanh chóng khôi phục đến Tiên Thiên Tam cấp, nhưng thời gian lịch lãm rèn luyện trong thời gian này sẽ uổng phí, huống chi, lúc này, đối mặt với uy hiếp tử vong cực lớn, hắn sắp lĩnh ngộ bích chướng, sau lần chiến đấu này, hắn có thể sẽ đột phá lên Tiên Thiên Tứ cấp.

Chiến đấu thảm thiết đến trình độ này, đã vượt xa tưởng tượng của Dương Thiên Lôi, lại qua một canh giờ, rốt cục năm tên tu luyện giả đều hóa thành bạch quang.

Mà Dương Thiên Lôi đánh ra đạo công kích cuối cùng, cũng triệt để mất đi lực lượng.

Trực tiếp hôn mê trên mặt đất, thậm chí khí lực bò vào lều vải an toàn cũng không có.

Sau khi ngất đi, nội tâm bi thúc trong lòng Dương Thiên Lôi, vẫn không thể nào hình dung được, không nghĩ tới kết cục cuối cùng, dù không chết trong tay địch nhân, lại chết dưới yêu thú xung quanh.

Dã ngoại hoang vu, dù nơi này yêu thú rất ít ỏi, nhưng tràng chiến đấu vừa rồi, đã có không ít yêu thú chú ý, chỉ có điều, yêu thú có được trí tuệ, không dám tới gần mà thôi, màbây giờ, có gì phải sợ?

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, mình xong đời rồi.

...

Dương Thiên Lôi không biết là, khi hắn té xỉu, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện cách đó không xa, nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt hắn.

Mà đạo thân ảnh này, chính là cao thủ đã chém giết Dương Thiên Lôi lần đầu tiên khi hắn còn là Tinh Giả.

Trong con ngươi lạnh lùng mang theo một tia tán thưởng, nhìn thân thể đầy máu đen của Dương Thiên Lôi, lại phát ra một ít khí tức, lập tức làm cho một ít yêu thú muốn tới gần run rẩy dừng lại, hơn nữa nhanh chóng quay người bỏ trốn.

Ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi vài phút, trên mặt do dự liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì, đưa mắt nhìn địa hình xung quanh, trong chốc lát, trong chốc lát không gian xung quanh xuất hiện một cái hồ quỷ dị, nửa phút sau, người này vẫn không làm bất cứ điều gì, trực tiếp biến mất bên cạnh Dương Thiên Lôi.

...

- Làm thế có sao không?

Sau khi người này rời đi một khoảng cách mấy trăm trượng, một đạo thân ảnh khác bỗng nhiên từ nơi ẩn nấp đi ra, nhìn người che mặt nói. Mà đạo thân ảnh vừa mới xuất hiện này chính là người chiến đấu với Dương Thiên Lôi hai lần, Nguyễn Hi Vũ.

- Trước khi hắn tỉnh, sẽ không có yêu thú nào dám tới gần đâu, nha đầu ngươi, thời gian 365 năm vẫn còn nhiều, nếu bọn họ có thể đạt tới Thần Đạo Cửu cấp, thời điểm bọn người Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ dẫn động thiên kiếp sẽ có kinh nghiệm ứng phó kiếp nạn trong Đại Thiên Kiếp, không biết tâm tình sẽ nâng cao ra sao đây? Ta cho rằng khi bọn họ đạt tới Thần Đạo thì sẽ gặp lại, lúc đó cũng không muộn...

- Ta không cho là như vậy, ta cảm thấy, ngay từ đầu chúng ta không nên can thiệp, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.

Nguyễn Hi Vũ nói ra.

- Bọn họ thuận theo tự nhiên, vậy chúng ta cũng thuận theo tự nhiên, trước khi Thiên Địa Đại Kiếp Nạn đến, bọn họ phải gặp nhiều trắc trở hơn mới được, đi thôi, chúng ta tạm thời không can thiệp, đến khi cừu oán của bọn họ với Long Cao Thiên chấm dứt, ngươi ra tay cũng không muộn.

...

Ngày hôm sau, khi sắc trời sáng rõ, con mắt của Dương Thiên Lôi động đậy, khôi phục tri giác, nhưng hắn cảm thấy kỳ quái, toàn thân truyền đến cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế, suy yếu đến cực độ, rốt cuộc là chuyện gì? Sau khi phục sinh, dù cảnh giới giảm xuống, nhưng tất cả phải khôi phục lại mới đúng, đây là suy nghĩ của Dương Thiên Lôi vào thời điểm này, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đột nhiên mở to mắt

- Vậy mà ta không bị yêu thú giết sao?

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi khiếp sợ, vừa rồi nghi hoặc, tuy thống khổ không chịu nổi và bị suy yếu đến cực điểm, nhưng hắn cũng cảm ứng được, cảnh giới của mình vẫn là Tiên Thiên Tam cấp như cũ, hơn nữa thông qua đại chiến với năm người hắn đã lĩnh ngộ ra ảo diệu của bích chướng, lời giải thích duy nhất cho tình huống này chính làhắn vẫn chưa chết. Lập tức mở mắt, hắn nhìn thấy cảnh trước mặt, lập tức kinh hỉ.

Đúng, không chết.

Hắn không bị yêu thú giết chết.

Tràng cảnh chung quanh chính là chiến trường tối qua, vài trăm mét bên cạnh chính là lều vải an toàn, bình yên vô sự.

Vận khí của hắn quá tốt sao? Dương Thiên Lôi cảm thấy không thể tin nổi.

Mê man hai ba canh giờ trong một nơi tràn ngập yêu thú mà hắn không bị yêu thú chém giết, đây là chuyện không có khả năng.

Nhưng sự thật đúng là như thế.

Duy nhất giải thích, chính là vận khí của mình quá tốt.

Trong lúc hôn mê Dương Thiên Lôi đã khôi phục một chút pháp lực và thể lực, gian nan đứng lên, kéo thân hình nặng nề, bước nhanh về phía lều vải an toàn cách đó mấy trăm mét.

Hắn không tin vận khí của mình vẫn còn tốt như trước, cho nên, dưới tình huống trọng thương, hắn chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía lều vải an toàn cách đó mấy trăm mét. Về phần lều vải an toàn của hắn, lúc này hắn không có khả năng khởi động nó.

Từng bước lại từng bước, khoảng cách trăm mét, dùng hai ba phút, rốt cuộc Dương Thiên Lôi cũng thành công bước vào lều vải an toàn.

Không có chút gì do dự, hắn liền ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh.

Từ đầu đến cuối, Dương Thiên Lôi vẫn không cảm thấy chung quanh có bất kỳ điều gì dị thường, cũng không biết, hắn cảm thấy đây không phải do may mắn, mà là người che mặt cứu hắn.

...

Bốn giờ sau, lúc này là trời đêm, cuối cùng Dương Thiên Lôi cũng từ trạng thái tu luyện tỉnh táo lại, dù thương thế vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng là pháp lực, niệm lực, thể lực đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa, thông qua lần đại chiến lần này, lúc này hắn cảm giác được, thực lực của mình đã tăng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.