Tiếng nhốn nháo dưới khán đài cũng dẫn lặng xuống, toàn bộ đều bị trận đấu hấp dẫn mà không nói được gì.
- Thân pháp thật xinh đẹp!
Ngay cả Tử Hàm muội muội cũng phải nhẹ giọng khen
- Keng----
Tiếng binh khí chạm nhau vang lên chói tai, trường kiếm trong tay Trương Hằng Nguyên không ngờ lại bị ngọc tiêu vừa đẩy vừa gạt, bật ra khỏi tay, sau đó một bàn tay thon dài duỗi ra nhẹ nhàng vỗ lên ngực Trương Hằng Nguyên, vừa chạm liền thu tay lại!
Thân ảnh Lục Thanh Âm bỗng nhiên phiêu hốt lùi lại, lẳng lặng đứng đó, mà Trương Hằng Nguyên lại “Thịch Thịch Thịch” lùi ba bước, vừa mới giữ được thăng bằng thì lại “Thịch Thịch Thịch” lùi ba bước nữa, sau khi ổn định lại thân hình một lần nữa thì dường như lại có một cổ lực khác còn mạnh hơn nữa quật mạnh gã văng xuống dưới lôi đài!
- Lục Thanh Âm thắng!
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Tam trọng lãng!
Trương Tử Hàm khiếp sợ
- Lợi hại lắm sao?
- Chỉ có Tinh Giả cấp năm đỉnh phong mới có thể tu luyện tinh kỹ cao cấp này!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:
- Lại thêm một người nữa cạnh tranh chức quán quân, ngươi cứ cầu nguyện đừng đụng phải nàng ta!
- He he, không phải chứ? Chiến đấu gì mà chả thấy lửa thấy khói... Tên Trương Hằng Nguyên kia có phải quá yếu rồi không?
Dương Thiên Lôi không phục nói.
- Ngươi thì biết cài gì? Đây là Lục Thanh Âm hạ thủ lưu tình rồi đó, ngươi phải biết rằng, tinh túy của nước tuy là lấy nhu khắc cương, nhưng nước đồng dạng cũng có thể bạo phát như nước lũ, nàng ta nếu như toàn lực không chút nhẹ tay thì căn bản tên Trương Hằng Nguyên kia một chiêu cũng không đỡ nổi!
Đang lúc Trương Tử Hàm dạy dỗ Dương Thiên Lôi thì Lục Thanh Âm đeo khăn che mặt biến mất khỏi lôi đài, để lại sự hoang mang cho toàn khán đài.
Ý nghĩa của cảnh giới Tinh Giả cấp năm đỉnh phong là gì? Phải biết rằng, cuộc thi tỷ thí người mới tập hợp những Tinh Giả dưới mười hai tuổi, Tinh Giả cấp năm cũng chỉ lác đác vài người chứ đừng nói là Tinh Giả cấp năm đỉnh phong!
...
- Ngươi có thấy vũ khí của nàng chưa? Là cây tiêu! Điều này chứng tỏ nàng là một những Tinh Giả âm thanh hiếm hoi, mà trong trận đấu vừa rồi, từ đầu đến cuối nàng ta không hề sử dụng bất kỳ một tinh kỹ âm thanh nào, nến nhớ rằng đó mới chính là tinh kỹ lợi hại nhất của nàng ta!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:
- Tiểu Lôi, ngươi là Tinh Giả vừa mới tấn cấp, tuy rằng tốc độ tiến bộ rất nhanh nhưng muốn thứ ngươi cần học còn rất nhiều, nhất là kinh nghiệm thực chiến, phải chăm chú theo dõi từng trận đấu, loại cơ hội này không nhiều, có thể học được không ít thứ.
- Ừm!
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt Trương Tử Hàm gần trong gang tấc, nhẹ giọng đáp, ánh lại quay về phía lôi đài.
Trận đấu thứ hai bắt đầu, vì ban tổ chức cố ý an bài nên những người mạnh lần lượt thi đấu với mấy người yếu hơn, thắng bại gần như là nằm trong dự liệu, trận thứ hai cũng giống như trận đầu, không quá vài phút đã phân thắng bại.
Tiếp đến là trận tứ ba, thứ tư, thứ năm...
Dương Thiên Lôi quan sát các trận đấu rất cẩn thận, Trương Tử Hàm ngồi bên cạnh kiên nhẫn giải thích ưu khuyết điểm của từng loại tinh kỹ, khi bản thân đối mặt với công kích như vậy thì nên chú ý cái gì, phá vỡ thế nào. Tuy rằng Trương Tử Hàm hiểu rõ, Dương Thiên Lôi chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc với tinh kỹ, chỉ mới tập qua hai ba tinh kỹ cơ bản nhất, thế nhưng, cơ hội quan sát trận chiến thế này quả thật rất hiếm, đối với những người mới mà nói thì cũng là một kho kiến thức phong phú, là cơ hội tuyệt hảo để đề cao kinh nghiệm, mặc dù là có chút nhồi nhét nhưng mà cũng trăm lợi không hại.
- Trận thứ mười tám, mời tuyển thủ Phong Mã Ngưu và Ngưu Mãn Thiên tên lôi đài!
Giọng trọng tài vang vọng khắp toàn bộ lôi đài.
- He he, lão đại, ta đi đây!
Phong Mã Ngưu quay đầu cười với Dương Thiên Lôi, đứng lên, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên, cả người như mũi tên bắn lên cao ba trượng, lộn một vòng tuyệt đẹp rồi vững vàng đáp xuống lôi đài, tướng mạo có chút phong lưu tiêu sái, nhất thời dẫn đến một trân hò hét hâm mộ của đám nữ sinh phía dưới.
- Phong Mã Ngưu! Phong Mã Ngưu!
- Phong ca tất thắng!
- Phong ca tất thắng!
- Không ngờ tiểu tử này còn có fan hâm mộ nữa!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói nhỏ.
- Cuộc tỷ thí người mới năm ngoái hắn đạt á quân, cuộc thi năm nay cũng là một đối thủ nặng ký tranh giành chức quán quân! Tiểu Lôi, ngươi quen hắn thế nào vậy? Tại sao hắn lại gọi ngươi là lão đại?
Đến lúc này Trương Tử Hàm mới hỏi rõ nghi vấn trong lòng.
Phong Mã Ngưu là á quân của cuộc thi lần trước, Trương Tử Hàm đương nhiên biết rõ, những người này đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học viện Cực Dương, cũng là đối tượng mà khắp nơi dựa hơi vào. Nhưng, theo như Trương Tử Hàm hiểu thì Phong Mã Ngưu tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa gia nhập bất kỳ thế lực nào, bởi vậy nên tại học viện Cực Dương tuy rằng ăn uống đầy đủ nhưng bởi vì kinh tế eo hẹp nên hắn ngoại trừ được thưởng một món vũ khí chuyên dụng của Tinh Giả khi đạt giải á quân năm ngoái thì không có bất kỳ trang bị và vũ khí nào khác.
- Cái này... Kỳ thực rất đơn giản, tiểu tử này lúc mới đầu thấy ca liền bị phong cách tuyệt thế của ca khuất phục, không nhận ca làm lão đại thì còn nhận ai được! Lúc đó hắn còn nói cho tới bây giờ chưa thấy ai đẹp trai như ca mà sau này cũng không có luôn, hơn nữa dưới kiến thức uyên bác biết nhiều hiểu rộng của ca thì hắn không nhận không được. Ta cũng đành chịu thôi!
- Phì!
Tử Hàm muội muội bỗng phun một hơi, cảm thấy đỏ mặt giùm Dương Thiên Lôi.
- Phong Mã Ngưu!
Một thiếu niên đứng đối diện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Mã Ngưu nói.
Thiếu niên này mặc một áo khoác màu vàng, vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc, mang theo một chút âm hiểu ác độc. Dáng dấp, vẻ mặt và lỗ mũi kiêu ngạo ngút trời mà chỉ có Lôi Hoành mới hiểu được. Chiếc áo khoác của hắn dưới ánh mặt trời phản quang rực rỡ, chắc chắn là một bảo y hộ thể chuyên dụng của Tinh Giả.
Chất liệu của bảo y này vô cùng đặc thù, ngoài khả năng ngăn chặn tinh thần lực xâm nhập một cách nhất đình thì ở mặt trong của chiếc áo có vẽ những đường vân với huyết tinh thạch, chỉ cần rót tinh thần lực vào liền có thể hình thành tầng phòng hộ cực kỳ cực đại, giá trị cực kỳ trân quý, người thường căn không thể sở hữu.
- Ngưu Mãn Thiên? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta biết ngươi, đại thiếu gia Kinh Thành đệ nhất phú hào – Ngưu gia Ngưu Càn Khôn! Thân bảo y này quả nhiên không giống đồ thường, chắc cũng phải mấy lượng hoàng kim đúng không?
- Vài lượng hoàng kim?
Lúc nghe Phong Mã Ngưu khen bảo y này không giống với đồ thường, Ngưu Mãn Thiên còn bày ra bộ mặt hưởng thụ, nhưng khi nghe đến đoạn Phong Mã Ngưu đoán giá của chiếc này khoảng vài lượng hoàng kim thì hắn liền nổi giận, vì muốn hắn đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi lần này mà lão già của hắn đã bỏ ra mấy vạn lượng hoàng kim mua bảo y này, không ngờ tên tiểu tử thối này dám nói thành mấy lượng?
- Ta có thể mua không nổi, trên người ta chỉ có mấy đồng bạc cắc thôi, he he…
Phong Mã Ngưu không hề phật lòng, tiếp tục nói.
- Hừm! Đồ nhà quê, bản thiếu gia nói cho ngươi biết, bảo ý này gọi là “Kim Giáp Y”, có thể chắn được tinh thần lực xâm nhập bất kỳ thuộc tính nào của Tinh Giả cấp năm, có giá năm vạn bảy nghìn không trăm lẻ hai lượng vàng! Vài lượng vàng? Nằm mơ đi! Ngươi bất quá cũng chỉ là một Tinh Giả cấp năm, ta xem thử ngươi làm sao mà thắng được ta? Thôi thì tự nhận thua đi, miễn cho bản thiếu gia xuất thủ đá ngươi xuống lôi đài!
Ngưu Mãn Thiên cuồng ngạo nói. Thanh âm vừa dứt thì bỗng “Roẹt” một tiếng, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trên tay hắn. Toàn thân hắn nhất thời được bảo phủ toàn ánh vàng.
- Ngưu Mãn Thiên, quả nhiên là danh bất hư truyền, thật đủ trâu! Ha ha ha…
Phong Mã Ngưu ngửa đầu cười lớn, vừa cười vừa nói.
Đám khán giả phía dưới cũng cười vang.
- Hai vị tuyển thủ, trận đấu đã bắt đầu!
Trọng tại nhắc nhở lần nữa
- Hừm, muốn chết!
Ngưu Mãn Thiên gầm lên giận dữ, trường kiếm màu vàng bỗng hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Phong Mã Ngưu đang ngoác miệng cười. Tinh thần lực cường đại rót vào trường kiếm màu vàng phát ra tiếng xé gió kinh khủng!
- Hử? Tiểu tử này tựa hồ không phải là một tên ngốc!
Dương Thiên Lôi kỳ quái nói, lúc đầu hắn nhìn biểu hiện của Ngưu Mãn Thiên thì cũng thuần túy cho rằng tên này cũng chả khác gì mấy tên nhãi nhép, có thể lọt vào top năm mươi hoàn toàn là nhờ vào kiện bảo y và bảo kiếm, nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ rằng thực lực tên này cũng rất khá. Chí ít, so về cảnh giới thì Ngưu Mãn Thiên cao hơi Dương Thiên Lôi không ít.
- Nhãi nhép? Trong học viện Cực Dương không có ai ngu cả. Bằng không dù có nhiều tiền cũng không thể bước vào cửa học viện Cực Dương này. Đương nhiên... Ngoại trừ ngươi.
Trương Tử Hàm nhếch miệng cười, nhìn Dương Thiên Lôi với ánh mắt trêu tức nói nhỏ.
- Ha ha... Trương lão sư, không phải chứ? Hình như ta là thiên tài cơ mà?
Dương Thiên Lôi nói
- Được rồi, ngươi là thiên tài, mau quan sát trận đấu đi!
Trương Tử Hàm nhìn vẻ mặt của Dương Thiên Lôi liền ngừng giỡn, bởi vì nàng biết rõ, nếu để hắn bắt đầu tự sướng thì không cách gì dừng lại được.
- Chết đi!
Ngưu Mãn Thiên hét lớn một tiếng, mắt thấy một kiếm có thể đâm thủng người Phong Mã Ngưu khiến hắn nhất thời đại hỉ, đánh úp, tiên phát chế nhân quả nhiên lần nào cũng đúng, có thể đánh bại một người có tiềm năng giành chức quán quân tuyệt đối là một loại vinh quang vô thượng!
Thế nhưng, một kiếm này rõ ràng là đã trúng mục tiêu nhưng trong nháy mắt khi vừa mới chạm thân thể Phong Mã Ngưu thì hắn bỗng nhiên nhưng nổi một trận gió, quỷ dị bay đi.
- Thân thể của Phong Mã Ngưu là song chúc thuộc tính – Kim, Mộc, đồng thời diễn sinh ra thuộc tính ngũ hành khá hiếm thấy – thuộc tính phong. Bởi vậy nên thân pháp của hắn phiêu dật linh động, hay thay đổi, người khác không thể nắm bắt được.
Trương Tử Hàm nói nhỏ.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ là ngũ hành thuộc tính của tu luyện giả trên đại lục Thiên Huyền, cùng là những thuộc tính cơ bản nhất. Mà những thuộc tính còn lại trong thiên địa diễn sinh ra như phong, lôi, quang, băng, vụ (sương) đều là những thuộc tính hiếm thấy, các loại thuộc tính này có sự khác nhau với năm thuộc tính cơ bản, cũng không phải ai mới sinh cũng có mà là do lĩnh ngộ của Hậu Thiên đối với pháp tắc thiên địa, hiểu được đại tự nhiên mà sinh ra.
Gió thổi cỏ lay, Tinh Giả hệ Mộc, nếu như tỉ mỉ cảm ngộ mộc thuộc tính trong thiên địa thì có khả năng diễn sinh thuộc tính phong, Tương tự, thuộc tính kim thì có thể diễn sinh ra thuộc tính lôi, thủy có thể diễn sinh ra băng và vụ, hỏa có thể diễn sinh ra quang, thổ có thể diễn sinh ra ám.
- Hoành tảo thiên quân!
Ngưu Mãn Thiên hét lớn một tiếng, thanh kiếm màu vàng chói mang theo khí thế sát phạt, hóa thành một đoàn ánh sáng vàng, lại chém về phía Phong Mã Ngưu.
Phong Mã Ngưu mỉm cười, thân hình nhất thời bay lên trời, tránh thoát một chiêu Hoành Thảo Thiên Quân, đánh ra một quyền như thiểm điện, tinh thần lực hệ kim cuồng bạo mang theo khí thế sát phạt mãnh liện đánh lên cái mắt đang tràn đầy phẫn nộ của Ngưu Mãn Thiên!
- Bốp Bốp!
Hai tiếng nặng nề nổi lên, nắm tay của Phong Mã Ngưu nện thẳng vào mũi Ngưu Mãn Thiên!
Ngưu Mãn Thiên bổ nhào một vòng rồi ngã xuống đất, trên khuôn mặt trước đây cũng được coi là anh tuấn những giờ chỉ thấy máu mũi văng tung tóe, mồm kêu gào thảm thiết
- Ta liều mạng với ngươi! A!
Ngưu Mãn Thiên lại vung kiếm lên lần nữa, ngắm về phía Phong Mã Ngưu.
Bốp bốp!
Lại vang lên hai tiếng nặng nề nữa. Đồng thời màn lộn nhào lại hiện lên, nhưng lần này Phong Mã Ngưu không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để đánh trả, đang lúc đối phương loạng choạng thì tung một cước vào mông Ngưu Mãn Thiên, toàn thân hắn bay thằng lên không trung.
- Ngưu Mãn Thiên! Ha ha ha, đây là cách mà ta thắng ngươi!
Bốp bốp
Phong Mã Ngưu vừa cười vừa nói, đang lúc Ngưu Mãn Thiên còn đang bay trên không thì nhào tới giáng thêm một cước nữa đá bay hắn ra xa.
- Phong ca uy vũ!
- Phong ca ta yêu người!
- Phong ca! Phong ca!
Dưới đài truyền đến từng tiếng la hét kích động của đám fan.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này so với ca còn oách hơn!
Dương Thiên Lôi nhỏ giọng nói, nhưng tận mắt nhìn thấy thực lực của Phong Mã Ngưu cũng khiến hắn giật mình không ít. Thực lực của tên Ngưu Mãn Thiên này không hề yếu, hơn nữa còn có bảo kiếm trong tay, có bảo y hộ thể, nhưng ở trước mặt Phong Mã Ngưu căn bẳn không chịu được một kích.
- Còn nghĩ bản thân có khả năng dành được quán quân nữa không?
Trương Tử Hàm hỏi nhỏ.
- Có thể! Nhất định có thể! Nàng... Thân ái có tin không?
Dương Thiên Lôi nheo mắt lại nhìn Trương Tử Hàm nói.
- Không tin!
Tử Hàm muội muội nói không thể nể tình. Tuy rằng Trương Tử Hàm hiện tại có thể khẳng định Dương Thiên Lôi là thiên tài trong thiên tài, cho hắn thời gian nửa năm, thậm chí là vài tháng thôi không chừng hắn thật sự có thể có thực lực để tranh vị trí quán quân này, nhưng hiện tại thì không có chút hy vọng nào. Thiên tài là 90% dựa vào máu và mồ hôi, 10% còn lại là thuộc về thiên phú. Một phát mà thành sao được?
- Nếu như ta có thể đạt giải quán quân thì sao đây?
- Tùy ngươi!