Huyền Thiên

Chương 775: Chương 775: Ma chướng!






- Cô chắc chứ?

- Sợ sao? Hừ!

Trương Nhã Tĩnh hừ một tiếng rồi một lần nữa quay mặt qua chỗ khác, rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện với Dương Thiên Lôi.

Là trâu hay là ngựa, lôi ra chạy thử là biết ngay!

Trương Nhã Tĩnh đã bất chấp tất cả, mũi tên kia đã bắn quá sâu, quá đau rồi, cho nên dù biết rõ "nguy hiểm" nhưng nàng vẫn muốn thử xem, rốt cuộc Dương Thiên Lôi là vì muốn tránh né mình nên mới giả bộ làm dâm tặc hay là dâm tặc chính cống. Nếu như vì muốn trốn tránh mình, như vậy mình sẽ chủ động "tiến công", tất nhiên hắn sẽ trở tay không kịp, không cách nào trốn tránh nữa.

Còn nếu như là dâm tặc, vậy có thể vào một khắc sau cùng thu tay lại, xoay người rời đi.

- Muốn thử ca sao? Nha đầu ngốc cũng quá ngây thơ rồi!

Nhìn thấy bộ dáng của Trương Nhã Tĩnh, Dương Thiên Lôi liền biết tỏng ý đồ của nàng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Bàn cờ này, bước đi đầu tiên của Dương Thiên Lôi không có chút sai sót, nhưng chung quy hắn vẫn đánh giá thấp lực lượng của ''đào hoa đại vận". Lực lượng này không thể nắm giữ, khiến cho Trương Nhã Tĩnh trở thành mục tiêu của tên đầu trọc, làm cho Dương Thiên Lôi vốn thiện lương không thể không cứu giúp.

Ra tay giúp đỡ ở sàn nhảy, thi triển một đao kinh diễm, đừng nói là Trương Nhã Tĩnh vốn đã sùng bái hắn từ trước, cho dù là một nữ tử không quen không biết rơi vào tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như thế, chỉ sợ cũng khó mà kìm chế tâm hồn thiếu nữ xao động, huống chi là Trương Nhã Tĩnh?

Cho nên này bàn cờ này trong lúc vô tình đã đi chệch hướng.

Dương Thiên Lôi đâm lao phải theo lao, nếu lùi bước như vậy, không thể nghi ngờ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa sẽ trực tiếp biến nỗi lo lắng của Dương Thiên Lôi thành sự thật. Còn nếu không lùi bước thì đó chính là đùa với lửa.

Cho nên, rất xảo hợp tính toán của Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh hoàn toàn giống nhau.

- Cho một phòng!

Hơn mười phút đồng hồ sau, xe taxi dừng ở trước cửa khách sạn Lục Châu, hai người Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh cùng nhau đi đến quầy tiếp tân, cơ hồ đồng thời nói.

- Giường hai người!

Dương Thiên Lôi càng vô sỉ hơn bổ sung.

- Được, mời hai vị đưa giấy căn cước cho tôi đăng ký!

Người tiếp tân nói.

Nghe thấy lời nói của người tiếp tân, vốn là hai người đang diễn trò đều trở nên có chút do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, Trương Nhã Tĩnh và Dương Thiên Lôi đều lấy thẻ căn cước ra. Thẻ căn cước mà Dương Thiên Lôi lấy ra đương nhiên là của thân phận giả "Tiêu Thiên", mặc dù thân phận là giả nhưng thẻ căn cước là thực, hoàn toàn tồn tại trên hệ thống mạng của khách sạn.

- Xin đưa trước tám trăm đồng, cám ơn!

- Nhìn cái gì? Đương nhiên là cô trả!

Khi Trương Nhã Tĩnh nhìn về phía Dương Thiên Lôi, hắn rất quả quyết nói.

Người tiếp tân chứng kiến loại mỹ nữ suất ca này mướn phòng, tự nhiên hiểu rõ hai người muốn làm gì, chẳng qua không ngờ Dương Thiên Lôi lại bắt mỹ nữ trả tiền, quả thật có chút ngạc nhiên.

Trương Nhã Tĩnh hừ một tiếng, lấy một chiếc thẻ tín dụng ra đưa cho người tiếp tân.

- Cô không mang tiền mặt, bổn công tử lên giường với cô thế nào đây?

Đúng lúc này Dương Thiên Lôi rất vô sỉ tiến đến bên tai Trương Nhã Tĩnh, thì thầm nói.

Trương Nhã Tĩnh tức thì mặt đỏ tai hồng, hai chữ "trên giường" kia thật sự là rất chói tai. Mặc dù nàng là đại mỹ nữ, nhưng giống như Lý Tuyết, đều chưa từng trải mùi đời. Hai mươi hai tuổi vẫn còn nguyên đai nguyên kiện. Dù vậy, Trương Nhã Tĩnh vẫn cố chấp không tức giận rời đi mà tiến đến bên tai Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói:

- Sáng mai tôi tự nhiên trả tiền cho anh.

- Rất đắt đấy, cô trả đủ không?

- Bao nhiêu cũng chiều hết!

Trương Nhã Tĩnh cắn răng nói.

Nhận lấy căn cước cùng thẻ phòng từ người tiếp tân, hai người trực tiếp đi vào thang máy, Trương Nhã Tĩnh không yếu thế trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, còn Dương Thiên Lôi lại mê đắm nhìn Trương Nhã Tĩnh như si như dại.

- Đáng tiếc, hôm nay cô không mặc đồng phục. Bổn công tử đã từng chơi qua tiếp viên hàng không, cảnh sát, bác sĩ, giáo viên, tất nhiên là đều mặc đồng phục, như vậy càng kích thích hơn một chút. Bất quá nể tình cô đã từng giúp tôi cho nên đành gắng gượng làm vậy. Đầu tiên nói trước, sau khi lên giường với bản công tử, thì bản công tử chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, đến lúc đó cô có than khóc cũng chớ trách bản công tử.

- Anh... Yên tâm! Bổn cô nương chẳng qua là muốn chơi bời ngưu lang nhà anh mà thôi, ai cần anh phụ trách?

- Hả? Nguyên lai là như thế sao, vậy thì không được rồi, bản công tử đã từng nói, thâu tài, thâu tâm, thâu nhân ba đại điều kiện phải thỏa mãn hai cái mới có thể lên giường. Nếu như không có tâm, còn không bằng đi tìm gái, cô nói có đúng hay không?

Dương Thiên Lôi lắc lắc đầu nói.

Trương Nhã Tĩnh khi quyết định cùng đến khách sạn với Dương Thiên Lôi thì cũng đã hạ quyết tâm, đương nhiên không có vì cái đạo lý vô sỉ kia của Dương Thiên Lôi mà bỏ cuộc, nàng chỉ có thể tạm nhân nhượng, nói một cách miễn cưỡng:

- Tôi... Tôi nói chơi đùa, chẳng qua là không muốn làm anh cảm thấy áy náy trong lòng, khi lần đầu tiên tôi gặp anh... Đã yêu anh rất sâu đậm rồi. Hiện tại đã không thể tự kìm chế mình được nữa để cho anh đánh cắp mất trái tim...

Trương Nhã Tĩnh làm sao nói được những lời buồn nôn này a? Nàng chính là biết mình đang diễn trò, nhưng khi hoàn chỉnh nói ra những lời này, lại cảm thấy phi thường thoải mái, tựa như đó đều là lời nói phát ra từ sâu trong tận đáy lòng, chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm kia của Dương Thiên Lôi, không ngờ tâm hồn thiếu nữ lại cảm thấy đau xót, cắn cắn môi, nói tiếp:

- Anh hài lòng rồi chứ?

Dương Thiên Lôi nhìn thấy tình cảm toát ra từ trong ánh mắt của Trương Nhã Tĩnh, trong lòng rối rắm một trận, tựa hồ, trận "quyết đấu" này, vô luận kết quả là gì thì hắn cũng đã thua.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Chu U vương vì muốn làm mỹ nhân cười mà nổi lửa đùa giỡn thiên hạ chư hầu, coi an nguy xã tắc là trò đùa; Edward đời thứ tám, vì mỹ nhân mà buông bỏ giang sơn; Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà không ngại thiên cổ bêu danh, "Đổng khốc tam quân câu cảo tổ, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan".

(Hai câu thơ trên được Ngô Tam Quế viết ra để giải thích vì sao hắn dẫn quân Thanh nhập quan chịu tiếng phản nghịch. Khi đó Lý Tự Thành khởi nghĩa công chiếm kinh thành, hoàng đế tự sát, thiếp của hắn là Trần Viên Viên bị bắt đi, vì thế mà viết xuống hai câu này. Đổng khốc tam quân câu cảo tổ - Nhìn thấy binh lính đeo tang mà đau đớn; Trùng quan giận dữ vi hồng nhan - Sỡ dĩ tức giận (thậm chí sau lại dẫn quân Thanh nhập quan) cũng là vì vợ)

Đối mặt với loại nữ nhân đơn thuần, ngây thơ, xinh đẹp như Trương Nhã Tĩnh, cuối cùng Dương Thiên Lôi cũng không thể quá tuyệt tình.

Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai? Dương Thiên Lôi nếu như không quan tâm đến Trương Nhã Tĩnh thì cần gì phải cố ý tránh né xa lánh? Cần gì khi nhìn thấy Trương Nhã Tĩnh phải đóng giả bộ dạng của hoa hoa công tử? Đồng dạng, nếu như Trương Nhã Tĩnh không hề có ý với Dương Thiên Lôi, thì há lại dùng cách thử này để xem Dương Thiên Lôi cuối cùng có phải là hoa hoa công tử hay không?

( Bồ đề bản vô thụ... là bốn câu kinh kệ của một vị cao tăng phật giáo, ý nói hết thảy hứa hẹn đều như mộng ảo, dạy người không nên vọng tưởng chấp nhất mới có thể minh tâm kiến tính, tự mình thành phật.)

Ma chướng!

Trong hai người Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh ai cũng không biết, bản thân mình đã lâm vào ma chướng.

Vì sao Lục Áp lại nói cho Dương Thiên Lôi biết trong linh hồn lạc ấn của hắn bị dung nhập đào hoa đại vận? Vì sao lại đặc biệt nhấn mạnh Dương Thiên Lôi phải tùy theo tâm tính bằng thể xác và tinh thần phàm nhân rèn luyện linh hồn lực?

Bởi vì Lục Áp đã sớm dự liệu được Dương Thiên Lôi sẽ gặp phải tình huống này. Kỳ ngộ ở Tam Thập Tam Thiên đã làm cho Dương Thiên Lôi lĩnh giáo sâu sắc chữ "tình" khó qua. Trở về thế giới này, hắn tự nhiên cũng không muốn tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệ nữa.

Loại tâm tình rối rắm này, tất nhiên sẽ trở thành ma chướng của Dương Thiên Lôi. Đạo lý tưởng chừng như đơn giản, nhưng đó là đối với những người đứng xem, còn người trong cuộc thì không cách nào lĩnh ngộ. E rằng Dương Thiên Lôi có được tâm cảnh của cảnh giới chân tiên cũng không được.

Vạn vật đều có quy luật sinh trưởng, đây là một loại quy luật ngay đến cả Đại La Kim Tiên cũng không thể chân chính thay đổi,

Năm đó Lục Áp cùng thành viên quần tiên, vì nghịch thiên cải mệnh cho Dương Thiên Lôi, đưa vào số mạng đào hoa đại vận, cài cắm âm dương niết bàn vào trong linh hồn cùng bốn loại năng lượng bản nguyên, huyền thiên chân kinh vân vân toàn bộ những thứ mà thường nhân không có thể đạt được, không thể nghi ngờ là vì muốn tăng tốc độ sinh trưởng của Dương Thiên Lôi. Bằng không mà nói, Dương Thiên Lôi ở trong Tam Thập Tam Thiên làm sao có được tốc độ phát triển kinh người như vậy?

Có thể nói đây là quyết định phi thường vào thời kỳ phi thường, đốt cháy giai đoạn!

Cho nên, nguyên bản là ưu thế ở Tam Thập Tam Thiên, sau khi trở về Địa Cầu, ngược lại trở thành nhân tố chế ước Dương Thiên Lôi. Cho dù Lục Áp điểm tỉnh cũng không hữu dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh ngộ.

- Đây là cô đang chơi với lửa đấy, biết không?

Sau khi hai người cùng vào phòng, rốt cục Dương Thiên Lôi vẫn là nhịn không được nói.

- Tôi thích chơi, anh sợ sao? Không dám ư? Không biết là ai chơi với lửa đâu?

- Tôi nói này, tôi chính là một hoa hoa công tử, chơi nữ nhân vốn là sở thích của tôi, cần gì phải sợ?

Lúc này, tuy rằng Dương Thiên Lôi không thể tùy tâm tùy tính trên phương diện tình cảm, nhưng cũng không phải là loại thịt dâng đến mồm mà không ăn, dĩ nhiên đã biết mục đích của Trương Nhã Tĩnh, cùng với Trương Nhã Tĩnh khẳng định có ý tứ với mình. Cho nên, biết rõ là mình đang chơi với lửa, nhưng vẫn tràn ngập tà mị nói.

Hắn muốn nhìn xem tình cảm mà Trương Nhã Tĩnh dành cho mình đã đến mức độ nào rồi sẽ ra quyết định. Giống như Tống Hiểu Phân hiện tại, hắn cũng không thể tàn nhẫn bỏ rơi nàng.

Điều hắn muốn làm là tận lực thu nhỏ loại "bác ái" này lại, có thể tránh được thì tận lực tránh, trốn không được thì thuận theo tự nhiên.

- Tốt, vậy đến đây a!

Trương Nhã Tĩnh ương ngạnh nói, đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịp tim đập mạnh đến nỗi ngay cả nàng cũng có thể nghe thấy.

Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm Trương Nhã Tĩnh, từng bước tới gần.

Trương Nhã Tĩnh không tự chủ được bước lui về phía sau, thẳng đến bên mép giường lớn, khi chiếc móng vuốt đáng khinh của Dương Thiên Lôi đã sờ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng như ngọc của nàng thì Trương Nhã Tĩnh hô hấp dồn dập đột nhiên ngã xuống giường, hai tay chống trên giường, nói:

- Anh... Đi tắm rửa đi!

Dương Thiên Lôi đồng dạng cũng căng thẳng, nghe thấy lời nói của Trương Nhã Tĩnh, nhất thời trong lòng có chút đắc ý, xem ra chỉ cần mình tiếp tục tiến tới một bước, Trương Nhã Tĩnh chắc chắn sẽ đầu hàng.

- Cùng tắm uyên ương sao?

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đè lên người Trương Nhã Tĩnh, nhìn xuống ánh mắt có chút bối rối của nàng, mê đắm nói.

- Không được... Anh tắm trước!

Trương Nhã Tĩnh mạnh mẽ muốn đẩy Dương Thiên Lôi ra, nội tâm cực độ bối rối nói.

- Tốt, tiểu mỹ nhân, chờ đó, bản công tử sẽ tắm rất nhanh!

Dương Thiên Lôi nói xong trực tiếp đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo ở ngay trước mặt Trương Nhã Tĩnh.

- A... Anh muốn làm gì?

Tức thì Trương Nhã Tĩnh kêu lên sợ hãi, che kín hai mắt của mình.

- Chẳng lẽ tắm rửa còn mặc quần áo sao? Cô chẳng mấy chốc nữa sẽ trở thành nữ nhân của bản công tử, còn mắc cỡ gì chứ? Không muốn nữa sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Dương Thiên Lôi cực kỳ đáng khinh và hạ lưu nói.

Trương Nhã Tĩnh đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía cửa.

Thấy một màn như vậy, khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra nụ cười, cuối cùng vẫn là mình thắng, thở phào một cái, nhưng đồng thời tựa hồ cũng có một chút mất mát, đương nhiên rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái. Hắn biết, hắn thật sự chịu không nổi có quá nhiều người yêu.

Chỉ có điều, làm cho Dương Thiên Lôi không thể ngờ tới, Trương Nhã Tĩnh đi tới cửa là muốn tắt đèn, "ba" một tiếng, tức thỉ cả gian phòng trở nên tối đen không nhìn thấy gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.