Huyền Thiên

Chương 196: Chương 196: Ngọc bình thần kỳ




Mà lần này Dương Thiên Lôi lại có thể duy trì đến mấy canh giờ, không những bản thân hắn được nâng cao lên rất nhiều, mà ngay cả Đan Thanh Dương, thập đại cao thủ, cùng với bọn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ chìm đắm trong khí trường của hắn cũng đều thu được tiến bộ kinh người, chẳng thua kém gì một lần giác ngộ!

Gần trăm năm nay, Đan Thanh Dương không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên cấp tám Nê Hoàn Thượng Đan, mà bây giờ đã có thể kết xuất được Nê Hoàn Thượng Đan, đạt được mức thượng, trung, hạ tam đan cùng tồn tại, thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên cấp chín Phá Đan Thành Anh!

Phong Đại là cao thủ Tiên Thiên cấp bảy, cũng đột phá cảnh giới Tiên Thiên cấp bảy Thiên Trung Trung Đan, thăng cấp lên thành Tiên Thiên cấp tám Nê Hoàn Thượng Đan!

Sở Hương Hương từ Tiên Thiên cấp một Dung Hợp Kim Thân thăng cấp lên Tiên Thiên cấp hai Cương Khí Lưu Chuyển!

Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo bước vào cảnh giới Tinh Giả Hậu Thiên cấp chín đỉnh phong!

Lục Thanh Âm, Mộc Tử Vi, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng thì thăng cấp lên cảnh giới Tinh Giả Hậu Thiên cấp tám đỉnh phong!

Hưng phấn qua đi, Đan Thanh Dương hỏi Dương Thiên Lôi tình hình của bình ngọc, Dương Thiên Lôi kể lại hết tình trạng bình ngọc tiến vào không gian trong não hải nhưng không bị hắn khống chế cho Đan Thanh Dương nghe, khiến cho Đan Thanh Dương và thập đại cao thủ xuýt xoa không ngớt, chỉ là họ cũng không chút tiếc nuối vì không còn uống Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên được nữa.

Sau đó, Đan Thanh Dương lệnh cho mọi người trở về nơi ở của mình, đả tọa điều tức, thừa dịp dư vị cảm ngộ vẫn còn, tiếp tục củng cố tu vi.

Đan Thanh Dương trực tiếp đi vào Vạn Đan Điện, thập đại cao thủ thì đều trở về mười nơi ở sát Thiên Đan Phong của mình, còn bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu thì đều tự tản ra, quay về nơi ở của mình.

Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi thì quay về Lăng Vân Các.

Ra đi hơn một tháng, lúc này Lăng Vân Các đã xảy ra biến hóa cực lớn, khoảng sân rộng hơn mấy chục lần so với trước, xung quanh Lăng Vân Các có xây thêm vào toà kiến trúc nhỏ dựa theo bố cục cửu cung, còn Lăng Vân Các lại biến thành nhiều tầng, mở rộng gấp mấy lần.

Trong sân mọc đầy linh dược tiên thảo, kỳ hoa dị mộc, nước chảy qua cầu, đình đài lầu gác, trông đẹp không sao tả xiết, như lạc vào tiên cảnh, khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản.

- Hương Hương tỷ, sao lại thay đồi nhiều như vậy? Sư phụ không phải nói là xây cho ta một nơi ở ở chỗ khác hay sao?

- Sau khi bọn người Thiên Lệ đến đây, sư phụ liền xây mấy tiểu viện khắp các nơi trên Thiên Đan Phong, bọn họ mỗi người một tiểu viện. Chỗ vốn định xây cho ngươi, Thiên Lệ đã ở rồi. Sư phụ để hai chúng ta ở chỗ này. Bất quá, cải tạo lại một phen!

Sở Hương Hương nói tiếp:

- Ta vẫn ở tầng hai, mấy tầng khác, ngươi tự chọn.

Khóe miệng Dương Thiên Lôi nhếch lên nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng nắm cánh tay mềm mại không xương nhỏ bé của Sở Hương Hương, nói rằng:

- Hắc hắc, xem ra sư phụ lão nhân gia người cũng thật sáng suốt... Hương Hương tỷ, nàng thích ta ở trên ngươi, hay ở dưới ngươi?

Sở Hương Hương đương nhiên hiểu rõ Dương Thiên Lôi nói sư phụ sáng suốt là có ý gì, nên liền xấu hổ đỏ mặt, không dám nhìn Dương Thiên Lôi, cũng căn bản không ngờ câu sau của Dương Thiên Lôi lại còn vô sỉ hơn, dung tục hơn, liền tùy tiện nói:

- Tùy ngươi thích, ngươi thích ở trên ta thì ở trên ta, thích ở dưới ta thì ở dưới ta!

- Ha ha ha, thật tốt quá!

Dương Thiên Lôi đắc ý vô cùng, dùng sức ôm chặt vòng eo thon của Sở Hương Hương, “chốc” một tiếng hôn lên gương mặt mềm mại của Sở Hương Hương, khi Sở Hương Hương còn chưa kịp phản ứng, thân hình hắn đã nhoáng lên chạy về phía Lăng Vân Các, miệng còn vang lên âm thanh tràn ngập dung tục và dâm đãng:

- Ừ, ở trên hay ở dưới ta đều thích! Ta sẽ ở trên nàng một ngày, ở dưới nàng một ngày! Hắc hắc... Hôm nay sẽ ở trên nàng, cho nàng thấy uy mãnh của ca ca ta!

Lúc này, nếu Sở Hương Hương còn không hiểu ý của Dương Thiên Lôi thì không còn là Sở Hương Hương nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, liền hét lên một tiếng, mắng to:

- Đồ lưu manh, đồ háo sắc.

Sau đó chạy đuổi theo Dương Thiên Lôi.

Chỉ là tốc độ của nàng sao có thể so được với Dương Thiên Lôi? Chỉ trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã vọt lên tầng ba, tiến vào trong phòng, trực tiếp nhào lên giường. Sở Hương Hương đuổi tới cửa tầng ba, thấy cái giường lớn kia thì bỗng nhiên ngừng lại.

- Đến đây đi, đến đây đi, Hương Hương tỷ!

- Nghĩ thật đẹp! Ta không ngốc mà đưa dê vào miệng hổ!

Sở Hương Hương nổi giận nói, chỉ là vừa mới nói xong, dường như nàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền biến đổi.

Dương Thiên Lôi của quá khứ dường như đã trở về, hắn dường như đã quên hết những gì không vui trong quá khứ, sau khi trở về Thiên Đan Phong, thậm chí không hỏi tới chuyện của Trương Tử Hàm, thế nhưng... Hắn thực sự đã quên rồi ư?

Dương Thiên Lôi đang ôm đầu tựa lưng xéo trên giường, vào lúc này bỗng nhiên hết sức bình tĩnh, mỉm cười nói với Sở Hương Hương:

- Hương Hương tỷ, nghĩ đến Tử Hàm sao?

Trong lòng Sở Hương Hương thoáng giật mình, bất quá, rất nhanh sau đó liền nhẹ nhàng gật đầu.

- Yên tâm đi, ca đã nghĩ thông suốt rồi, Tử Hàm tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà bỏ rơi ta, mặc dù bây giờ nàng thực sự nghĩ chưa thông, cũng chỉ là tạm thời, nếu nàng vẫn còn nghĩ chưa thông, chờ nàng xuất quan, ca ca ta cũng tuyệt đối nắm chắt và tự tin, dùng hàng vạn phương pháp để nàng nghĩ thông suốt! Ta còn là nam nhân tinh khiết, dám yêu dám hận, tán gái... Ách, ý ta là yêu đương, ừm, yêu đương cũng giống như tu luyện, phải dũng mãnh tinh tiến, bất khuất kiên cường, đây chỉ mới là chướng ngại thứ nhất, nếu ca ca ta không vượt qua được thì còn làm nam nhân gì nữa, trực tiếp cái đó đi cho rồi, làm thái giám cho xong!

- Ngươi...

Sở Hương Hương nghe những lời thô tục và huỵch toẹt ra của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt liền đỏ bừng, chỉ là nàng không lạc quan như Dương Thiên Lôi, muốn trong thời gian ngắn giải toả gút mắc trong lòng nàng thì hiển nhiên không thể nào.

Dương Thiên Lôi vô sỉ nói:

- Sao vậy? Không tin tưởng vào mị lực của ta? Nếu không như vậy... Hắc hắc, hay là chúng ta hãy làm trước, gạo nấu thành cơm?

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa say đắm nhìn lướt qua khuôn mặt và thân thể mê người của Sở Hương Hương.

- Phì! Ta chẳng thèm!

Sở Hương Hương thẹn đến nỗi giậm chân thình thịch, biết rằng nếu còn nói thêm nữa thì chỉ có nước bị Dương Thiên Lôi đã khôi phục bản tính tiếp tục trêu chọc, nên liền xoay người đi xuống tầng hai.

Chỉ là âm thanh của Dương Thiên Lôi đích bỗng vang đến tai Sở Hương Hương:

- Hương Hương, cho dù là Tử Hàm, hay là nàng, ta cũng sẽ không để cho các nàng chịu bất kỳ thương tổn gì! Ta muốn dẫn các nàng ngao du giữa các vì sao, truy cầu bổn nguyên đại đạo, thu được trường sinh, trở thành thần tiên quyến lữ chân chính! Nếu như bây giờ bị tình cảm ràng buộc, chẳng phải trở thành hoa trong gương, trăng trong nước sao? Yên tâm đi, tu luyện cho thật tốt!

Sau khi Sở Hương Hương rời đi, Dương Thiên Lôi dạo qua một vòng gian phòng, quan sát một lượt, chỗ nào đều thoả mãn, điều không thoả mãn duy nhất chính là cái giường nhỏ xíu.

Nhìn chiếc giường ngọc trước mắt chỉ rộng một thước, làm bằng ngọc thạch trong suốt, trên mặt Dương Thiên Lôi hiện ra khí tức dâm đãng, lẩm bẩm nói:

- Hôm nay ta ở phía trên, Hương Hương ở phía dưới, chờ Tử Hàm muội muội xuất quan, để nàng ở phía trên ta... Chậc chậc... cuộc sống song phi hạnh phúc... thực khiến cho ta mong đợi... Bất quá, có vẻ còn lâu lắm, thôi thì lo tu luyện cho thật tốt vậy!

Dương Thiên Lôi chậm rãi ngồi xếp bằng trên giường, liền từ bỏ hết tạp niệm trong lòng, tiến vào trạng thái tâm không lo nghĩ. Lúc này, hắn đã từng kinh lịch qua Ma Vực, được rèn luyện trong hàng nghìn hàng vạn ảo cảnh của khí âm sát, đã thật sự đạt được trạng thái tùy tâm tùy tính, rộng mở thong dong.

Hắn lại lần nữa trở thành Dương Thiên Lôi với vẻ bề ngoại phóng túng, vô cùng dung tục như trước đây, nhưng đã có thay đổi về bản chất, cho dù là tâm tính hay tu vi, hắn đều giống như một thanh bảo kiếm vừa được mài giũa xong, bắt đầu thể hiện sự bất phàm và sắc bén của mình!

Sau khi chậm rãi dung nhập tâm thần vào trong thân thể, Dương Thiên Lôi tỉ mỉ kiểm tra qua một lượt những biến hoá sau khi chân chính bước vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó liền dung nhập tâm thần vào không gian trong não hải, thân hình của hắn liền xuất hiện bên cạnh Lăng Hi và tiểu linh thú.

Niệm lực biến hóa, cho đến lúc này, cuối cùng hắn cũng có thể ngưng tụ thành thân thể của mình trong não vực mà không cần Lăng Hi giúp đỡ. Thấy Lăng Hi và tiểu linh thú dường như vẫn còn nằm trong sự bao phủ của ánh sáng phát ra từ bình ngọc, đang trong trạng thái tu luyện, Dương Thiên Lôi không hô hoán và kinh động bọn họ, tỉ mỉ quan sát chiếc bình ngọc thần kỳ một lúc, sau đó dùng niệm lực cảm ứng lần nữa, nhưng vẫn cứ như lúc đầu, giữa hắn và bình ngọc dường như không có bất kỳ mối liên hệ nào, nhưng ánh sáng toả ra từ bình ngọc lại chứa đựng lực lựng thiên địa nhàn nhạt, còn có một hương thơm nhàn nhạt của Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên lan toả khắp không gian trong não vực của hắn.

Dựa theo thường thức của giới tu luyện, thông thường chỉ có pháp bảo cấp bậc đạo khí trở lên, sau khi luyện hóa mới có thể dung nhập vào trong thân thể người tu luyện, nhưng bình ngọc này, Dương Thiên Lôi căn bản không có luyện hóa, thậm chí căn bản không biết nó làm sao có thể tiến vào không gian não vực của mình.

Xem ra chỉ còn cách đợi Lăng Hi tỉnh lại, mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Dương Thiên Lôi liền tung tăng đi tới trước mặt Lăng Hi. Lúc này, Lăng Hi vẫn như bức tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy, bất quá bây giờ lại càng thêm xinh đẹp vô ngần, hoàn toàn không giống người, mà như tiên nữ, hoàn mỹ không chút tỳ vết!

Ngay khi Dương Thiên Lôi kìm lòng không đậu, muốn sờ lên mặt Lăng Hi một cái, Lăng Hi bỗng nhiên mở mắt, trừng trừng nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ách...

Dương Thiên Lôi xấu hổ rụt tay lại, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Lăng Hi, bình ngọc này rốt cuộc là vật gì vậy? Ta lại không luyện hóa nó, sao có thể tiến vào không gian não vực của ta? Ta căn bản điều khiển không được! Còn nữa, phù văn trên bề mặt của nó hình như rất thần kỳ, cảm giác như đang tự động hấp thu lực lượng thiên địa, chẳng lẽ là đạo khí?

Lăng Hi ngẩng đầu nhìn bình ngọc cao trăm trượng kia, chân mày hơi nhíu lại, trầm tư một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ta cũng không rõ, nó rốt cuộc là cấp bậc gì, nếu là đạo khí, tất nhiên có khí linh tồn tại, nhưng ta lại không cảm ứng được khí tức khí linh nào của nó.

- Hơn nữa…

Lăng Hi nói đến đây thì ngừng lại một chút, ánh mắt lần nữa nhìn về phía bình ngọc, trên mặt có vẻ nghi hoặc, nói tiếp:

- Cứ cho nó là đạo khí, dù là đạo khí đỉnh cấp cũng không thể tự động hấp thu lực lượng thiên địa, thế nhưng nó lại có thể!

Dương Thiên Lôi giật mình hỏi:

- Ách... Ý của nàng là, không lẽ là... Nó có thể vượt hơn cả đạo khí?

- Ta không biết. Bất quá, hắn nhất định biết!

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi:

- Hắn? Người trong đan điền của ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.