Huyền Thiên

Chương 45: Chương 45: Ngưng hẳn bỉ tái (thượng+hạ)




“Ta kháo, ca nguyện ý sao?”

Dương Thiên Lôi phiền muộn đi theo phía sau Tử Hàm muội muội, nghe được tiếng nghị luận của mọi người vây xem, trong lòng vô cùng nghẹn khuất.

Hắn cũng không rõ chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngủ dậy hắn đã biến thành bộ đáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, thế nhưng thân thể lại cảm giác tràn đầy lực lượng cuồng bạo, không hề có một chút không khỏe. Khoáng thạch màu đen nguyên bản đặt tại đan điền cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Ánh mắt đầu tiên của Tử Hàm muội muội nhìn thấy hắn còn tưởng rằng gặp quỷ rồi, sợ đến mức kêu lên liên tục.



Khi Dương Thiên Lôi dưới sự vây xem của mọi người và Trương Tử Hàm bước tới vị trí tuyển thủ, rất nhiều tuyển thủ nhìn Dương Thiên Lôi đều có vẻ mặt khiếp sợ.

- Không phải đâu, lão đại? Lão đại đây là… Làm sao vậy?

Phong Mã Ngưu khiếp sợ hỏi thăm.

- Không có gì!

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói, trong miệng đầy răng bạc dưới sự phụ trợ của làn da đen kịt có vẻ chói mắt phá lệ, tựa hồ như không hề chú ý, ngồi bên cạnh Phong Mã Ngưu.

Đợi lúc Trương Tử Hàm cũng ngồi xuống, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:

- Tham ô là vật gì vậy? Nhân sâm sao?

- Không phải, tham ô là một loại dược thảo phi thường trân quý, số năm sinh trưởng càng lớn lại càng trân quý. Người bình thường có thể dùng để kéo dài tuổi thọ, cường kiện thân thể, mà Tinh giả dùng có thể rèn luyện thân thể, khiến thân thể càng thêm cường hãn. Bất quá số năm phải vượt qua trăm năm mới có hiệu quả tốt. Nhưng tham ô trăm năm trăm năm đã đã hiếm thấy, phi thường trân quý, sau khi dùng sẽ khiến thân thể biến thành màu đen, bất quá sau khi thân thể hấp thu tiêu hóa xong sẽ khôi phục lại bình thường. chỉ có hoàng gia và một ít đại gia tộc mới có biện pháp tìm được. Mà tham ô nghìn năm… Từa hồ cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng giải thích nói. Tiếng nghị luận của mọi người vừa rồi tựa nhiên không thể thoát khỏi lỗ tai của nàng.

- A, vậy tham ô nghìn năm có hình dạng như thế nào? Có đặc điểm ra sao?

Dương Thiên Lôi hỏi một lần nữa.

- Tham ô trăm năm giống như củ khoai lang, toàn thân màu đen, lớn chừng một miệng bát, về phần tham ô nghìn năm… Hẳn là lớn hơn nữa! Rốt cuộc vì sao ngươi lại biến thành đen? Lẽ nào, ngươi… Ăn tham ô nghìn năm?

- Coi như ta ăn tham ô nghìn năm đi, hắc hắc!

Dương Thiên Lôi mỉm cười, trong mắt bộc phát hai đạo chiến ý vô cùng cường đại.

Đúng lúc này trọng tài tuyen bố bỉ tái chính thức bắt đầu.

Người đầu tiên lên sân đấu chính là Lục Thanh Âm mang theo khăn che mặt màu đen. Vừa mới tiến vào sân đấu liền nghênh đón tiếng hoan hô vang dội. Thần bí, cường đại, tản mát một cỗ khí chất đặc biệt, nàng đã thành công thu được sự tán thành và ưu ái của rất nhiều khán giả nam tính, danh vọng thậm chí vuột qua Tằng Cách La Mỗ trước cao, sau vểnh, y phục thiếu thốn.

Không có bất cứ cái gì lo lắng, nàng là một trong những hắc mã siêu cấp, thoải mái đánh bại đối thủ, toàn bộ cuộc tỷ thí chỉ giằng co trong vòng hai phút. Trong vòng hai phút, đối thủ có tu vi cấp bốn đỉnh phong thậm chí ngay cả y phục của Lục Thanh Âm cũng chưa đụng tới.

Kế tiếp, liên tục bốn trận tỉ thí đều nằm trong vòng dự liệu của khán giả, không hề xuất hiện bất cứ khúc chiết nào, Tằng Cách La Mỗ và Phong Mã Ngưu lần lượt chiến thắng.

- Trận thứ sáu, tuyển thủ tỷ thí Hoàng Phi Long, Dương Thiên Lôi, lên sân!

Theo tiếng hô to của trọng tài, Hoàng Phi Long nhất phi trùng thiên, giống như phi long bay lượn chín tầng trời, tư thế ưu mỹ hạ xuống lôi đài, nhất thời đưa tới tiếng tán thán liên tiếp.

- Rốt cuộc tới ta rồi!

Dương Thiên Lôi chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt đen kịt mang theo một tia hưng phấn và mỉm cười, hai chân bỗng nhiên đạp mạnh mặt đất. Oanh một tiếng nổ vang, toàn thân nhất thời giống như hỏa tiễn nhảy dựng lên, bay vào trong không trung cao cao.

- Ta kháo!

Dương Thiên Lôi cả kinh, không nghĩ tới chính mình chỉ hơi dùng sức một chút đã tạo thành oanh động như vậy, nhảy lên quá cao, vượt xa độ cao của lôi dài. Sáng sớm ngủ dậy hắn liền cảm giác toàn bộ thân thể chính mình tràn ngập lực lượng cuồng bạo, nhưng không nghĩ tới mạnh mẽ như vậy.

Thấy một màn như vậy, mọi người phát mộng, nhất là nhìn thấy bộ dáng của Dương Thiên Lôi rơi xuống lôi dài, càng khiến mọi người rối loạn không ngừng.

Sau lưng đeo Thương Viêm Kiếm, thanh y bừng bừng, tóc dài bay lượn, khuôn mặt đen kịt, cánh tay đen kịt, cái cổ đen kịt, nhất thời chấn kinh mấy vạn khán giả, vừa mới nhìn thấy bộ dáng của Dương Thiên Lôi bất quá chỉ là một bộ phận tương đối nhỏ mà thôi, đối với toàn bộ khán giả xung quanh mà nói, tuyệt đại đa số mọi người mới nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Dương Thiên Lôi lần đầu tiên.

Giờ khắc này, các loại nghị luận suy đoán khác nhau vang lên, lan rộng toàn bộ khán đài xa xa.

- Hai vị tuyển thủ, đã chuẩn bị tốt chưa?

Hoàng Phi Long và Dương Thiên Lôi đồng thời gật đầu.

Hoàng Phi Long, Tinh giả cấp năm đại thành, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm kiếm, thuộc tính thổ tinh khiết, tâm tư cẩn thận, phòng ngự kiên cố, là một đối thủ rất khó chơi.

Hoàng Phi Long cầm một kiếm một thuẫn nơi tay, bày ra tư thái chiến đấu, ánh mắt coi thường ban đầu dần dần biến mất, nhìn chăm chú vào Dương Thiên Lôi với khuôn mặt đen thui, trong lòng khiếp sợ, Tinh giả cấp ba, đây vẫn còn là Tinh giả cấp ba sao? Chỉ bằng vào lực lượng thân thể đã cường hãn như vậy?

Choeng… Thương Viêm Kiếm đỏ tươi như máu phát ra một tiếng trường minh réo rắt, dưới ánh dương quang chiếu rọi tản mát ra quang mang càng thêm chói mắt. Dương Thiên Lôi rút kiếm ra khỏi vỏ, nắm tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi nâng kiếm lên, chỉ xéo Hoàng Phi Long, chiến ý cường đại từ sáng sớm rời giừng nghẹn khuất cho tới bây giờ lập tức từ trên người hắn bạo phát cuồng liệt.

Thân đen như mực, thương viêm như máu!

- Kiếm tốt!

Trong đám khán giả có người nhịn không được lên tiếng khen ngợi.

- Chiến ý thật mạnh!

Khí tức tản mát trên người Dương Thiên Lôi đã chấn kinh tất cả mọi người, để tất cả mọi người quên đi tu vi cấp Tinh giả của hắn.

Hôm qua đánh một trận với Vũ Đại Lãng bưu hãn, Dương Thiên Lôi đã nhận được sự tôn kích cuẩ mọi người, thế nhưng vẫn không hề coi hắn là một cường giả, càng không coi hắn là một đối tượng cạnh tranh thập cường, thế nhưng hiện tại còn chưa khai chiến, khí tức mọi người cảm nhận được rõ ràng là cường giả, nhất là lực lượng thân thể cường hãn kia để mọi người khiếp sợ không thôi!

Hoàng Phi Long tu vi cấp năm đại thành dưới khí thế của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên có cảm giác không thở nổi, vội vàng vận chuyển tinh thần lực mới loại trừ được cảm giác này.

- Tỷ thí bắt đầu!

Trọng tài hét lớn một tiếng, lắc mình thối lui tới sát biên giới lôi đài.

-o0o-

Dương Thiên Lôi không nói lời vô ích, toàn thân nhất thời giống như thuấn mã, hóa thành một đạo cầu vồng, giản đơn, trực tiếp, không hề ẩn chứa một chút tinh thần lực, một kiếm cuồng bạo bắn ra.

- Đinh…

Một tiếng kim thiết thanh thúy vang lên, chiếc khiên trong tay Hoàng Phi Long đột nhiên bộc phát quang mang màu vàng đất cường liệt, chặn đứng một kiếm cuồng bạo của Dương Thiên Lôi.

Chỉ là một cỗ lực lượng cực lớn giống như ngọn núi lại để thân thể của Hoàng Phi Long lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tay trái truyền tới cảm giác đau nhức, trong lòng sợ hãi. Tuy rằng vừa mới nhìn thấy lực lượng thân thể Dương Thiên Lôi biểu hiện ra vô cùng cường hãn, thế nhưng một kiếm này vẫn vượt quá dự liệu của hắn, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được, thân thể của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cường hãn tới mức như vậy.

- Điều này sao có thể? Rốt cuộc ngươi ăn linh dan diệu dược gì?

Thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh ngạc há to miệng. Bao hồm cả Trương Tử Hàm hiểu rõ Dương Thiên Lôi nhất cũng không hề ngoại lệ. Mà trong nhã gian, Dương Hồng Toàn và Dương lão đều để lộ thần tình không thể tưởng tượng nổi.

Tại đại lục Huyền Thiên, mục đích cuối cùng của Tinh giả chính là mượn tinh thần lực để rèn luyện thân thể, khiến thân thể được rèn luyện tới cảnh giới đại thành. Cấp bậc của Tinh giả càng cao, thân thể cang fmanhj, Tinh giả có thể dung nạp tinh thần lực càng thêm hùng hậu, bàng bạc, thế nhưng thân thể mạnh không có nghĩa là lực lượng thân thể mạnh, lực lượng thân thể và tinh thần lực không thể so sánh với nhau, tinh thần lực mới là tiêu chuẩn khảo sát sức chiến đấu của một Tinh giả.

Thế nhưng, định luận này tựa hồ đã bị Dương Thiên Lôi đánh vỡ.

Trong lòng mọi người bắt đầu sinh cố kỵ, một Tinh giả cấp ba chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã đẩy lùi được Tinh giả cấp năm đại thành, lại chủ phòng ngự, đây là khái niệm như thế nào? Điều này có khả năng sao?

Giải thích duy nhất đó chính là Dương Thiên Lôi đã sử dụng linh đan diệu dược nào đó!

- Thổ Nguyên Thuẫn!

Hoàng Phi Long hét lớn một tiếng, tinh thần lực hệ thổ nồng đạm bạo phát một lần nữa, thân thể nhoáng lên, nhất thời giống như hóa thân thành một đầu hoàng long, mang theo một đạo tàn ảnh, chuyển về phương hướng khác trên lôi đài.

Ầm ầm… Tiếng nổ bạo phát một lần nữa dưới hai chân Dương Thiên Lôi, một kiếm, vẫn là một kiếm đơn giản trực tiếp như trước, lần thứ hai như thiểm điện công kích về phía Hoàng Phi Long.

Lần này, Hoàng Phi Long không dám ngạnh kháng, thân thể nhất thời di động cực nhanh, chuyển sang một bên, thế nhưng thân ảnh của Dương Thiên Lôi giống như bóng hình đuổi theo, mũi kiếm thủy chung bám sát Hoàng Phi Long.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ lôi đài đều là thân ảnh của hai người, tinh thần lực của Hoàng Phi Long đã vận chuyển tới cực hạn, khí trường bàng bạc trải rộng quang thân thể, thế nhưng vẫn như trước khó có thể hoàn toàn tách ra được công kích của Dương Thiên Lôi, đối với Dương Thiên Lôi hắn quả thực không có cách nào ứng phí. Mỗi lần ngăn cản một kích của Dương Thiên Lôi hắn đều lảo đảo một cái, tay trái đau nhức không thôi.

Bất quá, làm hắn kỳ quái chính là, Dương Thiên Lôi đắc thủ một lần sẽ hơi dừng lại một chút, chờ khi Hoàng Phi Long điều chỉnh tốt mới phát động công kích cuồng bạo một lần nữa.

Không ai hoài nghi, nếu như tại thời điểm bộ pháp của Hoàng Phi Long đại loạn, Dương Thiên Lôi nhân cơ hội công kích mà nói, Hoàng Phi Long tất nhiên không chịu nổi, chỉ có đại bại.

Sự thực đích xác là như vậy, thế nhưng Dương Thiên Lôi với thân thể tràn ngập lực lượng cuồng bạo, muốn đại chiến trăm nghìn hiệp, thật vất vả mới bắt đầu tỷ thí, sao có thể để kết thúc nhanh như vậy.

Sau một lát, Hoàng Phi Long đã lau đầu đầy mồ hôi, dưới sự bất đắc dĩ, hai tay cầm khiên chắn, bắt đầu toàn lực phòng thủ, chỉ có phòng thủ, gắt gao phòng thủ mới có thể ngăn chặn được công kích cuồng bạo của Dương Thiên Lôi.

Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi không nói hai lời, rất có phòng độ cài Thương Viêm Kiếm vào vỏ, bàn tay trần đánh về phía Hoàng Phi Long!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm… Tiếng nổ kinh thiên vang lên liên tiếp, Dương Thiên Lôi dùng chưởng đánh vào Hoàng Phi Không không ngừng nghỉ.

Hoàng Phi Long giống như con rùa chui trong xác, trốn sau tấm chắn, thống khổ thừa nhận công kích của Dương Thiên Lôi.

Hắn không cam lòng, rất không cam lòng, cho dù là thua cũng không hề bận tâm, hắn đều không cam lòng! Bởi vì hắn kết luận, lực lượng Dương Thiên Lôi thể hiện ra hiện tại căn bản không phải thuộc về Dương Thiên Lôi, mà là do linh dược ban tặng, khuôn mặt đen kịt của Dương Thiên Lôi là minh chứng tốt nhất.

Linh dược, bất luận loại linh dược nào tuy rằng có thể thay đổi thể chất của Tinh giả, thế nhưng trong trí nhớ của hắn không hề tồn tại loại linh dược có thể đề cao lực lượng của thân thể vĩnh viễn, chỉ cần khi hiệu quả dược liệu qua đi, Dương Thiên Lôi sẽ mất đi lực lượng thân thể cường đại kia, đó chính là thời điểm hắn chuyển bại thành thắng, vì vậy phải phỏng thủ chặt chẽ, đó mới là hi vọng duy nhất của hắn.



- Điều này không công bằng!

Lôi Hoành ngồi trong đoàn thành viên trù bị tỷ thí người mới đứng bật dậy, vẻ mặt oán giận, hét lớn:

- Dương Thiên Lôi bằng vào hiệu dụng của linh dược, tạm thời đề cao lực lượng thân thể của chính mình, cho dù thắng được tỉ thí cũng không phải là thực lực của hắn, ta nghĩ trận tỉ thí này không được tnihs.

- Cái này…

Một lão giả hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói:

- Đích xác có thiếu công bằng, bất quá quy tắc của chúng ta không quy định không được dùng linh dược, vì vậy…

- Quy tắc là người định ra, mục đích của tỷ thí người mới là chọn lựa ra tinh anh trọng điểm bồi dưỡng cho học viện, nếu không phải như vậy quyết đấu công bình còn có ý nghĩa gì sao? Chúng ta thân là thành viên của đoàn trù bị, cũng phải suy nghĩ cho các tuyển thủ tham gia dự thi, ta nghĩ Lôi Hoành nói rất đúng, trận tý thí này không đúng với tinh thần tỷ thí người mới, nên lập tức ngừng lại!

Một thành viên trong ban trù bị tỷ thí nghiêm túc nói, rõ ràng đứng cùng lập trường với Lôi Hoành.

- Các ngươi nghĩ sao?

Lão giả hiển nhiên là đội trưởng, sau khi hơi suy tư một chút, nhìn về phía mấy thành viên trong ban trù bị hỏi.

- Ta tán thành cách nói của Lôi Hoành và Ngô lão sư, ngừng tỷ thí lại!

- Ta cũng tán thành!

Mọi người đều phát biểu cái nhìn của chính mình.

- Được rồi, nếu như mọi người đều đã nhất trí, như vậy quyết định, Lôi Hoành, ngươi đi ngừng trận đấu lại!

- Tốt!

Trên mặt Lôi Hoành bỗng nhiên hiện lên một tia vui mừng, từ chỗ ngồi bước về phía trước, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhất thời bay về phía lôi đài, người đang giữa không trung, mở miệng hét lớn:

- Dương Thiên Lôi, dừng tay!

-o0o-

- Hử? Lôi Hoành? Dừng cái con mẹ ngươi a, đây là tỷ thí, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bảo lão tử dừng tay thì dừng tay?

Dương Thiên Lôi liếc mắt nhìn thấy cái mặt trư nghếch lên trời, tràn đây ngang ngược kiêu ngạo của Lôi Hoành, trong lòng thầm mắng, thân hình vẫn liên tục như trước, không hề để ý dù chỉ một chút.

Lôi Hoành hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên hạ xuống chính giữa Dương Thiên Lôi và Hoàng Phi Long, một quyền đánh ra.

Tinh thần lực thuộc tính kim cuồng bạo mang theo khí sát phạt vô cùng cường đại va chạm với nắm tay của Dương Thiên Lôi.

Oanh một tiếng nổ, thân hình của Lôi Hoành chỉ hơi nhoáng lên, Dương Thiên Lôi thì liên tục bật lui hai bước mới ngừng lại được thân hình.

- Còn không mau dừng tay?

Sau khi đánh một quyền bức lui Dương Thiên Lôi, trên mặt Lôi Hoành không hề có một chút vẻ vui mừng nào, ngược lại khiếp sợ, vội vàng hét lên một lần nữa.

- Dựa vào cái gì?

- Còn phải nói nữa sao? Ngươi dùng linh đan diệu dược tạm thời đề cao lực lượng thân thể của chính mình, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được, ngươi đã vi phạm vào tôn chỉ của tỷ thí người mới, đối với các tuyển thủ dự thi khác hoàn toàn không công bằng.

- Làm học viện đệ nhất đế quốc Cát Ương, tỷ thí người mới đối với mỗi người chúng ta mà nói đều là một lần cơ hội khó có được, đây là cơ hội cạnh tranh hoàn toàn công bình, công khai, ngươi đầu cơ trục lợi thắng được tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa? Tỷ thí người mới chính là lựa chọn học viên ưu tú nhất cho học viện, không phải lựa chọn linh dược. Tổ trù bị chúng ta quyết không cho phép kẻ chỉ có tài năng bình thường dựa vào linh đan diệu dược thắng lợi, ngươi đây là bóp chết thiên tài!

- Vì vậy, chúng ta nhất trí quyết định, trận tỷ thí này vô hiệu!

Cái mặt trư nghếch cao cái mũi lên trời của Lôi Hoành mang theo cuồng ngạo nhất quán, nhưng lúc này lại lộ vẻ chính khí nghiêm nghị, trong ánh mắt mang theo một tia phẫn nộ xuất phát từ chính nghĩa, lời nói rõ ràng, nói năng có khí phách.

Trên khán đài nhất thời bạo phát một trận gây rối, Lôi Hoành đã thành công khơi mào được sự bất mãn của mọi người, thu được sự tán thành của tuyệt đại đa số người. Bằng vào vũ khí chuyên dụng của Tinh giả cường đại thắng lợi, theo lý theo tình còn có thể bỏ qua, dù sao chỉ cần có thể sở hữu vũ khí đó chính là tượng trưng cho thực lực vĩnh cửu, hế nhưng linh đan diệu dược lại khó có thể tiếp thu.

- Linh dược?

Tuy rằng Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức đánh tên này thành đầu heo, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại để lộ một tia mỉm cười kỳ dị, khóe miệng hơi nhếch lên, không phủ định nhìn Lôi Hoành, nhẹ giọng nói:

- Được rồi, vô hiệu thì vô hiệu, vậy có phải muốn tiến hành tỷ thí một lần nữa?

- Đương nhiên!

Lôi Hoành mỉm cười đáp lời.

- Lúc nào?

- Chờ thời điểm dược hiệu của ngươi tan đi!

- Vậy khi dược hiệu của ta đã qua, hiện tại có phải bắt đầu được rồi?

- Hừ, ngươi qua là có thể qua sao? Ngươi coi thường tất cả mọi người là kẻ ngu si? Trận tỷ thí này, tổ trù bị chúng ta sẽ an bài thời gian!

Lôi Hoành lạnh lùng nói.

- Ta không cho rằng như vậy? Chỉ là cái đầu bị nước vào của ngươi nghĩ vậy, chính là bị lừa đá mà thôi!

Dương Thiên Lôi nhếch nhếch miệng, khinh thường nói. Không hề để ý tới Lôi Hoành đang nổi giận, thân hình nhẹ nhàng nhẩy lên, nhất thời giống như chim yến lướt qua, nhẹ nhàng không gì sánh được bay lên trời, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, tiêu sái tới cực điểm trở về trước mặt Trương Tử Hàm, kéo tay Trương Tử Hàm có điểm sững sờ, trực tiếp bước ra ngoài.

Phong Mã Ngưu còn muốn nói cái gì, thế nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn bóng lưng của Dương Thiên Lôi đi xa, hơi lắc đầu:

- Lão đại, thực sự đã ăn linh dược sao?

Dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, sau khi đi khỏi sân đấu, Trương Tử Hàm nhìn Dương Thiên Lôi không có một chút biểu tình phật lòn, nhịn không được hỏi:

- Tiểu Lôi, ngươi thực sự ăn linh dược sao? Rốt cuộc là ăn cái gì?

Tuy rằng Dương Thiên Lôi không phủ nhận ăn linh dược trên lôi đài, thế nhưng Trương Tử Hàm mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cộng thêm hai ngày nay cơ bản nàng ở cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, tối ngày hôm qua xa nhau cũng là tới tận khuya, hơn nữa Trương Tử Hàm cũng không cho là Dương Thiên Lôi sẽ ăn linh dược vì tỷ thí.

- Tham ô nghìn năm a, thân ái!

Dương Thiên Lôi nhìn ánh mắt thân thiết của Trương Tử Hàm, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, nhẹ giọng nói.

- Đừng nói bậy, nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

- Nghiêm ngặt mà nói có vẻ như đúng là ta đã ăn linh dược… Vì vậy, nếu như Lôi Hoành đã nói như vậy, ta cũng không cần phải phủ nhận!

- Vậy ngươi rốt cuộc ăn cái gì?

- Tảng đá, tảng đá màu đen bị ta ăn tươi!

Dương Thiên Lôi ghé sát bên tai Trương Tử Hàm, nhẹ giọng nói.

- Cái gì?

Trương Tử Hàm nhất thời thất kinh.

- Đừng kích động… Đích xác có điểm thần quái, bất quá ta cũng không hiểu lắm, ta chỉ ôm nó ngủ, sáng sớm hôm nay đã không nhìn thấy nó nữa rồi, mà ta lại biến thành màu đen giống như nó, thực sự quá mức mơ mơ hồ hồ!

Dương Thiên Lôi lắc đầu nói.

- Ngươi… Còn ăn cái gì khác hay không?

Trương Tử Hàm không thể tin được, tiên thảo linh vật có thể ăn, nhưng khối đá lớn màu đen ngay cả Dương lão cũng không có biện pháp luyện hóa cũng có thể ăn sao? Điều này thực sự quá khó có thể tin tưởng.

- Không có! Không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao bí mật trên người ta cũng không phải chỉ một hai cái, chỉ cần không phải là chuyện xấu là tốt rồi. Ta có thể xác định, thực lực của ta đã đề cao rất nhiều! Ta đã rất mạnh rồi! Hắc hắc, thân ái… Đừng quên ước định của chúng tan ha!

- Phi!

Trương Tử Hàm khẽ gắt một ngụm:

- Ngươi cho rằng ngươi rất mạnh sao? Để ta cho ngươi hiểu rõ, ngươi có bao nhiêu “mạnh”!

Ánh dương quang chính ngộ chiếu vào làn da trắng noãn như bạch ngọc của Trương Tử Hàm, nàng mang theo một nụ cười e thẹn, dưới ánh mặt trời chói lọi có vẻ như thánh khiết mà thanh thuần, vẻ khẽ gắt hờn dỗi của nàng tản ra mị lực vô cùng kinh người, để Dương Thiên Lôi có điểm sững sờ.

- Tốt! Ca… Ta nhất định để nàng biết ta có bao nhiêu mạnh! Vô luận là phương diện gì!

Dương Thiên Lôi không kìm lòng được trêu đùa.

Nhất thời tiếng vui cười tức giận mắng mỏ, hai người người đuổi ta chạy, rất nhanh trở về ký túc xá của Dương Thiên Lôi.

Tâm tình của Trương Tử Hàm rất tốt, nhìn Dương Thiên Lôi giống như kỳ tích chỉ trong một ngày một đêm trở nên mạnh mẽ, tâm tình của nàng cũng vui vẻ thay hắn. Nhất là loại chuyện gần như thần quái nhưng lại xác thực xảy ra trên người Dương Thiên Lôi để tâm tình của nàng càng tốt hơn. Bởi vì nàng biết, loại dị năng thiên phú này đã tạo thành lợi thế quan trọng cho Dương Thiên Lôi trên con đường trở thành cường giả, cũng chính là đòn sát thủ sinh tồn của hắn.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.