- Phi!
Sở Hương Hương hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt xấu xa của Dương Thiên Lôi, hỏi lại lần nữa:
- Ngươi xác định trước đây thực sư chưa tu luyện qua "Thổ Nguyên Trảm"?
- Ca nói, phong cách nam nhân như ca vậy, một cái "Thổ Nguyên Trảm" nho nhỏ tính là cái gì? Ca sáu năm như một ngày, là góp gió thành bào, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng liền nổi bật. Bất quá… Tinh kỹ này muốn tu luyện đến cảnh giới hoàn mỹ tựa hồ có chút khó khăn. Hương Hương tỷ, tỷ có cách nào dễ làm hay không?
- Cảnh giới hoàn mỹ đương nhiên là khó. Ngươi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một ngày đêm đã tu luyện "Thổ Nguyên Trảm" đến cảnh giới Đại Thành, đã là vạn người trong một, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Khi đạt tới đại thành, muốn rút ngắn thời gian tu luyện tinh kỹ, biến thành bản năng, phải qua rèn luyện thực chiến, thi triển dưới bất cứ tình huống đột phát nào. Huống hồ, trước khi thi triển ra, đã biến thành kỹ năng bị động. Đó mới là cảnh giới hoàn mỹ chân chính.
Sở Hương Hương nói:
- Được rồi! Xem ra ngươi cũng tương đối có chút dụng công, ngày mai sư tỷ sẽ cố gắng, thử làm người bồi luyện của ngươi xem sao.
- Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Trước tiên đệ đi tìm Hạ sư phụ, học thêm mấy môn tinh kỹ. Mỗi một môn tinh kỹ chính là một viên Bách Thảo đan đấy a. Cho dù học thành cảnh giới đại thành, hắc hắc, một tháng đệ học thêm mười môn tinh kỹ, còn lo không đủ Bách Thảo đan sao? Ha ha…
Dương Thiên Lôi đắc ý nói.
- Tham thì thâm. Ngươi coi chừng học một môn cũng không thành đâu,
- Trong thực chiến thiên biến vạn hóa, chỉ có trong thời cơ thỏa đáng nhất, thi triển ra tinh kỹ thỏa đáng nhất, mới có thể phát huy ra uy lực cường đại nhất. Đạo lý này nàng hẳn là hiểu được. Hương Hương tỷ, quyết định như vậy đi. Đệ đi tìm sư phụ.
Dương Thiên Lôi nói xong, không để ý tới vẻ kinh ngạc của Sở Hương Hương, thân hình nhoáng lên, liền như sinh long hoạt hổ phóng về phía Vạn Đan Điện.
…
Chớp mắt đã tới ngày truyền đạo của Thái Thượng trưởng lão Âu Dương Minh. Sáng sớm, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương liền cưỡi trên lôi cưu do Thiên Đan Phong nuôi dưỡng đi tới Thiên Minh Phong.
Khiến hai người khiếp sợ chính là, người đến nghe đạo vậy mà lên tới mấy vạn, đứng chật toàn bộ sân truyền đạo của Thiên Minh Phong, đông đúc, chen lấn mà đứng, nhiều vô số kể, tuyệt đại đa số đều khoảng hơn mười tuổi. Hơn nữa, rất nhiều người mang khí tức vô cùng cường đại. Mọi người tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ, tạo thành những đoàn thể nhỏ.
- Vì sao lại nhiều người như vậy?
Sở Hương Hương có chút khiếp sợ hỏi.
- Nhất định là đệ tử dòng chính của Trảm Không Kiếm Phái. Trảm Không Kiếm Phái có đến vài chục vạn người, nam có nữ có, đương nhiên sẽ có hậu nhân. Nhiều người như vậy cũng không có gì kỳ quái. Những đệ tử từ các đại đế quốc tuyển chọn về như chúng ta chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi.
Dương Thiên Lôi vô cùng chắc chắn nói, ánh mắt không ngừng đảo quanh đám người, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Chỉ là nhân số thực sự quá đông, quá phức tạp, các loại khí tức hỗn tạp cùng một chỗ, cho dù Dương Thiên Lôi có được năng lực “Tâm linh cảm ứng” cũng không thể tìm được đám người Trương Tử Hàm trong số đó.
Dù sao, hắn căn bản cũng không biết mình có năng lực này, càng không biết làm cách nào khởi động loại năng lực này. Lần trước trong lúc thí luyện sở dĩ có thể khởi động hoàn toàn là do trong lúc vô tình đụng chạm đến tâm cảnh đặc biệt này, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm tìm kiếm Trương Tử Hàm. Trừ lần đó ra, hắn không còn chuyên tâm như vậy nữa. Hơn nữa, đó là do tại nơi hoang sơn dã lĩnh, hầu như không bị quấy rầy cho nên mới có thể dẫn dắt tới.
Mà hiện tại, Dương Thiên Lôi tuy rằng cũng rất muốn tìm được đám người Trương Tử Hàm, nhưng trong lòng hắn không có chấp niệm nhất định, thậm chí không có tìm riêng một người. Hắn chỉ là tìm một đám người quen thuộc, Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Phong Mã Ngưu….đều là đối tượng mà hắn muốn tìm kiếm. Mục tiêu phiêu hốt bất định, hơn nữa khí tức hiện trường quấy rầy nghiêm trọng, cho nên hắn căn bản không thể cảm ứng được tồn tại của mọi người.
Càng quan trọng hơn là, mọi người trong đàn tràng vô luận là nam hay nữ đều mặc pháp y giống nhau, hơn nữa lúc này đều đưa lưng về phía lối vào, ngồi xếp bằng ở trên tịch đoàn.
- Hai vị đệ tử, mời nhanh nhanh đi vào. Trưởng lão truyền công đã sắp giá lâm rồi.
Đúng lúc này, một lão giả thủ hộ tại lối vào đàn tràng trầm giọng nói.
- Đi thôi, chúng ta vào trước rồi hẵng nói.
Sở Hương Hương thu hồi ánh mắt nói.
- Ừ!
Bước vào đàn tràng, tuy rằng chỉ cách một bước chân, hai người nhất thời lại sinh ra một loại cảm giác kỳ dị. Không ngờ lại giống như tầng hai của Vạn Đan Điện, không gian trong sát na mở rộng ra gấp trăm lần. Trước cửa vốn thoạt nhìn là một đám người rộn ràng nhốn nháo, chen chúc không chịu nổi, nhưng bên trong rộng mênh mông, mỗi người cách nhau cũng chừng cả trăm mét. Hơn nữa trong không khí tràn ngập một cỗ linh khí thiên địa nồng đậm, so với trên Thiên Đan Phong còn nồng đậm hơn gấp mấy lần.
- Lẽ nào đàn tràng cũng là một kiện đạo khí?
Dương Thiên Lôi trong lòng khiếp sợ nói.
- Không sai! Đạo trường này đích thực là một kiện đạo khí thượng phẩm. Trong mỗi đại môn phái đều có những đạo khí như vậy. Hơn nữa, trong đạo khí này còn ẩn chứa pháp tắc không gian và thời gian.
Đúng lúc này, thanh âm Lăng Hi bỗng nhiên vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Pháp tắc không gian và thời gian?
Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.
- Ừ! Ngươi vừa rồi ở bên ngoài chứng kiến chỉ là đạo khí có trình độ biến hóa lớn nhỏ, mà trong đó sau khi khởi động bộ pháp tắc không gian, lại có thể hóa diện tích đó thành cả trời đất, kéo dài gấp mấy trăm lần. Hơn nữa, pháp tắc thời gian cũng xảy ra thay đổi. Ở trong không gian này một tháng, cũng chỉ bằng một ngày một đêm bên ngoài mà thôi.
- Không phải chứ?
Nghe Lăng Hi nói như vậy, Dương Thiên Lôi thật sự chấn kinh rồi. Điều đó có nghĩa là, ở trong này tu luyện một tháng cũng chỉ bằng một ngày một đêm bên ngoài, gấp tới ba mươi lần. Nếu như có thể mỗi ngày đều tu luyện ở trong này, chẳng phải là có thể đề thăng hiệu suất lên gấp ba mươi lần sao?
- Không có khả năng đó! Nếu khởi động pháp tắc không gian, năng lượng tiêu hao cũng không lớn, nhưng nếu muốn khởi động pháp tắc thời gian, mỗi khắc mỗi giây đều phải thiêu đốt một lượng lớn đan dược để cung cấp năng lượng. Bất luận môn phái nào cũng đều không chịu đựng nổi.
Lăng Hi cảm ứng được suy nghĩ của Dương Thiên Lôi, liền giải thích.
- Được rồi! Không nên lãng phí thời gian quý giá này. Dốc toàn lực tu luyện đi, ta cũng có thể từ đó hấp thu được một tia năng lượng.
Trong khi trao đổi cùng Lăng Hi, Dương Thiên Lôi cũng theo sau Sở Hương Hương tìm được hai chỗ trống.
- Linh khí thiên địa nơi đây cực kỳ nồng hậu, thừa dịp truyền đạo còn chưa bắt đầu, ngươi mau tranh thủ tu luyện một lát. Ta đến bên kia ngồi.
Sở Hương Hương nói xong liền nhanh chóng đi tới một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống, giống như những người khác, cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội tu luyện tuyệt hảo như vậy. Với linh khí thiên địa nồng đậm này, tốc độ tu luyện so với bình thường tuyệt đối nhanh hơn gấp mấy lần.
- Thời gian ba ngày, không biết là ba ngày trong hiện thực hay là ba ngày trong không gian này. Nếu như ba ngày trong hiện thực, nghĩa là có thể ở chỗ này tu luyện ba tháng. Ta đủ sức để đột phá cảnh giới hiện tại.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi thả lòng tâm thần. Trong sát na, linh khí thiên địa nồng đậm, tinh thuần liền nhanh chóng dũng mãnh tràn vào cơ thể hắn.
Sau một lát, một hồi chuông trầm thấp, du dương, hùng hồn bỗng nhiên vang lên. Toàn bộ không gian nhất thời tản mát ra đạo đạo kim quang. Mọi người đều khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời một thân ảnh thật lớn tản ra quang mang vạn trượng, đạp không mà tới, chậm rãi rơi xuống trên bục giảng rộng khoảng trăm trượng trước mặt mọi người. Thân hình ấy như núi như biển, phảng phất như thần linh. Bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn đều cảm thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường.
Đứng đầu tám vị Thái Thượng trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão truyền công Âu Dương Minh.
- Uy phong thật lớn!
Dương Thiên Lôi thầm khiếp sợ trong lòng.
Ánh mắt của Âu Dương Minh chậm rãi đảo qua, bao quát mấy vạn người. Hai mắt như đuốc, nhìn thấu nhân tâm. Bất luận kẻ nào bị ánh mắt của lão lướt qua đều có cảm giác như bị nhìn thấu.
Đúng lúc này, thanh âm của Âu Dương Minh phảng phất mang theo ma lực vô cùng vô tận, chậm rãi vang lên, phiêu lãng truyền tới bên tai mọi người.
Không phải tinh kỹ tuyệt thế, không phải tinh kỹ vô thượng, mỗi một lời đều tối nghĩa khó hiểu nhưng lại ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn đại đạo, thiên địa chí lý, cơ hồ chỉ trong chốc lát liền thu lấy tâm thần mọi người, hoàn toàn chìm đắm vào trong khí trường truyền đạo kỳ dị này.
Không biết qua bao lâu, thanh âm của Âu Dương Minh chậm rãi biến mất. Đúng lúc này, từng đạo kết giới kỳ dị hình thành xung quanh mỗi người, cách ly từng người ra thành những thế giới riêng biệt.
Mấy vạn người chỉ nghe được một loại thanh âm, nhưng lại có cả vạn loại cảm ngộ khác nhau. Hàng ngàn hàng vạn đại đạo, tất cả đều không giống nhau, mỗi người đều có lý giải của chính mình, tự mình cảm ngộ đạo của mình. Mỗi người đều chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân mình.
- Trảm Không Kiếm Phái, một môn phái nho nhỏ có thể phát triển trở thành một trong tám đại môn phái của đại lục Thiên Huyền, quả nhiên có chút thủ đoạn, thậm chí có “Thanh Tâm Quyết” thần kỳ như thế, có thể giúp đệ tử Hậu Thiên rèn luyện tâm thần, cũng để bọn họ cảm ngộ đại đạo pháp tắc. Không hề nghi ngờ, phương pháp này có thể cho các đệ tử Hậu Thiên trúc cơ càng kiên cố. Một khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, thành tựu tuyệt đối đề cao không ít.
Lăng Hi cảm ứng được trạng thái của Dương Thiên Lôi, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
- Ủa?
Nhưng vào lúc này, Lăng Hi bỗng nhiên phát hiện dị trạng của Dương Thiên Lôi. Hắn vốn đang khoanh chân mà ngồi bỗng nhiên toàn thân đứng lên, bày ra một tư thế thập phần kỳ quái. Hầu như là trong sát na, linh khí thiên địa bắt đầu hội tụ vào trong cơ thể hắn với tốc độ kinh người.
- Công pháp luyện thể mạnh mẽ này chẳng lẽ là do hắn tự mình lĩnh ngộ? Không có khả năng! Đây tuyệt đối là công pháp luyện thể vô thượng. Hắn học được từ ai?
Lăng Hi đã từng là cường giả Thần Đạo, khi cảm ứng được trạng thái hiện tại của Dương Thiên Lôi cũng kinh ngạc không dứt, Nguyên Thần trong chốc lát phân ra một đám thần niệm, nắm giữ tất cả trạng thái của Dương Thiên Lôi, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
- Chẳng lẽ là hắn?
Lăng Hi bỗng nhiên nghĩ tới vật chất kỳ dị trong đan điền Dương Thiên Lôi, nhịn không được phân ra một đám nguyên thần muốn thử dò xét. Chỉ là, khi nàng vừa tới sát biên giới đan điền liền bị một cỗ năng lượng kỳ dị ngăn trở, rốt cuộc không cách nào tiến gần mảy may.
Năng lượng kỳ dị không chứa bất kỳ chấn động cảm xúc nào, hiển nhiên có sự khác biệt một trời một vực với Nguyên Thần. Lăng Hi có thể khẳng định, lực lượng đó cũng không phải là Nguyên Thần.
Lăng Hi đã thử qua mọi biện pháp đều không thể lay động mảy may, chỉ có thể bất đắc dĩ lui về sâu trong đầu Dương Thiên Lôi, cảm ứng nhất cử nhất động của Dương Thiên Lôi.
…
Sau khi Âu Dương Minh sử dụng bí pháp của Trảm Không Kiếm Phái, dung hợp cảm ngộ của chính mình đối với Thiên Đạo pháp tắc, dùng thần lực vô thượng rèn luyện tâm thần mấy vạn tên đệ tử, Dương Thiên Lôi cảm thấy trong đầu hoàn toàn thanh tĩnh, đối với đạo tu luyện lại có nhận thức và cảm ngộ mới. Cũng chính trong một khắc đó, tâm thần của hắn bỗng tiến nhập vào một không gian kỳ quái, xuất hiện một bộ hình ảnh quỷ dị. Đó chính là hình ảnh hắn đã từng tu luyện trên cự thạch tại Học viện Cực Dương.
Trong trời đất đầy rẫy sấm sét vô cùng vô tận, tiếng sấm nổ vang trời.
Thân thể hắn trực tiếp bị sấm sét đánh tan thành tro bụi, khối đá ầm ầm vỡ vụn. Ngay khi đó, hai đạo ánh sáng bảy màu từ trong khối đá bay ra, một đạo tiến vào thân thể hắn, một đạo khác, bay lên trời.
Mà trên bầu trời cũng đồng thời có một đạo năng lượng bảy màu càng thêm to lớn, phảng phất như xé rách vô số hàng rào không gian, xuyên qua vô số thời không, tiến nhập thế giới này.
Hai đạo quang mang bảy màu hợp lại làm một.
Cũng chính trong sát na này, từng đạo phù chú màu vàng, có tới hàng ngàn hàng vạn lóng lánh trước mặt hắn. Mỗi một văn tự màu vàng đều ẩn chứa một loại đạo lý thiên địa, so với những gì Âu Dương Minh vừa nói còn rõ ràng hơn gấp trăm ngàn lần, cũng dồi dào hơn cả vạn lần.
Theo nhận thức của Dương Thiên Lôi, toàn bộ đám văn tự màu vàng này chính là đến từ bốn phương của Địa Cầu, viết bằng chữ Hán cổ, bao hàm hàng ngàn, hàng vạn ý nghĩa.
Chỉ là, chúng cứ bay múa lộn xộn trước mắt hắn, căn bản không có bất cứ manh mối gì, một lát sau đó liền phiêu dật mà chui vào trong đầu Dương Thiên Lôi, cuối cùng hóa thành bốn chữ màu vàng thật lớn – “Huyền Thiên Chân Kinh”.
Trong nháy mắt khi những văn tự ấy dung nhập vào trong đầu, tâm thần Dương Thiên Lôi rất tự nhiên hiện ra một loại tâm pháp – “Huyền Thiên Trúc Cơ Thiên”.
Hắn cũng tự động tiến nhập trạng thái tu luyện.
Vì vậy liền xuất hiện một màn kinh người mà Lăng Hi vừa cảm ứng được kia.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, thân thể Dương Thiên Lôi điên cuồng vặn vẹo, dường như hóa thành một cái hắc động thật lớn, điên cuồng mà hấp thu năng lượng thiên địa thật lớn xung quanh, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.