Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 59: Chương 59: Thành viên thứ năm




Trên một khe núi nhỏ, 1 nhóm 5 người, tất cả đều che kín khuôn mặt không thể thấy rõ hình dạng.

Khởi Minh nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, có chút nghiềm ngẫm.

Chuyện nàng, Vũ Minh đã từ trước, Khởi Minh không có quá nhiều bất ngờ.

Khởi Minh không trách Vũ Minh thái giám lấn quyền vua.

Đổi lại là hắn trong trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy.

''Hân Ngọc, ngươi thực sự muốn gia nhập ta không phản đổi nhưng... ta có ba điều muốn nói trước. Một, ngoài đời như nào, ta không quan tâm nhưng trong đây mọi người như nhau không được lấy thân phận ngoài đời lấn người khác.''

Hân Ngọc không chút do dự, gật đầu:

''Ta đồng ý.''

''Tốt, điều thứ hai, không được để lộ thân phận của đồng đội dù trong game lẫn ngoài đời, để tốt nhất mọi người trong đây đều sử dụng tên Ingame và không lộ mắt trước người khác.''

''Không có ý kiến.''

''Thứ ba, ngươi tuyệt đối không được phản bội chúng ta. Nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi.''

Khi nói tới lời này, Khởi Minh cố tình để lộ một tia sát ý mờ nhạt.

Hân Ngọc cũng cảm nhận được điều đó nhưng làm như không thấy, nói:

''Vũ Minh đã nói ta với ngươi rồi. Vậy nên chắc chắn ngươi biết nhân phẩm của ta không đến mức đó. Hơn nữa ta ở đây vi tự do của mình.... KHÔNG ĐÙA!''

Khởi Minh nghe vậy nở nụ cười nhẹ, giang hai tay:

''Vậy... chào mừng ngươi, thành viên thứ 5 của đội.''

''Cảm ơn, mong mọi người chiếu cố.''

''Hừ ai chiếu cố ngươi.''

''Ninh Ninh!''

Vũ Minh gằn giọng nói nhỏ.

Nhưng Vũ Ninh làm như không thấy, hừ nhẹ một tiếng quay đi.

Vũ Minh thấy vậy không khỏi lộ vẻ bất lực nhìn sang Khởi Minh cầu trợ giúp.

''Được rồi, Ninh Ninh, đừng trẻ con như vậy. Mọi người sau này còn là đồng đội của nhau nữa.''

''Vô Tâm ca ca, ta không hề trẻ con nha, không tin ngươi xem thử.''

Vừa nói, nàng liền hai tay cầm gấu áo như thật muốn vén lên.

''Hệ thống bật chế độ Đồ Sát, Tam Thanh Kiếm Khí.''

Vũ Minh mặt không đổi sắc, đọc 1 loạt khẩu lệnh, giáng xuống 3 thanh kiếm khí đánh bay Vũ Ninh.

Uỳnh!!

Khởi Minh nhìn vậy cũng lặng lẽ mỉm cười.

Một lúc sau, Vũ Ninh cơ thể không chút tổn hại bay về, lạnh nhạt nhìn kẻ đánh bay nàng, mặt không đổi sắc nói:

''Thiên Thần Mộng Giới, mở.''

Lấy Vũ Ninh làm trung tâm, một đường cầu xanh lục với tốc độ bàn thờ mở rộng ra xung quanh.

Nhưng Vũ Minh không hề lo sợ gì, đứng yên mặc kệ đường cầu tiến sát tới người.

''Ngươi chết... Ơ.''

Chưa kịp trang bức xong, Vũ Ninh liền sững người vì đường cầu không chút khó khăn bao trùm lấy Vũ Minh nhưng cột máu hắn không giảm.

Lúc này Ninh Ninh đáng yêu mới nhớ... nàng xóa tư chất Dạ Khách, không thể gây sát thương đơn mục tiêu.

Nhìn tên khốn nạn trước mặt nở nụ cười giễu cợt, đôi tay nhỏ nhắn không khỏi xiết chặt.

[email protected]#$%^&

Nhưng ai nói Vũ Phong không có kẻ thù khác.

''Thiên Giáng!!''

Từ sau lưng Vũ Phong, phi tới một thanh trọng kiếm cắm ngay bên chân, chưa kịp đợi hắn kịp phản ứng, một làn gió mạnh ập tới, sau đó, một kẻ toàn thân chiến giáp phủ kín lao xuống.

(P/s: Until của panthenon trong Lol.)

Uỳnh!!

Vũ Minh liền lập tức bị đánh bay.

''Hahaha, cmn Vũ Phong, hôm nay ta không chặt đứt 4 chân chó của ngươi, Quân Mạc Tiếu, tên này viết người.''

Đúng vậy, người tham dự vào chính là Vân Dung. Tuy không thấy mặt nhưng qua giọng nói đã biết tên này sung sướng đến mức nào. Giây phút này hắn đợi lâu rồi.

''Ninh Ninh, hợp tác.''

Vũ Ninh nghe vậy không chút do dự gật đầu:

''Ok, hợp tác.''

Cuộc chiến sau đó không cần nói cũng biết kết quả.

Một tank, một buff liên hợp, cover nhau làm mẹ gì có con Adc nào chịu được nhưng bên này sát thương nhỏ, cuộc chiến diễn ra khá lâu nha.

Khởi Minh nhìn một hồi, không thấy thú vị liền quay sang Hân Ngọc, nói:

''Ngươi nói mình cũng là Thần Hậu Duệ.''

''Ừm đúng vậy, ta là Quỷ Thần, tiến hóa từ Quỷ Linh.''

''Ngươi xóa tư chất nào?''

''Tư chất gì?''

???

Khởi Minh lông mày nhăn lại nhìn nàng:

''Ngươi là không biết hay không hiểu?''

''Ta... thật không biết ngươi nói gì?''

''Mỗi Thần Hậu Duệ sẽ phải chọn một chức nghiệp là nguyên liệu tiến hóa chính, một chức nghiệp làm điểu yếu, chức nghiệp đó sẽ xóa tất cả sao ở cột tư chất chính của nó. Ngươi không có sao?''

''Không có a.''

Khởi Minh lông mày lại cuộn sâu thêm vài nhịp.

Không thể, trừ khi có bug xảy ra và nàng tìm được. Hủy bỏ điểm yếu của Thần chính là phần thưởng đó.

Nhưng nếu xảy ra bug game phải có bảo trì chứ, hơn nữa trong trí nhớ của hắn không tồn tại người nào tên Phi Điểu Sổ Lồng, dù có đổi tên, hắn vẫn có thể nhận ra, nếu có người như vậy, Trần gia đã không cần liên hợp với 2 gia tộc còn lại để làm hậu thuẫn cho Vũ Minh. Còn nếu, tương lai Hân Ngọc phản kháng chắc chắn nàng và Trần gia cũng không tồn tại được.

Việc sở hữu bug mạnh như vậy, không đánh bại được 2 tên khác, có phải hơi phế không?

Bỗng Khởi Minh nhớ tới một điểm quan trọng.

''Phi Điểu, thiên phú của ngươi là gì?''

''Thiên phú? Vô Tâm rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì, ta nghe không hiểu?''

Nghe vậy, Khởi Minh liền thở dài một hơi. Hóa ra vậy...

''Thiên phú là phần thưởng khi ngươi hoàn thành thử thách Thần Lộ đạt được nhưng ngươi không hề có. Xem ra, không có điểm yếu chính là bù cho ngươi không có thiên phú.''

Khởi Minh tại sao nói không có điểm yếu là phần bù?

Vì thiên phú còn quan trọng hơn rất nhiều. Đơn giản riêng việc nó có thử thách riêng là tập hợp 2 cái khác cũng đủ thể hiện nó quan trong nhường nào.

Hân Ngọc không có thiên phú, thực là một điều thiệt thòi a.

Nghĩ một hồi, Khởi Minh không khỏi tò mò hỏi tiếp:

''Khi tiến vào Thần Cung, nếu ngươi chạm vào 1 thứ sẽ kích hoạt thử thách. Ngươi tại sao không có?''

Hân Ngọc nghe vậy, cơ thể liền cứng lại, giọng nói không khỏi lúng túng.

''Ta... ta... ta...''

''Ngươi làm sao?''

''Ta... ta... thấy các tựa game khác thường sẽ có đống quái phá vỡ bức tượng lao ra, nghĩ đây cũng như thế nên.. đập hết... rồi. Sau đó không thấy điều gì đặc biệt tưởng phá chưa đủ nên cũng.. hờ... hờ...''

''Phá sạch?''

''Ừm.''

Khóe mắt Khởi Minh không khỏi giật giật.

Được! Đủ mạnh mẽ, người ta cầu không được ngươi đi đập phá hết.

''Vậy ngươi thử thách thứ hai của ngươi là gì?''

'' Của ta là thử thách Vô Thần.''

Vừa nói Hân Ngọc liền chia sẻ màn hình chi tiết thử thách ra.

[Thần Lộ chặng hai: Ngươi không tin vào Thần, ngươi ghét Thần, ngươi hận Thần, ngươi muốn đạp đổ chúng. Lòng hận thù của ngươi đã được những linh hồn bị Thần giam giữ dưới Cửu U cộng hưởng. Bọn họ đã dùng sức mạnh còn xót lại ở nhân thế ban tăng cho ngươi. Vì thế ngươi phải thực hiện nguyện vọng của họ...

Giết sạch tất cả Thần Hậu Duệ cùng hệ và cướp đoạt tất cả những thứ thuộc chúng, tiến độ 0/3.]

Nhìn bảng thông tin chi tiết kỳ ngộ X, Khởi Minh không khỏi nhíu mày. Nếu đúng như thông tin này, vậy tối đa không chỉ có 18 mà là 24. Thực sự nếu không có Hân Ngọc xuất hiện, có lẽ hắn đã bỏ lỡ 1 tên kẻ thù đang ẩn mình trong bóng tối.

May mắn a!

Ánh mắt Khởi Minh nhìn Hân Ngọc không khỏi gần gũi một chút.

''Vậy còn câu lạc bộ, ngươi định xử lý sao?''

''Như Vũ Minh diệt sạch.''

''Vậy thì tốt... Khoan đã, ngươi nói... muốn giết sạch?''

Khởi Minh không khỏi giật nảy mình.

Cmn, tưởng ngươi thông minh, đã nghĩ ra cách tối ưu. Ai ngờ...

Nhìn cảm xúc Khởi Minh biến hóa như vậy, Hân Ngọc bật cười, lắc đầu:

''Không nha. Đùa ngươi chút thôi. Ta không ngu xuẩn đến vậy. Từ khi ta nhận được kỳ ngộ X đã tính đến có ngày như hôm nay rồi nên cũng đã chuẩn bị từ trước... Nhìn vào mắt ta, ngươi sẽ rõ.''

Khởi Minh nghe thế, tò mò nhìn sang.

Không thể không nói, Hân Ngọc nàng quả thực rất xinh đẹp. Từng đường nét tinh xảo phác họa chân dung tinh tế. Nhưng thứ Khởi Minh chú ý không phải là nhan sắc tuyệt trần này mà là hai con ngươi ánh đỏ của nàng.

''Huyết nhãn?''

Lần này đến lượt Hân Ngọc ngạc nhiên. Vốn nàng không cho rằng Khởi Minh sẽ biết lai lịch của chúng nhưng xem ra... hắn có thể trở thành đội trưởng không phải không có lí do.

''Ngươi biết nó sao?''

''Không hẳn, quen sơ sơ thôi, mắt ta cũng từ ''nàng'' đưa.''

''Ồ, ra là thế. Nhưng ta có cảm giác mắt ngươi mạnh hơn mắt ta, hơn nữa rất mạnh.''

Tất nhiên, của ngươi chỉ là Huyết nhãn cấp thấp chỉ có tác dụng ẩn tên cơ bản. Còn thứ ta đang giữ là Tử Cực U Nhãn, đại báu vật của Vu giáo.

Kèo so sánh này cân sao?

''Ha ha, làm gì đến? Ngươi suy nghĩ nhiều.''

Dù trong lòng nghĩ thế nào nhưng ngoài miệng vẫn phải có chút khách khí chứ. Hai người mới gặp mặt mà thôi, không thân đến thế đâu?

Nhận ra Khởi Minh không có ý định nói, nàng cũng không ép buộc, quay về chủ đề chính:

''Việc nhân được Huyết nhãn, ta chưa từng nói cho bất kỳ ai. Người của câu lạc bộ không biết chỉ cho rằng ta rảnh rổi hao 10 bạc ẩn tên nhưng không biết thực ra ta đã lựa cơ hội đi đổi tên lâu rồi. Lần này do gặp các ngươi nên để lộ tên coi như thể hiện thành ý a. Thế nào thấy ta thông minh không?''

“Ừm, ngươi hơn hai tên kia rất nhiều.''

''Nếu ngươi biết Huyết nhãn, vậy chắc cũng biết ta có thể chuyển thôn nhờ kỳ ngộ A đó. Ta vốn ngay từ đầu không thích làm việc chung với bọn chúng, quá yếu đuối, quá phế vật, không xứng, tốn thời gian. Nên từ lâu, ta đã thoát li khỏi câu lạc bộ, toàn quyền chuyển qua cho thuộc hạ, cái danh người phụ tránh dự án trong điểm TNW chỉ còn trên giấy tờ. Vô nghĩa! Nên ngươi không cần lo, ta rời thôn cũ sẽ để lại di chứng gì.'''

Khởi Minh lặng ngắt nghe, cũng không cảm thấy lời nàng nói quá mức sỉ nhục người khác.

Bởi hắn biết đó chính là suy nghĩ chung của thiên tài. Người không biết cho rằng họ ngạo mạn, khinh thường người khác nhưng thực ra không phải. Đơn giản là do các ngươi quá chậm chạp, bọn họ có thể vì ngươi đứng đợi 1 thơi gian, thậm chí lùi lại để sánh vai với ngươi nhưng điều đó cũng là một loại phiền phức, một cảm giác khó chịu, đặc biệt khi phải làm việc cùng nhau thời gian dài. Không phải ai cũng có thể chịu được cảm giác đó.

Người quá giỏi thường cô độc cũng vì lẽ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.