Huyền Trung Mị

Chương 28: Chương 28




Phì Di là quái xà thượng cổ, một đầu hai thân, có tổng cộng bốn cánh và sáu cái chân. Sự xuất hiện của nó ở nhân gian là điềm báo của đại hạn, nhưng rừng băng Mật Nghiệp đã trở thành chỗ ở của mấy con quái vật cỡ này, nên ở đây mà gặp phải một hai con hung thần có kỹ năng đặc biệt thì cũng chẳng kỳ quái gì cho lắm.

Đương nhiên đại đa số yêu quái đều cố gắng ở ẩn, chỉ mỗi con Phì Di này là nổi tiếng thích xía mũi vào chuyện của người khác, hễ có người ngoài xông vào rừng băng thì nó đều ra nghênh đón. Đôi lúc nó cũng chẳng có ác ý gì, chẳng qua chỉ muốn làm màu với khách đến tí mà thôi. Nếu có thể dọa người ta sợ vỡ mật, nó sẽ đắc ý được nước làm tới; nhưng nếu bị đối phương không coi ra gì, nó sẽ tự thấy chán, chỉ nán lại một hồi rồi đi mất.

Yêu quái thượng cổ thì chẳng có mấy con trông đẹp cả, lệnh chủ soi mói nửa buổi rồi buông lời cảm khái: “Mọi người không cảm thấy con Phì Di này trông rất quen sao, chả khác nào hợp thể của A Trà và Cù Như cả!”

Vừa nghe chàng nói thế, thần kinh vốn đang căng thẳng cao độ của nhóm lập tức giãn ra. Nhìn kỹ cũng thấy hợp lý đấy chứ, Ly Khoan tuy là thằn lằn nhưng thân rắn của Phì Di cũng chẳng dài mấy, có khác là được chẽ thành hai thôi. Còn về cánh, Cù Như mà cuống lên thì đừng nói là hai cánh, có khi còn biến ra được bốn năm cánh ấy chứ lị. Bốn chân của Ly Khoan cộng thêm ba chân của Cù Như, so với Phì Di còn nhiều hơn một chân, nếu mà đấu nhau thì hẳn bên họ toàn thắng rồi.

Suy nghĩ của lệnh chủ đôi khi rất lan man, chàng khoanh tay trước ngực, suy đoán: “Nếu như tiểu điểu với A Trà thành thân, con chúng sinh ra sẽ trông thế nào nhỉ… Liệu có xấu xí giống con quái xà này không? Ây da, bổn đại vương không dám tưởng tượng nữa.”

Vô Phương còn chưa kịp đáp lời thì Cù Như đã điên tiết lên, “Sư nương, có thể đừng đặt ra giả thiết ấy không? Ly Khoan chỉ là một con rắn bốn chân, ta thèm để mắt tới hắn sao.”

Ly Khoan nghe thế cũng không nhịn được, “Mi đang nghĩ gì thế hả? Ly Khoan Trà ta chinh chiến khắp núi rắn cũng chưa từng bại trận, mi thì tự nhìn lại mình đi, đồ vịt đít to mặt mo, tặng không ta cũng chẳng có chỗ chứa.”

Hai bên lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn lao vào đánh nhau, đánh từ dưới đất cho đến lên trời, làm con Phì Di đứng một bên nhìn mà ngẩn tò te.

Coi thường quái vật như nó đến mức này thì có phải hơi quá đáng rồi không? Phì Di chưa bao giờ thấy bị sỉ nhục cỡ vậy, nó đè lọn tóc rối trên đầu xuống, đỡ lấy cây trâm hoa tinh xảo cài tóc, gào một tiếng rồi cúi người, hai mắt lóe sáng, “Có hiểu quy tắc không hả? Dám chạy tới địa bàn của kẻ khác cãi nhau, các ngươi hống hách quá rồi đấy!”

Tiếc là dù giọng nó có vang rền như sấm thì vẫn chẳng gây nên được sự chú ý gì, đối phương cứ kẻ đánh nhau kẻ khuyên lơi, chả để nó vào trong mắt. Nó to lớn như thế, lẽ nào bọn họ không thấy? Lần đầu tiên Phì Di nảy sinh nghi ngờ về bản thân mình, không lý nào…

Nó lại kêu lên: “Núi này do ta mở, cây này do ta… Nè, các ngươi làm gì…” Nó còn chưa dứt lời thì con thằn lằn và chim Cù Như lao vào nhau ẩu đả thành cục đã lăn về phía nó, đâm sầm vào mắt phải của nó.

Phì Di không né kịp, hét lên thảm thiết rồi rơi thẳng xuống chỗ nhóm Vô Phương.

Sau khi ngã xuống Phì Di trông như cây cầu bị phá vỡ, trong nháy mắt cơ thể rút lại chỉ cỡ một con trâu. Nó loạng choạng bò dậy, mắt bị va đập sưng phồng lên, tóc tai rối tung. Thế rồi nó bỗng òa lên, tiếng khóc ấy rốt cuộc cũng đã đánh động tới bốn tên yêu ma quỷ quái kia, bấy giờ đối phương mới sực nhớ ra mà nhìn nó.

Nữ tử xinh đẹp nhất, rực rỡ hệt dải cực quang đi tới, “Sao thế? Mắt bị thương à? Không sao, ta có thể chữa cho ngươi.”

Miệng thì nói cảm ơn nhưng nó lại bắt đầu xoay quanh như con ruồi mất đầu, vừa xoay vừa khóc: “Trâm của ta… Không thấy trâm đâu, đó là của Tây Vương Mẫu cho ta đó!”

Đôi khi rất khó hiểu nổi giao tình của đám yêu quái. Trong sách ghi lại Tây Vương Mẫu có hình người đuôi báo, tóc bồng bềnh cài trâm, có lẽ hợp tính với Phì Di nên đã đưa đồ trang sức của mình cho nó. Sau đó con Phì Di rõ ràng là đực này lại vò rối tóc rồi cài trâm lên, hẳn nó cho rằng làm vậy có thể tỏ rõ sự trung trinh và kiên quyết về tình hữu nghị với Tây Vương Mẫu.

Vừa rồi đụng một phát lại rơi mất tín vật, Tây Vương Mẫu mà biết thì nhất định sẽ rất tức giận, không chừng sau này sẽ không chịu gặp nó nữa.

Không còn cách nào khác, đám Vô Phương đành chia ra tìm trâm cho Phì Di. Ban ngày nhưng trời hết sức u ám, dưới đất lại đầy tuyết lẫn trong cỏ, rất khó tìm được một vật nhỏ như vậy. Cũng may khả năng nhìn trong đêm của họ không tệ, lệnh chủ bẻ cành gỗ gạt lung tung lên mặt tuyết một lát rồi bỗng gọi: “Nương tử, ta tìm thấy rồi.”

Phì Di vui mừng trong bụng, uốn éo mình bò đến định cảm ơn rồi lấy về. Nhưng con yêu quái đen thui này lại cài trân lên tóc nương tử hắn, nó nhất thời cuống lên, đừng nói định ‘ai nhặt được là của người đó’ đấy? Bụng nôn nóng, nước mũi lại chảy ra, nó vừa đuổi tới vừa nghẹn ngào: “Đó là của ta mà! Là của ta!”

Lệnh chủ ghét nó om sòm, quay sang quát: “Mượn cài thử tí thôi, làm gì bủn xỉn vậy!”

Ôi chao, Vô Phương của chàng đeo cái gì cũng đẹp cả. Lệnh chủ hài lòng ngắm mãi, cảm thấy cây trâm này được chế tác rất tinh xảo, lúc về cũng phải làm cho nàng một cái y vậy.

Cuối cùng Phì Di cũng hả lòng hả dạ lấy được đồ của mình về. Để tỏ lòng cảm kích, nó nói với lệnh chủ: “Nương tử của ngươi đẹp thật đấy.”

Ai khen Vô Phương lệnh chủ cũng thấy sướng hơn so với việc mình được khen. Chàng vỗ lên cổ Phì Di, “Đa tạ đa tạ, ta cũng cảm thấy nàng ấy là người đẹp nhất dưới gầm trời này.”

Phì Di cài trâm lên đầu rồi lắc mình biến thành một vị công tử trắng trẻo mặc trường bào màu xanh, vì chân thân là rắn nên khi đi lại cứ uốn éo, thoạt nhìn trông giống liễu tinh hay rắn lục trên bức họa. Biến thành hình người thì ăn nói cũng có phong thái hơn, nó nho nhã hỏi: “Các ngươi từ đâu đến? Đến rừng băng Mật Nghiệp này làm gì?”

Đối với chuyện giới thiệu thân phận này, kẻ thích phô trương sẽ không tự mình lên tiếng, vì vậy lệnh chủ liền ưỡn ngực trưng ra tư thế cao quý.

Ly Khoan hào hứng giơ tay nói liền: “Vị này là chủ nhân đương nhiệm của Phạn Hành Sát Thổ, lệnh chủ Bạch Chuẩn của Yểm Đô.” Cậu chàng lại chỉ sang bên cạnh, “Còn vị xinh đẹp mê người này là phu nhân mới cưới của lệnh chủ bọn ta, ngươi cứ gọi Yểm hậu là được. Đại danh hai vị này vang dội như sấm bên tai, có phải nghe thấy là muốn nói ‘thất lễ thất lễ’ liền không? Thật ra cũng chẳng cần nói mấy lời thừa thãi làm gì, ngươi dẫn bọn ta đến đỉnh Tụ Quật là được rồi. Bọn ta muốn lấy một khúc Nhược Mộc để xài.”

Ai ngờ Phì Di lại có vẻ mặt mù tịt, “Yểm Đô… Chưa nghe qua bao giờ, ở đó chuyên làm cái gì? Tạo đồ sứ hả?”

Đúng là chẳng có gì đáng để nói với con yêu quái mắt nhìn thiển cận này cả, Ly Khoan không nhịn được bảo: “Ngươi khỏi thắc mắc ở đó làm gì, chỉ cần biết đó là tòa thành lớn nhất, hùng hậu nhất Phạn Hành Sát Thổ là đủ. Rốt cuộc ngươi có biết Nhược Mộc không hả?”

Phì Di nói: “Ai chẳng biết Nhược Mộc chứ, thần thụ của núi Thiếu Thất bọn ta đấy. Mỗi khi đến mùa trái chín, đám thú vật ở xa gần rừng băng đều đến đó chực chờ, ăn quả Vô Sầu của Nhược Mộc là có thể kéo dài tuổi thọ. Đáng tiếc có vài con hung thú càn quấy không chịu tuân theo quy tắc, vì muốn lấy được trái đầu tiên mà leo lên cây, làm cành Nhược Mộc bị thương. Về sau Đế Hưu phụng mệnh trông chừng thần thụ, chưa tới ngày quả chín thì không cho phép bất cứ ai đến gần… Các ngươi muốn đi bây giờ à? Bọn ta không khoác lác đâu nhé, bản lĩnh như ta cũng cảm thấy chưa chắc đã đánh lại Đế Hưu.”

Có ai tự nâng kẻ khác rồi tự vùi dập bản thân vậy sao, Ly Khoan trợn tròn mắt, “Phì Di huynh, nhưng vừa rồi huynh oai phong lắm mà.”

Phì Di khoát tay, xấu hổ đáp: “Không dám không dám, ta chỉ giỡn chơi thôi. Nói thật, các ngươi muốn đi thì ta có thể chỉ đường giúp, nhưng nếu muốn ra tay thì thứ cho ta không giúp được.”

Từ lời của nó nói có thể nhận ra gốc Nhược Mộc kia có địa vị thế nào trong lòng của đám thú sống ở rừng băng. Chỉ trèo lên cây đã bị đuổi giết rồi, giờ bọn họ muốn bẻ một nhánh mang về, có khác nào trực tiếp muốn làm thần thụ bị thương đâu?

Vô Phương do dự nhìn lệnh chủ, “Chuyến đi này không dễ rồi.”

Lệnh chủ thản nhiên nói: “Đế Hưu cũng chỉ là một nhân trụ thôi. Năm nghìn năm trước ta và nó từng giao đấu, sau đó nó rút lui ẩn cư mất, không ngờ đến đây lại gặp lại.”

Nhân trụ chính là thi thể không đầu kết hợp với súc vật thành tinh. Súc vật coi thi thể như hang ổ, lâu ngày hòa thành một thể, nguyên lý khá giống ốc mượn hồn sống ở bờ biển, đầu là của mình, nhưng cơ thể lại chứa trong vỏ của kẻ khác.

Thấy Vô Phương lo lắng, chàng đi qua ôn tồn bảo: “Nương tử đừng lo cho ta, một nhân trụ cỏn con chả là gì với ta cả. Sau khi đến đỉnh Tụ Quật, nàng với tiểu điểu cứ đứng xa mà xem, để vi phu đi xử nó.”

Vô Phương do dự, “Ta vẫn không yên tâm lắm, loại quái vật kia không có nhân tính, nếu đánh thật thì sợ khó đối phó nổi.”

Lệnh chủ càng vui vẻ hơn, “Có những lời này của nàng, bây giờ cả người ta tràn trề năng lượng rồi đấy.”

Ly Khoan nghe thế cũng tranh thủ thời cơ ngay, “Lệnh chủ sống chết chưa rõ, theo thuộc hạ thấy thì hay là tối nay động phòng luôn đi. Lấy Nhược Mộc về sớm một ngày hay chậm một ngày cũng như nhau cả, ngày lành cảnh đẹp như thế, không động phòng quả thực rất đáng tiếc.”

Đề nghị khó xử này làm Vô Phương đứng giữa trời băng đất tuyết lạnh ngắt cả mi mắt. Lệnh chủ cũng rất mong đợi, chàng hồi hộp nắm hai tay lại với nhau, dè dặt hỏi: “Nương tử, nàng thấy sao? Chỉ cần nàng đồng ý thì ta sẽ lập tức biến ra một tòa nhà lớn.”

Phì Di bên cạnh *ớ* một tiếng, “Phu nhân gì chứ, thì ra vẫn chưa động phòng…” Cái hốc đen ngòm dưới mũ trùm của lệnh chủ lập tức nhắm thẳng về phía nó, nó sợ hãi vội ngậm mồm lại.

Trước mặt người ngoài vốn không nên nói mấy chuyện này, nên Vô Phương có phần tức giận, “Lệnh chủ lắm lời quá rồi đấy.”

Ai có mặt cũng đều hơi thất vọng, nhưng lệnh chủ lại nghe ra được ý khác trong câu trách móc này. Chuyện riêng tư sao có thể nói ra trước mặt người ngoài được, phái nữ dễ xấu hổ, chàng đúng là đã vô tâm không khéo rồi.

Lệnh chủ dằn lại trái tim xao động, run run hỏi: “Đợi về Yểm Đô rồi nói sau… Tối nay tuyết rơi gió lớn, xem chừng không thể ngừng trong chốc lát đâu. Chúng ta cũng đã đi cả ngày rồi, hay là tìm chỗ dừng chân ăn uống gì đó đi, được không?”

Cách đó không xa có một sơn động, cả nhóm quyết định vào đó nghỉ. Ly Khoan và Cù Như ra ngoài tìm củi, Phì Di thấy ở lại không có nghĩa lý gì nên đứng một lúc rồi chắp tay cáo từ.

Nước tuyết thấm qua xiêm y, Vô Phương đưa tay phủi phủi. Áo choàng đen của lệnh chủ đã gần như ướt đẫm, chàng co mình run lẩy bẩy, nàng đi tới nhìn, “Lệnh chủ có lạnh không?”

Lệnh chủ lập cập đáp: “Lạnh quá, ta sắp chết cóng rồi.”

Thế thì làm sao chàng hái được tuyết liên trên núi Tuyết Đột vậy? Nàng ngập ngừng hỏi: “Chẳng phải ngài nói mình sinh ra từ lửa sao, đã thế thì dương khí hẳn phải mạnh lắm, sao lại bị rét đến mức này được?”

Nàng chẳng hiểu gì cả, không giả vờ lạnh thì làm sao có thể khiến nàng thương tình rồi nhanh chóng thúc đẩy sự tiếp xúc thân mật của hai người chứ? Lệnh chủ bình thường hồ đồ đấy, nhưng lúc cần khôn khéo thì tuyệt đối láu cá ra trò. Ở cạnh cô nương mình yêu mến, đến người kém thông minh cũng sẽ có linh cảm nhạy hơn hẳn. Chàng run càng lúc càng dữ hơn, “Lớn tuổi sẽ sợ lạnh, ngay cả điều này nương tử cũng không biết sao?”

Vô Phương vỡ lẽ, quả nhiên vẫn là vấn đề tuổi tác. Nàng nhìn ra ngoài sơn động, “Ly Khoan và Cù Như sắp về rồi, sau khi nhóm lửa lên sẽ khá hơn.”

Chàng không nói gì, dáng vẻ co ro thoạt nhìn thật tội nghiệp. Vô Phương đành dịch qua một chút, “Nếu lạnh thì dựa vào ta đi… Không ngờ cơ thể lệnh chủ lại yếu như thế.”

Đúng ý nguyện rồi, chàng lập tức ôm lấy cánh tay nàng. Thế là chưa đến nửa khắc Vô Phương đã phát giác mình bị gạt rồi. Mồ hôi rịn ra, theo tóc mai nàng trượt xuống cổ nhưng không chui vào cổ áo. Thân thể lão yêu quái luôn miệng than lạnh này thật ra ấm sực như lò lửa vậy.

Vô Phương không vui, dùng sức muốn rút tay ra, nhưng chàng liều mạng không chịu buông, “Trước kia ta từng nằm mơ thấy cảnh tượng này, nương tử ôm eo ta giống thế này này…” Chàng thả lỏng cánh tay, nhanh nhẹn cúi người để tay nàng trượt tới eo mình, “Nàng nhìn xem, xứng đôi biết bao, tự nhiên như âm dương sinh ra từ thái cực. Sau đó ta vẫn mong đợi thật sự có ngày như thế. Nương tử cũng biết mà, người như ta có được một mối nhân duyên thật sự chẳng dễ dàng gì, đâu phải ai cũng kiên nhẫn được như nương tử, chịu yêu con người ta chứ không phải vì tướng mạo của ta.” Chàng vừa nói vừa tự bùi ngùi, cuối cùng còn nhấn mạnh như thề độc: “Nương tử tốt như vậy, ta hứa với nàng, nhất định sau này sẽ cùng nàng sinh thật nhiều con cái…”

Tình yêu ngập tràn của chàng muốn dâng trào, đáng tiếc vị hôn thê lại chẳng cảm kích.

Vô Phương rút phắt tay ra, thở hổn hển: “Hứa cái gì? Ai cần ngài hứa chứ!”

Lệnh chủ ngạc nhiên, sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ nàng không muốn sinh con? Nếu thật như thế thì cũng không sao, “Nếu nàng không thích sinh, chúng ta có thể dùng cách thủ công thay thế.”

Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Vô Phương cảm thấy sự nhẫn nại của mình đang dần bị mài mòn từng chút một, sớm muộn gì cũng phát điên trong tay đối phương mất thôi. Nàng bực tức nghĩ, sau khi đến Phong Đô rồi trở về, nàng sẽ vẽ địa lao tự nhốt mình lại, để kiếp này đời này chẳng phải gặp lại lão yêu quái không biết xấu hổ này nữa.

Lệnh chủ tuy lù đù nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt. Chàng thấy hôn thê mất hứng thì ra bên ngoài múc một chậu tuyết đi vào, lắc lắc chậu cho tuyết tan ra rồi bưng đến trước mặt nàng ngọt ngào bảo: “Bôn ba hai ngày rồi, mặt đầy bụi bặm, nương tử rửa mặt đi.”

Vô Phương đã hoàn toàn bó tay với chàng, sợ chàng lải nhải thêm nên đành vén tay áo lên rửa mặt.

Hoa sen chớm nở lại càng đẹp hơn, làn da bạch ngọc của nàng nom mềm mại như nước vậy. Lệnh chủ vui vẻ lục tìm trong tay nải lôi hộp sáp ra, “Đây là quà do Minh hậu tặng, bên trong có tinh phách của cỏ trường sinh, có thể lưu giữ thanh xuân của nương tử mãi mãi đấy.”

Vô Phương chỉ cảm thấy quái lạ, sao một lão yêu mười nghìn năm tuổi có thể dư thừa tinh lực như thế nhỉ? Nàng quan sát đã lâu, phát hiện dường như không có lúc nào chàng mệt mỏi cả, tấm áo choàng đen khiến chàng trông tang thương già dặn, nhưng có khi thật ra dưới lớp áo choàng ấy chỉ là cậu nhóc mười tám tuổi cũng chẳng chừng.

Nàng buột miệng hỏi: “Chân thân của lệnh chủ là gì vậy?”

Đối với yêu quái thì bị hỏi về chân thân chẳng khác nào bị chửi bới cả, đó là hành vi cực kỳ khiếm nhã. Vô Phương nói xong cũng hối hận liền, lệnh chủ thường mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng không ai đảm bảo được sau khi bị chọc giận chàng còn có thể hòa nhã như thế được nữa.

Khi căng thẳng người ta thường thể hiện qua động tác tay chân. Nhận ra vị hôn thê đang có ý phòng bị mình, chàng vội vàng trấn an nàng: “Đừng sợ, ta có tức giận tới mấy cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì đâu.”

Nghe chàng nói thế Vô Phương lại thấy ngượng hơn, “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Thật ra lệnh chủ chả hề để bụng, còn dịu dàng bảo nàng: “Sau khi hoàn thành các nghi thức thành hôn thì nàng sẽ biết chân thân của ta. Ta chờ đợi ở Sát Thổ đã bảy nghìn năm, rồi sẽ có ngày rời khỏi thôi. Đến lúc ấy ta cũng đưa nàng đi cùng, đến thế giới Sa Bà xem ở đó thế nào, nhất định còn thú vị hơn hẳn Sát Thổ.”

Vốn là chuyện bi ai khổ sở nhưng khi thành lời lại tựa gió mát trăng thanh, như thể bảy nghìn năm chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, như thể cuộc đời chàng vẫn chưa chính thức bắt đầu vậy.

Vô Phương nhỏ giọng hỏi: “Lệnh chủ cùng tuổi với trời đất sao?”

Chàng đáp: “Chắc vậy, từ lâu thọ nguyên của ta đã vượt qua ý trời rồi, vừa qua khỏi giới hạn thì không còn ai quản ta đã sống bao lâu cả. Ta không già cũng sẽ không chết, sức lực thể chất luôn vô hạn, nương tử à, nàng có phúc thật đó.”

Lại bắt đầu không đứng đắn, trước khi tới Phạn Hành Sát Thổ, Vô Phương có suy nghĩ nát óc cũng không ngờ được chàng sẽ là một lão yêu thế này.

Nàng xoay người hắt nước trong chậu ra ngoài động, lạnh nhạt nói: “Ngày mai phải đánh một trận, ta nguyện đi cùng lệnh chủ.”

Lệnh chủ bảo không cần, “Chỉ lấy có mỗi nhánh cây mà phải phiền nương tử đích thân ra tay, nam tử như ta đây để trưng thôi à?” Chàng đặt tay nải lên đầu gối, mở ra lấy độc mỗi chiếc lược nằm trơ trọi bên trong giơ lên khoái trá hỏi: “Nương tử, nàng có mệt không? Ta chải đầu cho nàng nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.