Huyền Trung Mị

Chương 36: Chương 36




Có thể điều chỉnh tâm trạng trong khoảng thời gian cực ngắn thật ra cũng là một loại bản lĩnh.

Tối qua lệnh chủ vừa tức vừa giận nên không thèm che giấu cảm xúc, phàm có mắt là nhận ra ngay. Cù Như thì thầm với sư phụ mình rằng cô bé cảm thấy lệnh chủ bắt đầu dùng tới não rồi, cũng may cô bé và Ly Khoan đến kịp lúc, không thì với nhân phẩm của lệnh chủ, rất khó bảo đảm nửa đêm đối phương không chui vào trong chăn của sư phụ.

Vô Phương có miệng mà khó mở lời, giữa nàng và lệnh chủ cứ luôn xảy ra mấy chuyện vặt vãnh khó hiểu, chuyện không lớn nhưng rất nhiều cảm xúc, dù muốn tìm một người giãi bày cũng chẳng biết kể từ đâu.

Dĩ nhiên nàng biết tâm tư xấu xa của chàng, cũng đề phòng chàng giở trò. Cù Như và Ly Khoan tới khiến kế hoạch xấu đổ bể, vốn tưởng lão yêu quái gian xảo này nhất định sẽ tức điên lên, nào ngờ đến sáng nhìn thấy chàng, chàng hoàn toàn không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, dậy từ sớm để tìm đồ ăn.

Vô Phương đánh răng rửa mặt xong, chàng giơ một cái đùi ếch to bự tới trước mặt nàng, hết sức quan tâm bảo: “Nương tử, nàng ăn đi này, ăn no rồi chúng ta sẽ lên đường.”

Câu này nghe mà phát sợ, sắp đến hoàng tuyền nên trước khi đi phải ăn no ư? Không thấy gì dưới mũ trùm nhưng nàng có thể hình dung ra vẻ mặt bây giờ của chàng, nhất định là đầy gió xuân, cười tươi như hoa.

Vô Phương nhìn cái đùi ếch trước mặt, lớp da bên ngoài được nướng vàng rụm mướt mỡ. Tài nấu nướng của lệnh chủ luôn rất tốt, có điều đùi ếch này quả thực quá lớn rồi, to bằng cả tay người trưởng thành, nhìn là biết không phải thịt ếch bình thường. Nàng hỏi với vẻ bài xích: “Đây là gì?”

Lệnh chủ toan giải thích thì Ly Khoan Trà ôm mình ếch ăn nhồm nhoàm một miệng đầy dầu mỡ nói chen vào: “Là ếch nghìn tuổi ạ. Nó là đặc sản của núi Vạn Tượng, đầu mọc sừng, ăn vào có thể sống lâu nghìn tuổi.”

Vô Phương kinh hãi, “A di đà Phật, nó đã tu luyện được nghìn năm rồi mà vẫn không thoát khỏi ma trảo của ngài.”

Lệnh chủ tỏ ra vô tội, “Con này đâu có hiếm thấy, trong núi Vạn Tượng bắt được một đống. Tám nghìn năm trước nó đã nằm trong công thức nấu nướng của ta rồi, không chỉ ta mà rất nhiều yêu quái cấp cao cũng dùng nó để tăng thêm tu vi. Nàng cứ coi nó là bữa sáng, ăn hai miếng cũng được. Ta đặc biệt bắt về cho nàng để giúp nàng củng cố linh sực đấy, ăn xong một trăm năm tới nàng sẽ không cần luyện khí nữa, có nhiều thời gian yêu đương với ta hơn, như vậy không tốt sao?”

Có thể nói lệnh chủ luôn tận sức trong việc lấy lòng hôn thê, hễ là thứ có lợi cho nàng là liền nghĩ cách lấy được tặng nàng. Tuyết liên trên núi Quả Ngân rồi ếch nghìn tuổi nơi này, có thứ nào không phải là trân phẩm mà kẻ khác mơ tưởng đâu? Có ai còn sống mà không biết dùng tới não chứ, ví dụ như leo núi cần tìm đường tắt, có thể tiết kiệm được sức lực thì sao không tiết kiệm?

Lúc trước lệnh chủ không sát sinh, nhưng sau khi bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, phát hiện nơi này yêu nghiệt hoành hành chẳng có lấy cả cọng cỏ, không ăn vật sống thì phải chết đói. Chàng cũng không phải là Phật Tổ mà có thể cắt thịt đút ưng*, sống là bản năng mà cũng là vốn liếng. Nên chàng mới phá giới thôi ăn chay, và đã bước lên con đường mày thì sẽ không có lối về, chưa kể thịt thà đương nhiên có sức hút hơn rau cỏ nhiều. Sau đó càng ăn càng quen, càng ăn càng ngon miệng, thi thoảng lại thịt hai con ếch nghìn năm coi như thêm vị, giống như ăn nhiều củ cải thì sẽ muốn ăn dê hay bọ cạp vậy, chú trọng phối hợp chay mặn.

(*Điển tích Phật cắt thịt mình cho ưng ăn để cứu chim bồ câu.)

Tuy vị hôn thê là mẫu hình thiện lương một lòng hướng Phật, không đành lòng phá hoại tu vi nghìn năm của kẻ khác. Nhưng nàng đâu hiểu, ếch ở đây có luyện tới mười nghìn năm thì cũng vẫn chỉ là ếch, vì chúng không kết được nội đan, chỉ có thể thở sống qua ngày thôi.

Hôn thê cố chấp nói: “Ta không ăn, đa tạ, ngài cứ ăn đi.”

Nàng chuyên ném lòng tốt của chàng xuống cống rãnh thôi.

Lệnh chủ vẫn giơ đùi ếch, ống quần dưới áo choàng đen bay phần phật trong gió sớm, “Ta chỉ hy vọng nàng được khỏe mạnh trường thọ…”

Sát hung mà thấy mệt thì không phải là điềm tốt. Tu vi của nàng đều nằm trên cơ thể, bên trong không linh hồn cũng không tinh phách, nói biến mất là sẽ biến mất ngay. Lệnh chủ ảo não, chàng đã thích ứng với cuộc sống có mục tiêu để theo đuổi rồi, chỉ cầu nương tử sống thọ thiên thu đời đời bất diệt thôi. Ngộ nhỡ nàng đi trước, chàng phải thủ tiết thì sống còn gì thú vị nữa.

Chàng nhìn nàng tao nhã ngồi xếp bằng, lẳng lặng điều tức, đùi ếch dần nguội đi trong màn sương. Rồi chàng xoay sang nhìn Cù Như, “Tiểu điểu, ngươi ăn không?”

Cù Như rề rà đi tới, xé một miếng thịt trên bắp đùi to tròn, thay chàng đưa tới trước mặt Vô Phương, “Sư phụ à, Yêu giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ở uế thổ mà cứ ăn chay, lại không được tắm nắng thì da sẽ nhão đi đấy. Vẫn nên ăn một miếng đi, đây dù sao cũng là tâm ý của sư nương.”

Lệnh chủ giơ tay mãi mỏi nên nhét cả cái đùi cho Cù Như hưởng dụng, còn mình thì cầm miếng thịt kia đứng trước mặt hôn thê, “Lần trước nàng còn ăn thịt khô ta làm mà, đó cũng là heo rừng thành yêu đấy thôi, sao nàng không bới lông tìm vết? Ta biết, không phải nàng kiêng kỵ nó tu luyện được bao nhiêu năm mà chỉ là chê xuất thân của nó thôi. Diễm cô nương à, làm sát hung không thể thế được, heo cũng là thịt, chẳng lẽ ếch còn cao quý hơn nó sao?”

Chàng lải nhãi mãi, Vô Phương không chịu nổi quấy nhiễu đành mở mắt ra, nén giận trợn mắt nhìn chàng, “Ngài nói đủ chưa?”

Lệnh chủ lập tức giơ tay lên, “Nàng ăn đi thì ta không dông dài nữa.” Chàng cắt ra từng miếng nhỏ rồi quơ quơ bên mũi nàng, “Nàng ngửi xem có thơm không, ta nướng kỹ lắm, luân phiên nướng giữa lửa lớn với lửa nhỏ, mất cả buổi sáng của ta đấy.”

Vô Phương thở hắt ra, cảm thấy có nói thêm cũng chỉ phí công, loại tinh thần cần mẫn cắn chặt không buông này đã làm nàng thua triệt để rồi.

Rốt cuộc hôn thê cũng thôi chống cự, mặc dù nàng ăn khá bất đắc dĩ, nhưng lệnh chủ vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng và thỏa mãn.

Cả nhóm thu dọn một chút rồi bắt đầu lên đường. Đi lên Cửu Tuyền là tới cửa sinh tử, cánh cửa kia đương nhiên sẽ không nằm tênh hênh ra đấy, bên cạnh nó có một gốc cây bự chảng không cành nhánh, ngọn cao chạm trời còn rễ nối với ba dòng suối*, men theo đó có thể tìm được lối vào cửa.

(*Ba dòng suối ở đây chỉ Hoàng Tuyền, Cửu Tuyền và Phong Tuyền hay Phong Đô.)

Phong Đô dù sao cũng là thành của quỷ, không thể tùy ý qua lại như dương thế. Vô Phương nhìn lệnh chủ gọi thụ linh ra, đó là một hán tử trung niên đầu xanh lè, mặt âm u đầy quỷ khí.

Hán tử thấy lệnh chủ liền ôm quyền khom lưng, “Ngài lại xuống tống tiền sao?”

Tống tiền?

Nàng còn đang khó hiểu thì lệnh chủ *ừ* một tiếng dài thượt, giọng điệu cho thấy là đang không vui, “Nói năng chú ý một chút, Minh quân nợ ta hơn trăm năm tiền lời bán hàng, ở chỗ ta là không có chuyện người chết nợ hết gì sất.”

Ly Khoan nhảy ra, giơ nanh múa vuốt cực phong độ, “Dựa vào câu nói nhảm vừa rồi của ngươi, lệnh chủ có thể chặt ngang hông ngươi đấy. Đừng ở đó nói vớ vẩn nữa, mau mở cửa đi, bọn ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”

Thụ linh sợ hãi le lưỡi, cố ra vẻ thân cận với kẻ không am hiểu xã giao hệt như cố ý vạch khuyết điểm vậy, không nên nói thêm, nói nữa lại xảy ra chuyện mất. Ông ta vung tay lên, một luồng sáng xanh che đi thân cây. Chẳng mấy chốc trên thân cây liền xuất hiện những vết nứt ngang dọc, rồi vết nứt càng lúc càng lớn, đằng sau là một cánh cửa đá có hai màu đen trắng. Đó chính là nơi tiếp giáp giữa âm và dương, chỉ người Trung Âm mới có thể đi qua cánh cửa kia.

Kẻ sống không thể xuống Phong Đô, đây chính là quy tắc từ xa xưa, vì dương hỏa sẽ làm bị thương đám ma quỷ, tiếng mạch máu lưu động cũng sẽ xé rách màng nhĩ chúng.

Thụ linh vừa gõ cửa đá vừa xoay người lại nhìn, “Lệnh chủ, e ngài phải để lại thân xác ở đây rồi. Đừng lo, tiểu yêu có thể trông hộ các ngài.”

Cửa đá nặng nề mở ra, theo sự chuyển động của mặt đá tròn trên cửa, mặt đất dưới chân cũng rung lên. Sau khe cửa có một cái đầu tròn lơ thơ vài sợi tóc ló ra, cặp mắt to bự nằm ngay trên đỉnh đầu, nhìn thấy lệnh chủ thì gào to: “A, lệnh chủ đại nhân, tối qua núi Vạn Tượng bốc lửa ngút trời, thấy ngọn lửa liền biết kẻ ra tay xuất chúng tới cỡ nào, thì ra là do ngài phóng! Ngài đại giá đến chơi mà tiểu quỷ không biết để tiếp đón từ xa, mời ngài mau vào. Minh quân nhà ta vẫn thường nhắc đến ngài, nói ngài là bạn thân kiếp này của ngài ấy, là tình nhân kiếp sau…”

Không biết trong đó có mấy câu là do Minh Quân nói mà nghe hết sức thân thiết, cứ như cả hai là tri kỉ tám ba đời vậy, ngay cả nhân duyên đời sau cũng định trước luôn rồi.

Đáng tiếc lệnh chủ lại không chút cảm kích, “Ta có Yểm hậu của ta, hắn có Minh hậu của hắn, ta một lòng trung trinh với nương tử, bảo hắn chớ mơ ước ta nữa, khéo làm hỏng danh tiết của ta.”

Lập trường rất rõ ràng, rõ không thể nào rõ hơn. Ly Khoan phát hiện lệnh chủ nhà cậu có lúc cơ trí tới độ cậu thúc ngựa chiến cũng không đuổi kịp. Thế mới bảo một vị hôn thê tốt chính là một bình dầu tốt, nhúng một phát là trơn thôi rồi. Nói thật, kể chuyện bị ghép đôi với Minh quân thì còn không bằng tán dóc về Minh hậu, trước đây Minh hậu từng có ý với lệnh chủ đấy. Khi ấy chuyện đó khiến Ly Khoan buồn bực vô cùng, cứ thắc mắc vì sao nữ La Sát lại thích gieo họa cho người địa vị cao hơn. Hộ pháp trợn mắt cũng dữ dằn lắm mà cuối cùng cũng bị kéo xuống đài, chắc vì lệnh chủ nhà cậu tốt tính nên nàng ta thấy dễ ra tay đây mà!

Con quỷ kia có chút ngại ngùng, “Tiểu quỷ cũng chỉ nghe đồn thôi, lệnh chủ chớ trách tội…”

Nịnh bợ cũng phải thôi, mấy thứ quy tắc này dễ xoay nắn lắm. Lúc trước thụ linh nói muốn vào Phong Đô phải để thân xác lại, song cuối cùng vẫn phải miễn luôn mục này.

Con quỷ đưa cho mỗi người một khăn đội đầu màu đen, “Rất nhiều người Trung Âm mới đến còn chưa kịp thích ứng, tiểu yêu cần che đi dương khí của chư vị để tránh đụng đến họ. Quan tâm đến kẻ yếu là đức tính tốt mà Phong Đô chúng ta luôn tuân theo, cũng vì hưởng ứng lời hiệu triệu của lệnh chủ năm nghìn năm trước đấy.”

Nhập gia tùy tục đối với ai cũng có chỗ tốt. Vô Phương thắt lại khăn đội đầu, mái tóc bồng bềnh như mây bị tấm khăn tầm thường che mất trông vẫn hết sức xinh đẹp. Cù Như có hai tai nhọn, buộc khăn xong thành giống hai tai nhỏ. Ly Khoan Trà tùy tiện thắt khăn đại, cộng thêm vạt áo ngàn năm không che được lồng ngực khiến cậu ta nhìn hệt một tên thổ phỉ. Dĩ nhiên vị gặp khó khăn nhất là lệnh chủ, chàng cầm khăn đội đầu mà chẳng biết phải làm sao, “Nương tử nàng xem hộ ta với, ta không trùm trên đầu, quấn quanh cổ có được không?”

Trùm khăn đen trên áo choàng đen đúng sẽ làm tổn hại đến hình tượng của lệnh chủ. Vô Phương lắc đầu, “Tháo mũ trùm xuống thì đỡ hơn biết bao…” Nhưng rồi nàng lại thấy không ổn, ngộ nhỡ chẳng ai thấy được mặt chàng, tháo mũ xuống có khi nào trông như quỷ không đầu không? Đáng sợ như vậy, thà không tháo còn hơn.

Nàng xoay người lại hỏi con quỷ: “Nhất thiết phải đội lên đầu à?”

Con quỷ nói không cần, “Lệnh chủ muốn buộc ở cổ chân cũng được, quy định không cứng nhắc thế đâu.” Vừa dứt lời nó liền chớp mắt cẩn thận quan sát nàng, “Ôi chao, ngài là Yểm hậu đúng không? Chậc chậc, chúng ta vốn là người một nhà đấy, xinh đẹp thế này, tiểu quỷ cảm động tới khóc mất…”

Quỷ mị và sát hung thật đúng là người một nhà. Vô Phương thường ngồi thiền điều tức nên có thể che giấu sát khí trước mặt Yêu tộc, nhưng khi gặp đồng loại liền sẽ như soi gương, dẫu là ma quỷ cấp thấp nhất thì vẫn có thể nhìn ra thân phận thật sự của nàng.

Nàng lúng túng cười, làm lệnh chủ đang buộc khăn đội đầu không ưa nổi con quỷ lắm mồm lắm miệng này tí nào, “Không cần ngươi đánh giá vẻ đẹp của Yểm hậu, mình bổn đại vương cảm động là đủ rồi, liên quan gì đến ngươi mà ngươi khóc lóc chứ?”

Ma quỷ ở Phong Đô đều bị âm khí đả thương đầu óc, con nào cũng nói năng hết sức chướng tai. Lệnh chủ phất tay áo, dắt Vô Phương đi trước, vừa đi vừa nói: “Phía trước khá tối, đừng sợ, để vi phu dẫn đường cho nàng.”

Kết quả mới đi được mấy bước thì lệnh chủ phát hiện có gì đó không đúng, cẩn thận sờ lại, từ lúc nào mà cổ tay hôn thê lại sưng vù thế này? Chàng ngoái đầu nhìn lại, là Ly Khoan Trà với vẻ mặt như đưa đám, cậu ta nuốt nước bọt cười khan, “Đường tới Hoàng Tuyền tối thật đấy… Vừa nãy tối như bưng, chủ thượng dắt nhầm người rồi.”

Lệnh chủ trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng chàng dắt tay hôn thê mà, sao lại biến thành A Trà rồi?

Vô Phương cầm một ngọn đèn nhỏ bước qua người chàng, ánh đèn hắt lên một bên mặt thanh tao, nàng chẳng thèm nhìn chàng lấy một cái. Trên đường đến khe Vạn Tượng chàng hóa thành Phỉ Phỉ, làm không ít chuyện thất đức, thậm chí còn thử mài móng trên ngực nàng, nàng không đánh chết chàng là tốt lắm rồi. Bây giờ chàng lại còn muốn nhân lúc loạn mà giở trò, nàng tất nhiên sẽ không làm ngơ thuận theo nữa. Mục đích nàng đến Phong Đô rất rõ ràng, phải nhanh chóng xác định hồn phách của Chấn Y không ở đây. Y là một người phàm, lại chẳng có tu vi, nếu nàng không quan tâm thì sẽ không ai quan tâm đến sống chết của y cả.

Lối vào Hoàng Tuyền là đoạn tối nhất, tối tới nỗi đưa tay không thấy được năm ngón. Thầy trò các nàng đi rất gấp, còn lệnh chủ và Ly Khoan Trà chạy đuổi theo sau, lệnh chủ lại nghẹn ngào: “Đồ đệ quan trọng hơn ta…”

Không chỉ một lần nghe chàng than phiền, Ly Khoan thật sự chẳng hiểu nổi, đã sống mười nghìn tuổi rồi thì cần gì phải tranh với một thằng oắt con mới hai mươi tuổi đầu chứ.

“Chả phải Yểm hậu đã nói rồi sao, chỉ cần xác định được hồn phách của phàm nhân đó ở Phong đô thì sau này nàng ấy sẽ không quản nữa, toàn tâm toàn ý cùng ngài sinh con mà.”

Trong lòng lệnh chủ xoắn xuýt, “Nửa câu sau nàng nói lúc nào? Sao ta không nhớ?”

Ly Khoan lúng túng *ớ* một tiếng, “Chưa nói sao? Thế thì ngài cũng có thể khiến nó biến thành sự thật bằng vào vẻ đẹp và tài hoa của ngài mà. Sen đỏ ở Trung Âm Kính Hải một năm nở ba lần, lần nở rộ tiếp theo là vào hai tháng sau, hai tháng đủ để ngài chuẩn bị chứ? Đến lúc đó ngài muốn bày trận hình thế nào thì cứ nói, thuộc hạ và đại quản gia có tan xương nát thịt cũng nhất định sắp xếp hộ ngài. Ngài muốn dẫn Yểm hậu đi bơi thuyền không? Chúng ta tìm Thôn Thiên tạo cho ngài một chiếc thuyền lớn sang trọng, lắp thêm ba mươi sáu bánh xe sẽ có thể đi lại trên Kính Hải. Dù sao chờ tượng đất trưởng thành cũng phải mất một khoảng thời gian, ngài có thể cùng Yểm hậu rong ruổi trên Kính Hải những bốn mươi chín ngày. Bốn mươi chín ngày lận đó, đến chuột cũng đẻ được một ổ mà ngài không thể thành công sao?”

Lý tưởng thường đẹp đẽ nên lệnh chủ rất tin chắc, “Dựa vào thần thông của bổn đại vương mà còn cần thuyền à?”

Loại chuyện này chuẩn bị kỹ càng quá sẽ đâm ra gượng gạo, tức cảnh sinh tình ngay tại chỗ mới hợp tiêu chuẩn. Lệnh chủ cảm thấy tình cảm giữa chàng và hôn thê đã đến giai đoạn sắp đâm chồi nảy lộc rồi, chỉ cần tưới nước hai lần nữa là có thể lớn khỏe.

Chàng vui vẻ đuổi theo hôn thê, “Nương tử ơi, nàng đi chậm thôi, nơi này không giống Sát Thổ, có nhiều thứ ô uế lắm…” Chàng vừa dứt lời thì đằng xa chợt có tiếng *ầm ầm* nghe như sét đánh truyền đến, đánh từng hồi thẳng xuống mặt đất.

Vô Phương dừng chân, ngọn đèn dầu trong vỏ quýt chao đảo dữ dội, rồi trên trời bỗng có một bàn chân khổng lồ với khí thế khuynh đảo thái sơn giáng xuống bên cạnh nàng, chỉ cần chệch tí nữa thôi thì e bọn họ đã bị đạp thành bánh thịt rồi.

Lệnh chủ giang tay mong đợi hôn thê tới nương nhờ, kết quả lại chẳng có. Nàng chỉ phủi bụi dính trên váy, vừa nhìn cái bóng khổng lồ đi xa kia vừa lẩm bẩm: “Hình Thiên…”

Hình Thiên là gã khổng lồ năm đó tranh giành Thần vị cùng Thiên đế, mà đối chọi với Thiên đế thì làm gì có kết quả tốt. Cho nên cuối cùng gã bị chém đầu, bây giờ phải lấy vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, một chữ ‘thảm’ vẫn không đủ miêu tả.

Lệnh chủ thở dài, “Anh hùng mạt lộ thì ở đâu cũng không phải là chỗ nương thân, cho nên Vú thần chỉ còn nước đến Phong Đô kiếm cơm. Minh quân sắp xếp cho gã công việc tuần đêm chuyên bắt ác quỷ vô tích sự này. Gã làm cũng khá đấy, chỉ có điều gã đi đường ban đêm không tốt, năm nào cũng giết chết ít nhất mười hay hai mươi con quỷ, làm Minh quân rất nhức đầu.”

Vô Phương quá tuyệt vọng trước cách dùng từ của chàng, “Vú thần…”

Lệnh chủ nói với vẻ đương nhiên, “Bây giờ gã đâu có mắt, gọi Vú thần là chuẩn nhất rồi.”

Vô Phương thở dài, giơ tay lên che trán, hay thật, không còn là hình như nữa, nàng gặp đồ đần thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.