Huyền Trung Mị

Chương 44: Chương 44




Thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi, lệnh chủ hốt hoảng, “Làm sao giờ, bổn đại vương đâu có thích đánh mạt chược.”

Ly Khoan khuyên chàng rằng nếu chuyện đã rồi thì cũng chớ quá xoắn xuýt làm chi, trước đây khi đưa mười sáu phần sính lễ cũng nên nghĩ tới chuyện có ngày hôm nay. Cậu ta nhe răng cười, “Chúa thượng thật ra rất muốn hưởng phúc một chồng lắm vợ đúng không? Chuyện này có là gì đâu, Yêu giới nhiều kẻ tam thê tứ thiếp mà, huống hồ là bá chủ Sát Thổ như ngài! Ngài có thể cùng lúc cưới cả ba vị này vào cửa, cũng đừng lấy lại mười ba sính lễ dư ra kia nữa, để chốc chốc lại có một người hữu duyên đến, hậu cung của ngài sẽ được thay máu thường xuyên, luôn có người mới vào, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.”

Thích hả? Thích cái mốc nhà hắn! Lúc trước chàng quăng lưới rộng là vì vừa bị bỏ rơi, muốn tìm cô nương nào đó ở Phạn Hành Sát Thổ bắt đầu một cuộc sống mới. Về phương diện hôn nhân chàng tự biết giá của mình, thanh danh không tốt, cộng thêm nơi này không có tí ánh sáng mặt trời, mấy cô nàng có thể theo đuổi thì chẳng ai để ý tới chàng. Vốn không ưa tà đạo, chàng bèn nghĩ ra biện pháp kia, mặc dù có phần bá đạo, nhưng phải nói rằng nó khá là kích thích, hơn nữa lại có hiệu quả tuyệt vời. Chàng không có dã tâm, đặt sính lễ khắp nơi là vì sợ không ai mắc câu chứ chẳng phải để hưởng phúc gì hết. Hơn nữa, nói thật thì chàng vốn đã không còn ôm hy vọng gì với đống sính lễ kia, chẳng ngờ lại có ngày nhận được chim xanh đưa thư, nói linh y của Diêm Phù tới lấy rồi. Chàng vụng trộm tới nhìn lén Diễm Vô Phương một lần, vô cùng hài lòng, cưới được nàng liền trở thành mục tiêu phấn đấu ngày đêm của chàng.

Duyên phận thật là, lúc thì không đến, mà đã đến lại đến liền mấy mối, lệnh chủ nhếch mép, cười ảo não.

“Haiz, các thành chủ phái người đưa gả hả? Mấy cô nương kia biết gả cho ta mà còn chịu đến, có phải đầu óc bị vấn đề không?” Chàng vắt óc suy diễn, “Lấy Yểm hậu nhà ngươi mà nói đi, ta còn thiếu điều không quỳ xuống cầu nàng thôi, tới giờ nàng vẫn chưa chịu xuôi kìa. Ta vì cô vợ này mà tốn biết bao nhiêu tâm tư, nhưng mấy cô nương kia lại ngoan ngoãn mò tới cửa, dễ dàng quá rồi!”

Ngũ quan Ly Khoan Trà vặn vẹo, “Vậy chúa thượng có cao kiến gì không? Dù sao cũng là sính lễ ngài để lại, bây giờ ngài đổi ý cũng không ổn. Theo ý thuộc hạ, chẳng bằng xem mặt trước đã rồi hãy nói sau, nếu hợp nhãn ngài thì giữ lại, thêm mấy vị phu nhân là ngài có thể sinh thêm được mấy trăm đứa bé, tội gì không làm chứ.”

Lệnh chủ cảm thấy chẳng ổn, “Ta đã có Vô Phương rồi.”

Ly Khoan chậc lưỡi, “Yểm hậu tuy tốt, nhưng tới giờ vẫn chưa bằng lòng gả cho ngài, tình cảm của ngài chỉ phát sinh một phía, thuộc hạ nhìn thôi cũng xót xa. Nếu cơ hội tốt đã tới trước mắt thì ngài cũng xem xét lại, nếu Yểm hậu nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ luận theo thứ tự, có thể để nàng làm thê, còn các phu nhân khác làm thiếp.”

Lệnh chủ lắc đầu, “Ta không muốn người khác, chỉ muốn nàng.”

Ly Khoan phát hiện lệnh chủ nhà mình rất cứng đầu, “Mấy thứ như tình yêu đôi khi phải dựa vào cướp giật, trải qua cạnh tranh mới có cuộc sống tốt đẹp được. Ý của thuộc hạ là, có thể mượn cơ hội này dò xét tâm ý Yểm hậu, nếu nàng quan tâm ngài, nghe nói có mấy ứng viên mới đến thì nhất định sẽ cuống lên. Còn nếu nàng không quan tâm ngài, thì đừng nói là hai người, dù ngài có cưới mười người nàng cũng sẽ thờ ơ. Nếu thật là thế, thuộc hạ cảm thấy ngài không cần phải phí thời gian với nàng nữa, cục đá ôm mãi không nóng ngài còn nhét vào lòng làm gì, để nàng về núi Thập Trượng làm linh y của nàng đi. Sau này nếu ngài nhức đầu nóng sốt thì có thể đi cửa sau ghi tên cấp cứu, đoán chừng nàng cũng sẽ nể mặt ngài.”

Lệnh chủ nghe Ly Khoan nói mà đau lòng, không dám tưởng tượng tới cảnh Vô Phương không quan tâm mình, không biết khi ấy chàng phải làm gì. Nhiệt tình chàng tích cóp trong mười nghìn năm qua xài hết với nàng rồi, lần đầu tiên cảm thấy tình cảnh chân thật quý báu biết bao, nếu đo đếm được, nói ra đến bản thân chàng cũng phải sợ.

Chàng khịt mũi, “A Trà, ngươi có biết sức nặng của mối tình đầu không?”

Ly Khoan Trà thoáng sững sốt, “Mối tình đầu? Không dối gì ngài, tình đầu quả thực khắc cốt ghi tâm, đến giờ thuộc hạ vẫn nhớ tới tình đầu của mình, lần nào nhớ tới cũng muốn thiêu chết nàng ta. Tình đầu là để căm hận mà.”

Lệnh chủ liếc cậu ta, quả nhiên là bò sát, không bằng cả cầm thú. Chàng nói: “Mối tình đầu là để nhớ nhung và trân trọng, bổn đại vương không muốn sau này có tiếc nuối, nên phải một lần bắn trúng mục tiêu, cưới được tình đầu về.”

Ly Khoan cái hiểu cái không, *ồ* một tiếng dài rồi chợt nhớ ra, “Không phải mối tình đầu của ngài là tiểu tiên giữ đèn ngồi trước kim cương sao, sao lại đổi thành Yểm hậu rồi?”

Chàng tức giận, “Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, ta nói ai thì chính là người đó. Chẳng lẽ chính ta còn không biết hả, ả giữ đèn đó đến mặt mũi ta cũng chưa thấy, ả có tài đức gì mà làm mối tình đầu của bổn đại vương?”

Ly Khoan bị mắng xối xả, đành vâng vâng dạ dạ thuận theo. Có điều việc cấp bách bây giờ vẫn là giải quyết đề khó kia trước, cậu ta khua thêm dũng khí nói: “Nói sao thì chúa thượng cũng phải có quyết định, sứ giả do hai vị thành chủ kia phái tới vẫn còn đang cung kính đợi trong Yểm Đô. Cô nương người ta cũng đến rồi, dù chúa thượng không muốn thì chí ít cũng phải cho người ta câu trả lời hợp lý.”

Lệnh chủ không khỏi thấy phiền, “Đều tại ngươi!”

Ly Khoan cứng họng, sao lại trách cậu ta chứ, ban đầu chuẩn bị nhiều sính lễ như thế cũng đâu phải ý của cậu ta. Nhưng ông chủ đang không hài lòng, phải tìm kẻ phát tiết, nhân tiện đùn đẩy trách nhiệm luôn, mà thân là tâm phúc tuyệt đối kiêm cố vấn, nhẫn nhịn là kỹ năng không thể thiếu. Ly Khoan khom người thấp sát đất, “Vâng vâng vâng, là thuộc hạ vô năng, không thể san sẻ với chúa thượng.”

Lệnh chủ còn muốn mắng tiếp nữa thì đột nhiên nhìn thấy hôn thê dừng lại dưới mái hiên, đang nghi ngờ nhìn mình. Chàng giật thót, nuốt đầu lưỡi vào lại rồi vội hắng giọng rõ to, chắp tay ra sau lưng, ưỡn người thong thả khoan thai đi vào nhà tranh.

Dáng vẻ chột dạ của Ly Khoan Trà viết rõ trên mặt, lúc đi qua người Vô Phương lập tức co rụt cổ, chẳng dám nhìn nàng.

Cù Như bưng trái cây đi ra, càm ràm: “Không có mặt trời, ngay cả trái cây cũng không lớn khỏe được… Haiz, sư nương, rắn bốn chân, hai người ăn hết đi.”

Lòng lệnh chủ không yên, quay hai vòng rồi bỗng vỗ tay: “Nhớ rồi, còn chút chuyện nhỏ phải giải quyết, ta về trước đây.” Đi được hai bước chàng lại gọi một tiếng ‘nương tử’ đầy tha thiết, “Tối nay ta sẽ lại tới, nhớ giữ cửa cho ta nha.”

Vô Phương cau mày nhìn chàng, “Tối hôm qua ngài có tới à?”

Lệnh chủ lắc đầu, “Tối qua ta bận nhuộm vải, không có thì giờ rảnh. Tối nay nhất định sẽ đến, nàng đã đồng ý đo kích cỡ rồi đấy, đừng quên.”

Chàng xoa tay cười he he đi ra cửa, dáng vẻ gian manh khiến người khác không ưa nổi.

Cù Như đang gặm mận đưa mắt nhìn chàng, “Lệnh chủ cũng có chính sự cơ à? Em cứ tưởng tinh lực của ngài ấy tốn hết ở chỗ sư phụ rồi chứ.”

Vô Phương lại nhớ đến giấc mơ tối qua, chỉ im lặng không nói. Vừa rồi chàng và Ly Khoan nói gì thế? Nàng loáng thoáng nghe được mấy chữ, hình như có liên quan tới mười lăm phần sính lễ kia… Xem ra chuyện nhỏ này không hề nhỏ, có thể khiến chàng tự nguyện rời khỏi đây ắt phải tới mức lửa sắp cháy sém lông mày rồi.

Nếu thật sự là số sính lễ còn lại xảy ra vấn đề, chàng sẽ xử lý thế nào nhỉ? Nàng khe khẽ thở dài, đúng là khó lường, hẳn chàng không ngờ vận đào hoa của mình lại ập tới một cách dồn dập như vậy. Mà như vậy cũng tốt, không chỉ có một lựa chọn, đôi bên sẽ được nhẹ nhõm hơn. Nàng không cần làm gì cả, làm lơ chẳng đếm xỉa tới là được, dù sao nàng cũng không nóng nảy.

Nghĩ thế nhưng khi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khí tức trên người Vô Phương vẫn hết sức loạn. Phỉ Phỉ đi tới nằm lên đùi nàng, nàng đưa tay vuốt ve nó, không biết vì sao lại lỡ tay làm đau nó, nó kêu dựng lên, uất ức liếc mắt nhìn nàng rồi phóng ra khỏi cửa sổ.

Cù Như ngồi xổm một bên nhìn nàng, “Sư phụ sao thế? Có tâm sự à?”

Nàng lắc đầu, vòng kim cương chậm chạp chuyển động trên cổ tay hôm nay có phần khác thường, phát ra tiếng kêu *vù vù* rất nhỏ.

Cù Như còn đang muốn nói về lệnh chủ với nàng thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng dậm chân *bình bịch*. Đẩy cửa sổ ra nhìn, ngoài sân có một người mặc áo lông đầu đội nón lá đứng đó, song chỉ đứng một chân thôi, cẳng chân nhìn giống chân chim, đầy móng và lớp vảy xù xì.

Cù Như *í* lên, “Đó là gì vậy?”

Vô Phương giương mắt nhìn, “Yêu tinh núi, còn giống đứa trẻ thì gọi là Hiêu Dương, còn đã thành người trưởng thành thì là Kim Lụy.”

Cù Như vỗ cánh bay ra ngoài, đậu trên hàng rào tre quan sát kỹ hắn ta. Kim Lụy yên lặng đứng ngoài cửa sân, lúc nãy trời đổ mưa nên chân hắn dính đầy bùn lầy, móng ghim sâu xuống bùn, không có vẻ gì là muốn vào. Cù Như cảm thấy kỳ lạ, giơ một cánh lên quạt thổi gió qua, cỏ tranh trên mũ phất phơ, mãi lâu sau vành nón mới từ từ ngước lên, để lộ gương mặt âm dương nửa trắng nửa đen.

“Ta tìm linh y Diễm Vô Phương.” Hắn ta rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nam rất êm tai, tóc đuôi sam dưới nón lá mượt như nước, khẽ đung đưa sau lưng.

Cù Như không dẫn đường cho hắn ngay mà chỉ nghẹo đầu hỏi: “Tạm thời bọn ta không mở hàng, ngươi tìm linh y làm gì?”

Kim Lụy đáp: “Khám bệnh. Ta có tiền.”

Đã có tiền thì mọi thứ đều dễ giải quyết hơn, Cù Như hạ xuống đất hóa thành hình người, mở cửa ra nói, “Đi theo ta.”

Linh y ngồi trước bàn dài bằng gỗ thô, trên bàn có mấy chiếc bình sứ to tướng, trong bình cắm hoa mai đang nở rộ. Khói thuốc lượn lờ trên đỉnh lư Bác Sơn, đằng sau làn khói mờ là gương mặt diễm sắc vô song, lúc thấy hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lại không nhìn thứ gì khác.

Kim Lụy móc từ trong ngực ra một túi vải, túi vàng nặng trĩu được đặt ngay trước mặt nàng, “Trong cơ thể ta có hai hồn phách, ban ngày là ta, đến đêm lại là người khác.”

“Muốn đuổi hồn phách kia ra khỏi thân xác?” Nàng khẽ ngẩng đầu lên, “Làm sao chứng minh được buổi tối không phải là Kim Lụy thật?”

Hắn ta cụp mắt, lông mi dài in bóng trên mặt, mãi chẳng hề lên tiếng, đến khi nàng sắp ngồi thiền thì mới nói: “Đó là người yêu của ta, chúng ta bị người khác lừa, hai hồn phách cùng sống trong một thân xác. Ta làm chủ ban ngày, nàng ấy làm chủ ban đêm, quanh năm suốt tháng không được gặp nhau.”

Vô Phương trầm ngâm, “Kẻ lừa các ngươi là lệnh chủ Yểm Đô?”

Nàng thấp thỏm hỏi, cũng may Kim Lụy nói không phải, “Là Mông Song Chi. Bọn chúng chịu khổ này nên muốn bọn ta cũng phải nếm thử.”

Vô Phương biết Mông Song Chi, lúc còn sống là huynh muội, kết thành vợ chồng lại không được thế tục dung cho, bị lưu đày tới nơi hoang dã rồi ôm nhau mà chết. Thần điểu thương hai họ nên đã phủ cỏ bất tử lên thi thể, sau khi sống dậy, da thịt hai người kết hợp thành một, biến thành quái vật bốn tay bốn chân.

Nếu không phải là lệnh chủ thì nàng yên tâm rồi. Vô Phương gật đầu, “Muốn lấy hồn phách của nàng ấy ra không khó, chỉ khó ở chỗ không có dư thân xác để đặt vào. Tự do thời gian dài, nàng ấy sẽ biến thành cô hồn rồi tiêu tán.”

Kim Lụy cắn môi không đáp, cân nhắc rồi nói: “Ta nguyện lấy hồn phách mình ra, cho nàng ấy ở lại trong cơ thể ta.”

Một thân xác thì chỉ có thể chứa một linh hồn, sẵn sàng hy sinh cho người yêu, có thể thấy tình cảm chân thành tới đâu. Vô Phương cảm động vì thâm tình của đối phương, chỉ là tính khả thi cũng không lớn mấy, “Cơ thể ngươi là nam đúng không? Để nàng ấy ở lại trong cơ thể ngươi ắt sẽ đảo lộn âm dương, ngươi không ngại nhưng nàng ấy cũng không ngại sao?”

Thấy hắn có vẻ khó xử, nàng bèn cười, “Tốt nhất là tìm túc chủ thích hợp, nếu có thể dời hồn phách của nàng ấy vào cơ thể nữ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.”

Nhưng nơi mông quạnh thế này biết tìm đâu ra một cái xác không hồn tốt chứ, Kim Lụy cúi đầu thở dài, “Thế là vô vọng ư?”

Vô Phương không nói, song Cù Như ở bên trên lại nhanh nhảu chen vào: “Sao lại vô vọng chứ, sư phụ quên lệnh chủ rồi à, ngài ấy có thể nặn tượng còn gì. Tượng đất vốn không có hồn phách, lấy một cái đến cho người yêu hắn nhập vào là ổn rồi.”

Nghe thế Kim Lụy liền nhất thời thấy hy vọng, nhưng nhớ đến lệnh chủ Yểm Đô thì vẫn còn chần chừ, “Chỉ e lệnh chủ… không dễ dãi thế.”

Cù Như cười ha ha, “Với người khác thì đúng là khó, nhưng sư phụ ta lại không. Có điều ngoài đổi hồn ngươi còn phải đặt một thân xác khác, nên số tiền xem bệnh này không đủ.”

Cô bé vừa dứt lời, Kim Lụy liền thò tay vào ngực móc ra thêm một túi vàng, “Chỉ cần có thể giải quyết được chỗ khó này thì tiền không là vấn đề.”

Quả nhiên họ nào cũng có điểm dư thừa không thiếu của riêng mình, giống như sư phụ không thiếu xinh đẹp, lệnh chủ không thiếu ngớ ngẩn, còn Kim Lụy không thiếu tiền. Cù Như nghĩ đến mình, định quay đầu lật giở bảng chữ mẫu tìm một cái họ thích hợp cho mình.

Nhưng Vô Phương lại đẩy túi tiền về, “Chuyện này ta khó bảo đảm khả năng thành công với ngươi, tượng đất Yểm Đô đều là nam, cho tới bây giờ lệnh chủ chưa từng nặn tượng nữ, nếu ta tùy tiện đồng ý với ngươi, ngộ nhỡ cuối cùng thất bại thì lại làm ngươi thất vọng rồi.”

Cù Như nhìn Kim Lụy, hắn sa sầm mặt, nhưng vẻ đau thương trên mặt được miêu tả khá sinh động. Cô bé có chút thương xót giùm hắn, liền nhỏ giọng nói với Vô Phương, “Sư phụ nể mặt hắn ta si tình mà giúp hắn đi! Tượng nữ thôi mà, chỉ cần lệnh chủ muốn thì có chuyện gì làm khó được ngài ấy chứ?”

Vô Phương nghiêm mặt, trong lòng trách cô bé tìm thêm phiền toái cho nàng. Chút bản lãnh kia của Bạch Chuẩn đều dồn vào việc nặn tượng nam, muốn chàng nặn tượng nữ, dĩ nhiên không phải là không thể, nhưng với điều kiện là nàng phải làm mẫu cho chàng. Chàng khóc lóc đòi kết hôn với nàng, mục đích lớn nhất còn gì ngoài để nặn tượng nữ chứ. Nàng vẫn chưa thể xác định chàng có thật lòng hay không, bây giờ nàng mà còn tự tìm đến cửa, thử hỏi chàng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì?

Nàng lắc đầu, đứng dậy khép tay áo nói: “Chuyện này ta không thể giúp, nếu như ngươi tìm được túc chủ, ta có thể chuyển hồn giúp ngươi mà không lấy một cắc bạc. Nhưng nếu không tìm được… Đành tùy mệnh đi vậy, không nên oán trời trách người.”

Nàng tính rời đi, Kim Lụy bỗng lên tiếng: “Linh y không hỏi lai lịch túc chủ, vậy chỉ cần có một thân xác thì có thể chuyển hồn cho ta đúng không?”

Nàng nhất thời không trả lời, cau mày xoay người lại nhìn hắn. Hắn gỡ nón lá trên đầu xuống, gương mặt vốn tuấn tú lại bị chia thành hai nửa, trông rất nhức mắt.

Hắn mím môi, “Linh y có thể đồng ý với ta thì ta sẽ lập tức đi tìm ngay. Trước khi trời tối sẽ đưa túc chủ tới, đến lúc đó mong linh y tuân thủ cam kết, chữa trị cho chúng ta.”

Hắn xoay người toan rời đi, trong lòng Vô Phương hoảng hốt, vội đưa tay cản hắn lại. Hắn muốn cứu tình yêu của mình cũng dễ hiểu thôi, nhưng nữ yêu bị hắn mượn xác vốn vô tội. Đôi lúc nàng cũng thấy tiếc cho chính mình, chỉ có trái tim phổ chúng sinh mà lại không có định lực vững như bàn đá. Tính cách này về sau sẽ trở thành điểm cản trở, cuối cùng hại cả nàng.

Cù Như đứng cạnh ngạc nhiên nhìn nàng, còn thêm dầu vào lửa, “Sư phụ, cứu một người mà phải giết một người, sư phụ nhẫn tâm sao?”

Nàng đấu tranh một lúc, cuối cùng thở dài. Vừa rồi ở trên núi Bạch Chuẩn có nói rằng mấy hôm nữa sen đỏ trên Kính Hải sẽ nở, chàng muốn nặn thêm một lứa tượng nữa. Bàn về thời cơ thì đúng là rất khéo, không cần chờ quá lâu, chỉ là nàng mãi vẫn không thể quyết tâm thúc đẩy chàng nặn tượng nữ, phải hy sinh chính mình để thành toàn cho người khác? Huống hồ bây giờ chàng còn kẹt chuyện sính lễ, ngộ nhỡ có nhiều lựa chọn hơn thì sẽ dần lạnh nhạt với nàng, nàng còn muốn đến đó để tự tìm thua thiệt sao?

Nàng lùi bước, nói với Kim Lụy: “Ngươi tạm thời chớ nôn nóng, để ta thử nghĩ cách. Ta và lệnh chủ Yểm Đô không tính là thân quen, y có thể nặn tượng nữ cho ngươi hay không còn chưa biết được, nhưng ta sẽ cố hết sức thuyết phục y. Song kết quả ra sao ta không dám cam đoan, nếu thành công thì ngươi có hy vọng; còn nếu không, dù ngươi có đem thân xác tới, ta cũng không đổi hồn cho ngươi, vì ta không làm chuyện thương hại đến âm đức, ngươi nghe rõ chưa?”

Kim Lụy đáp được, “Vậy ta đợi tin tốt của linh y.”

Hắn chắp tay, đội nón lá vào, dùng một chân nhảy ra cửa, mũi chân nhẹ điểm, cả người vụt lên không trung như làn khói rồi biến mất ở nơi chân trời mờ mịt.

Vô Phương cười khổ, “Tới đúng lúc thật đấy, lại còn thiếu một tượng nữ… Không phải do lệnh chủ bố trí đấy chứ!” Nhớ lại lúc sáng chàng còn mặt dày muốn đo cỡ cho nàng, càng nghĩ càng thấy giống tác phong của chàng.

Cù Như không ôm nhiều hy vọng với chỉ số thông minh của lệnh chủ cho lắm, “Ngài ấy nào có xấu tới vậy, em nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy lệnh chủ là dạng thành thật, sư phụ đừng lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử chứ.”

Vô Phương bị cô bé đáp mà không thốt nên lời, mình biến thành lòng tiểu nhân rồi sao? Nàng thở hổn hển, cảm thấy vô cùng khó chịu, “Nếu không phải vì Kim Lụy thì ta thật sự chẳng hề muốn đi gặp lão yêu quái kia. Hôm nay y hiếm khi đắc thủ, trời mới biết bây giờ y đang bận gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.