Huyền Trung Mị

Chương 55: Chương 55




Tiếng nước chảy cực lớn, như từ trời cao vạn trượng trút xuống mặt đất vậy, ngay cả vùng đất dưới chân cũng đang rung chuyển.

Vô Phương không hiểu nổi vì sao mình lại có giấc mơ khủng khiếp như thế, nỗi sợ hãi cứ quanh quẩn trong lòng, tim vẫn thắt lại vì hốt hoảng, miệng lưỡi khô khốc… Nàng khó khăn nuốt xuống, thử thả lỏng mình. Được rồi, được rồi, tay chân có cảm giác rồi, nàng nghĩ nhất định mình đang mộng du, có lẽ do ban ngày nghĩ nhiều quá. Bất kể thế nào thì tỉnh lại là tốt rồi, nàng rất sợ, sợ mình sẽ không còn được gặp lại Bạch Chuẩn, sợ mình không thể hoàn thành lời hẹn với chàng.

Trời sáng rồi sao? Nàng hẳn đang nằm trên chiếu, đêm qua bận rộn tới khuya, vẫn chưa lên giường… Mí mắt nặng trịch, muốn mở ra cũng tốn rất nhiều sức. Quái lạ, nàng lẩm bẩm trong bụng, vì sao đập vào mắt không phải là nóc nhà đen mà là vách đá trơ trọi? Tim giật thót, song trên người lại trở nên nhẹ nhàng. Nàng đứng dậy nhìn xung quanh, đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ khiến nàng nhất thời như lạc vào mây mù.

Vùng đất bằng phẳng rộng lớn, được chia thành vố số ao nhỏ hình vuông sắp thành hàng thẳng tắp. Chỗ nàng đứng là con đường trên đê, hai bên bờ đê sóng biếc dập dềnh, dưới đáy nước sâu có bóng mờ lướt nhanh qua như bóng chú chim bay trên không trung. Nàng có phần kiêng dè, lùi về sau nửa bước, đê rất hẹp nên liền bước đến bên rìa ao nước làm nàng suýt nữa đã té ngã, huơ hoắng hai tay mới giữ được thăng bằng.

Bỗng *ùm* một tiếng, cột nước bắn cao cỡ nửa người, có thứ gì đó vọt lên từ dưới đáy ao. Vô Phương sợ hãi, đoán hẳn là con quái vật nào đó, không ngờ đó lại là một gương mặt vừa xinh đẹp vừa ngây thơ. Bên tai đối phương đeo minh châu làm trang sức, suối tóc dài như rong biển được cố định bằng san hô, đang tò mò ngẩng đầu nhìn nàng. Vô Phương quan sát nàng ta, vầng trán đầy đặn và nước da xám xanh, môi màu hồng, mắt như mắt mèo, co rút lại khi đối diện với ánh lửa hai bên tường, không nhận ra nàng ta đang nghĩ gì.

Vô Phương biết, đây là giao nhân của châu Ngũ Thập, quen sống trong thủy vực rộng rãi. Chúng công tử tiểu thư phong nhã ban đêm hay ngâm thơ ca hát trên nhà thủy tạ, còn giao nhân nằm dưới nước lẳng lặng nhìn về nơi xa. Lần trước bọn họ đến núi Tuyết Đột cũng thấy có giao nhân đến góp vui. Giao nhân của châu Ngũ Thập khác với giao nhân ở Nam Hải, bọn họ nhiệt tình, cũng tự do phóng khoáng hơn.

“Ngươi…” Nàng nhìn quanh, “Sao lại ở đây?”

Hỏi xong nàng mới cảm thấy buồn cười, không phải mình cũng bất ngờ xuất hiện ở đây ư.

Giao nhân không nói lời nào, phần lớn hệ lưỡi của giao nhân dính liền với vòm miệng nên không có khả năng nói chuyện. Trước kia Vô Phương chưa bao giờ giao tiếp với giao nhân, nhưng biết đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ, hy vọng có thể thám thính được gì đấy từ trong miệng nàng ta. Đáng tiếc nàng giao nhân này không phải trường hợp ngoại lệ, hoàn toàn không hiểu ý nàng. Vô Phương thấy vọng, cảm thấy có khả năng mình đã xông vào thế giới của giao nhân rồi. Thế rồi nàng giao nhân bỗng giơ hai tay lên khỏi mặt nước bám lấy bờ, giữa các ngón tay có lớp màng, trên cổ tay đeo xiềng xích. Vô Phương giật mình, nỗi sợ hãi trong lòng dần phình lớn hơn. Không thể tiếp tục đứng đây nữa, nàng lùi dần về phía sau rồi chạy thẳng về phía cuối con đê trước ánh mắt của giao nữ.

Đùng đùng đùng… Bên ngoài vang lên tiếng sắt đập. Trên vách đá hai bên khoảng đất rộng có cắm đuốc, bập bùng ánh lửa màu xanh, những nơi được chiếu sáng đều trông ma quái khó tả. Vô Phương cắm cúi chạy bước thấp bước cao về phía trước, không đoái hoài tới lòng bàn chân bị cát sỏi đâm đau nhói, sau khi băng qua một lối đi tối đen, đằng trước lộ ra ánh sáng nhàn nhạt của màn trời. Nàng mơ hồ nhìn thấy hy vọng, đoán chừng là sắp ra tới ngoài rồi. Khoảng trời xanh nhạt đã rất gần, tầm mắt càng lúc càng rộng rãi, rõ ràng chỉ một bước nữa là có thể chạy ra khỏi động đá, nhưng nàng lại dừng chân. Cũng may mà dừng kịp, dừng chân rồi nàng mới toát mồ hôi lạnh đầy mình, vì chỉ cần nửa bước nữa thôi thì dưới chân chính là vực sâu không đáy.

Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Đây rốt cuộc là đâu? Cứ như một ngọn núi lớn bị đào lên, còn nàng ở trong bụng ngọn núi vậy. Nàng chỉ thấy mỗi căn phòng xây bên vách cùng chi chít những lỗ hốc trên đó. Nàng nhớ đến nhà trọ Thái Lung ở núi Tuyết Đột, nơi đó cũng dựa theo thế núi kề nhau mà tạo thành, nhưng quang cảnh nơi đây không hề có chút bóng dáng nào của núi Tuyết Đột cả. Thậm chí nàng còn chẳng dám xác định rốt cuộc mình có còn đang ở Phạn Hành Sát Thổ hay không nữa.

Phải bình tĩnh lại, Vô Phương cố gắng kiềm chế, ngồi xếp bằng ở cửa hang điều chỉnh hô hấp, sờ sờ lên cổ tay, vòng kim cương đã biến mất chẳng biết từ lúc nào. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trên trời không có sao, chỉ độc mỗi một màu xanh thăm thẳm, khiến nàng nhất thời có cảm giác đang ở đáy giếng.

Vẫn chưa tỉnh mộng ư? Nàng tự véo mình một cái, đau quá. Vậy tức là cảnh tượng phồn thịnh ở đầu đường Trường An cùng vụ án vũ cơ giết người trên sông Lệ Thủy đều là thật.

Trong phút chốc đầu nàng bỗng đau như muốn nứt toác, phải phấn chấn lên mới có thể thoát khỏi đây. Cũng may khả năng nhìn ban đêm của nàng không tệ, dù không có ánh sáng cũng có thể tìm được đường ra. Sát mép sơn động này có một con đường rất hẹp, giẫm lên kêu rất vang. Vô Phương thử nhón chân ấn ấn, vẫn chịu được trọng lượng của nàng. Men theo con đường đi xuống, cuối cùng nàng đến được một hành lang rộng rãi. Hành lang này rất chắc chắn, rốt cuộc cũng có thể mạnh chân mà đi rồi.

Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn tình hình trước mắt thì xem ra nàng không phải vô duyên vô cớ đến đây. Giao nhân bị xích sắt khóa lại, còn nàng chắc cũng là chiến lợi phẩm của người ta thôi. Nhưng rốt cuộc kẻ giật dây là ai, vì sao lại mặc nàng chạy trốn không cản thì thực sự không giải thích được. Mà thôi, không nên nghĩ quá nhiều, tạm thời quên hết đi, bây giờ chỉ cần ra khỏi đây là được rồi.

Vì không biết giờ đã tối hay chưa, nàng rất sợ chậm trễ thời gian thành hôn với Bạch Chuẩn rồi lại khiến chàng đau lòng.

Nhớ đến Bạch Chuẩn, Vô Phương rất muốn khóc, một mình nàng trơ trọi ở nơi này, không biết chàng có phát hiện không, liệu có đến tìm nàng không.

Nàng ôm hai tay vội vã đi về phía trước, rốt cuộc đằng trước cũng có nhà ở. Dưới mái hiên treo đèn lồng, trên cửa cắm cây ngải và xương bồ, nơi này cũng có tiết Đoan Ngọ. Nàng dâng lên một tia hy vọng, bước lên bậc cửa có bóng đèn lồng hình thoi đổ xuống, trong nhà có hai bóng dáng mặc áo vải ngồi trước bàn, lưng quay về phía cửa, xem chừng là đang dùng cơm.

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi: “Xin hỏi…”

Người trong phòng phản ứng khá chậm, mãi một lúc sau mới đứng lên. Lúc cả hai quay đầu lại, ngũ quan của họ khiến nàng kinh hãi, bọn họ chỉ có một con mắt mọc ở giữa hai hàng lông mày, ánh mắt ngơ ngác đầy kinh ngạc, còn mặt thì không chút cảm xúc.

Trong thoáng chốc Vô Phương chẳng biết nên nói gì cho phải, dù bản thân là sát hung, nhưng khi nhìn thấy thịt sống và nội tạng trong bát bọn họ, nàng vẫn không nhịn được buồn nôn.

Có điều không thể biểu hiện ra ngoài được, phải cố giả vờ bình thường thôi. Nàng tươi cười hỏi: “Ta mới đến quý bảo địa nên bị lạc, muốn hỏi thăm đây là nơi nào?”

Hai người trong phòng đi tới, người nữ cài hoa trên đầu cuối cùng cũng thay đổi vẻ mặt. Cô ta mỉm cười, để lộ hàm răng nhọn hoắt, “Đây là La Sát Quỷ quốc, cô nương từ đâu đến?”

Vô Phương không hiểu nổi, La Sát Quỷ quốc ở tại Châu Diệu Phất đã được Liên sư thu phục từ lâu lắm rồi mà, vì sao lại có một nước La Sát nữa vậy? Nàng mờ mịt đáp: “Ta từ Ô Kim Sát Thổ đến… Chẳng lẽ nơi này là Châu Diệu Phất?”

Nữ La Sát sửa lời nàng: “Không phải, đây là thế giới nhỏ bên ngoài Châu Diệu Phất, là nơi dừng chân của những kẻ như bọn ta.”

Những kẻ như bọn họ mà cô ta nói… hẳn là ám chỉ những La Sát cấp thấp không muốn bị độ hóa. La Sát cũng chia ra đủ loại, ví dụ như Minh hậu có dáng dấp kiều diễm, nàng ta là nữ La Sát thành công nhất. Đương nhiên không phải tất cả La Sát đều có thể hoàn mỹ như nàng ta, những kẻ mang hình dáng tàn phế – như hai kẻ trước mặt Vô Phương đây: con mắt còn lại đã không cánh mà bay – thì cũng không có gì kỳ lạ.

Nam La Sát nuốt nước bọt kêu cái *ực* rồi chậm chạp chỉ về phía bàn, “Có muốn ăn chung với bọn ta không?”

Nàng vội khoát tay, “Không cần, ta ăn rồi mới đến đây.”

Nàng vẫn biết La Sát ăn thịt người, chỉ là không ngờ bọn chúng lại xây một thế giới ở bên ngoài Châu Diệu Phất, vậy mà nàng lại tùy tiện đến gõ cửa hỏi đường. Lúc bọn họ quay đầu lại, nàng liền phát hiện mình đã sai rồi. Trong mắt chúng, cơ thể nàng vô cùng hấp dẫn. Nàng cảm nhận được nguy hiểm song lại không thể quay đầu bỏ chạy, nếu chạy sẽ kích thích dục vọng săn mồi của chúng. Chớ thấy chúng bây giờ có vẻ chậm chạp mà nhầm, thực ra La Sát còn có tên khác là quỷ tốc độ. Bọn chúng có thể chạy dưới đất, cũng có thể bay lên trời, bàn về tốc độ thì chẳng ai là đối thú của chúng cả.

Nàng từ từ lùi về sau, nụ cười vẫn treo trên mặt, “Cám ơn hai vị giải thích nghi ngờ cho ta, đã làm phiền rồi, thật xin lỗi.” Nàng chắp tay, “Các vị cứ tiếp tục dùng cơm đi, ta xin cáo từ.”

Hai con La Sát mỉm cười, răng nhọn trong miệng đã nhe ra hết hơn phân nửa. Vô Phương bước đi rất nhẹ nhàng, nữ La Sát đưa mắt nhìn theo, hai mắt gần như dính chặt vào bóng lưng nàng, thì thào nói: “Nàng ta có mùi thơm thật, ngươi có nghe thấy tiếng thở của nàng ta không, còn sống sờ sờ luôn đấy! Cả máu của nàng ta nữa, ngon lành làm sao… Ta có thể dùng nó làm món đậu hủ máu, bảo đảm có thể khiến ngươi ăn không ngơi mồm.”

Nam La Sát quay đầu liếc nhìn thịt trong bát, đó là thịt chết, từ một hòa thượng trung niên bắt được ở bên ngoài năm ngày trước, thịt già khô cằn đã không nói, lại còn thiu nữa. Gã liếm môi, “Nhưng nàng ta là sát hung, sát hung khó đối phó lắm.”

“Hai chúng ta mà không đánh lại một mình nàng ta à?” Nữ La Sát phân tích rành mạch, tính ra cũng khá có đầu óc, “Chưa kể nàng ta còn đi lạc, ngay cả đây là đâu cũng không biết, rõ ràng là từ xứ khác.”

Chúng giỏi nhất là loại chuyện ma cũ hà hiếp ma mới thế này. Nam La Sát cười khà khà, “Ta muốn ăn món bánh vú.” Rồi xoay người lại tháo búa của gã ở trên tường xuống, định nhảy ra ngoài đuổi theo song lại bị nữ La Sát níu lại.

Gã khó hiểu hỏi ả: “Sao thế?”

Nữ La Sát ra hiệu bảo gã nhìn xung quanh, “Gây ra động tĩnh quá lớn thì thịt sẽ không đủ chia. Trước cứ đi theo nàng ta, đợi nàng ta đi xuống rồi chúng ta hãy động thủ.”

“Ngộ nhỡ bị kẻ khác cướp mất thì sao?”

Nữ La Sát trợn con mắt duy nhất nhìn gã, “Ngươi cho rằng nàng ta gặp chúng ta rồi thì còn hỏi đường kẻ khác nữa ư?”

Nam La Sát bừng tỉnh hiểu ra, nhe răng cười với ả để che giấu sự lúng túng của mình. Thấy được thịt thối trong kẽ răng của gã, nữ La Sát khinh bỉ quay mặt đi – thế đạo bây giờ ấy à, nam thật sự còn không bằng nữ.

Vô Phương gấp gáp đi thật nhanh. Vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện này làm nàng khó tiêu hóa nổi. Trước giờ nàng chưa từng nghe nói tới thế giới nhỏ bên ngoài Châu Diệu Phất. Vì sao nàng tỉnh dậy lại đến nơi này? Chẳng lẽ nàng thực sự đã sát sinh trong mơ, bị Phật Tổ đày xuống mười tám tầng địa ngục rồi ư?

Lòng nàng sợ hãi mà lại không dám để lộ, đây là thế giới của La Sát, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ đối mặt với tình cảnh bị bao vây tấn công. Bây giờ không có vòng kim cương, nàng chỉ có thể tự mình tìm tòi thì mới đi ra khỏi được nơi quỷ quái này. Nàng biến ra một tấm áo choàng màu đen che kín mình từ đầu tới chân, trong lòng thấy cô đơn, rất nhớ lệnh chủ. Không biết sau này còn có thể gặp lại chàng không nữa, nếu như có thể, phải kể cho chàng nghe chuyện này mới được, chàng thù dai như thế, nhất định sẽ san bằng nơi này; còn nếu không được gặp lại… Vậy nàng sẽ biến mình thành chàng, giả như chàng vẫn luôn ở bên cạnh.

Nàng siết chặt cổ áo vội vã tiến tới trước, đi qua chỗ ở của La Sát lúc trước, đuôi mắt quét thấy đám quỷ kia rối rít nhìn lại, may quá, trừ hai con vừa rồi thì không có La Sát nào mới gia nhập cả. Con đường hẹp khá quanh co, không có hướng lên mà chỉ có đi xuống. Dù gì cũng không thể ở lại đây, nơi này là ổ của La Sát, ngộ nhỡ phải đánh nhau, nàng thế đơn lực mỏng, hoàn toàn không có phần thắng.

Khi mọi âm thanh đều biến mất, thính lực sẽ trở nên vô cùng nhạy, Vô Phương nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, đã chuẩn bị sẽ tử chiến một trận rồi. Song chẳng ngờ rằng lúc nàng đến cửa hang thông với một lối hẹp, từ bên trong bỗng có một bàn tay vươn ra kéo nàng vào. Nàng kinh hoàng tới độ suýt thét lên, nhưng nhanh chóng bị người kia bịt miệng lại.

Bên ngoài cửa động xuất hiện đôi vợ chồng La Sát khi nãy, lúc nàng hỏi đường chúng còn mặc xiêm y, tuy trông xấu xí nhưng chí ít là còn có hình người. Bây giờ ngang hông chúng chỉ quấn một miếng vải, nam gầy trơ xương, nữ ngực cao vút, hình thể kỳ dị, hệt như đôi chân thiếu cân đối bên dưới.

Nam La Sát nói nhỏ: “Sao mới đó đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”

Nữ La Sát tức đến nỗi thở gấp, vung mạnh chùy, “Đuổi theo!”

Hai con La Sát vội vã lao theo hướng bọn chúng nhận định như tên bắn. Vô Phương dán chặt vào vách đá thấy chúng đi xa thì thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp hỏi kẻ cứu mình là ai thì người nọ bất ngờ lôi nàng đi vào sâu hơn trong hang động. Nàng không vùng ra được, chỉ mơ hồ thấy kẻ đó mặc hắc bào, nhìn dáng dấp có vẻ là lệnh chủ.

“A Chuẩn, là chàng sao?” Nàng gần như bật khóc, đưa tay ra kéo lấy ống tay áo hắn, thều thào hỏi: “Có phải chàng không, chàng trả lời ta đi.”

Nhưng đối phương không nói một lời, chân rảo bước nhanh hơn. Lòng nàng không chắc lắm, đang định truy hỏi thêm thì hắn lại ra dấu chớ lên tiếng. Vô Phương ngừng lại, lắng tai nghe thì thấy tiếng bước chân rầm rập kia đã vòng về lại. Nàng cảm thấy phiền não, thật sự không muốn né tránh nữa, nếu sơn động này đủ sâu thì chỉ cần tay chân linh hoạt là sẽ không khiến các La Sát khác chú ý.

Nàng mặc kệ, quay lại bày tư thế chuẩn bị đánh nhau, cởi áo choàng đen ra, y phục trắng đón gió bay phần phật. Nghìn năm qua nàng không hề đại khai sát giới, nếu bây giờ đã không còn cố chấp với chuyện tu hành nữa thì không có chuyện gì là nàng không thể làm cả.

Nàng quát lớn một tiếng, mười ngón tay hóa thành móng nhọn, đuổi về phía đôi vợ chồng La Sát kia. Bọn chúng thấy trong luồng sáng bỗng xuất hiện hình ảnh ác quỷ mặc y phục trắng thì giật nảy mình. Chúng nheo một mắt nhìn kỹ, sát hung kia nổi điên rồi, hai mắt đỏ tươi như muốn ăn thịt người vậy.

Chúng dừng chân, ngạc nhiên nhìn nhau, nam La Sát hỏi: “Có lên không?”

Nữ La Sát do dự, chợt liếc mắt phát hiện trong bóng tối còn có một bóng người nữa, ả liền la lên: “Thịt tươi!”

Thế là nam La Sát đổi phương hướng, định ra tay với thịt tươi mặc áo choàng đen. Miệng gã kêu *gào gào*, răng nanh dài ra ba tấc, vung tứ chi nhào đến. Kết quả đối phương chỉ dùng một chưởng đã đánh gã ngã vật ra đất.

Nam La Sát ngã chổng vó, con mắt mở to, răng vỡ vụng hết, nữ La Sát trố mắt nghẹn họng, cuối cùng không quan tâm đến thịt tươi nữa, giắt chùy vào lại bên hông, kéo nam La Sát rời đi.

Cuộc chiến kết thúc bằng một chưởng, Vô Phương bày tư thế xong mới bỗng phát giác sự hùng hổ của mình có hơi thừa, ngượng ngùng thu tay chân lại. Đối phương lại nắm lấy tay nàng, nàng cũng thuận thế đi theo. Chỗ sâu trong sơn động không giống với tưởng tượng của nàng, không hề tối hơn mà trái lại còn có ánh sao. Thì ra sơn động này là một lối đi, đầu kia của lối đi thông với thế giới bên ngoài.

Bước ra tới bên ngoài, không ngửi thấy mùi tanh hôi nữa, thay vào đó là không khí mát lạnh tinh khiết, cuối cùng nàng cũng trở lại dương thế rồi.

Trên cõi đời này nàng không có người thân, có lẽ ngoài Cù Như ra thì cũng chỉ có lệnh chủ nhớ nhung nàng. Nhiều ly kỳ và nguy hiểm như thế khiến nàng hết sức mệt mỏi. Trước kia nàng chỉ nhàn hạ xem mạch khám bệnh cho yêu quỷ ở Vô Lượng Hải, nào nghĩ đến cũng có ngày sẽ tiến vào loại địa phương kia. So ra thì đến Phạn Hành Sát Thổ thật đúng là như du sơn ngoạn thủy, hết sức suôn sẻ và êm ả.

Nàng thấy may mắn khi thoát khỏi tai nạn, ôm lấy cánh tay đối phương thở hắt ra một hơi, “Cuối cùng chàng cũng đến tìm ta, ta cứ tưởng sẽ không còn gặp lại chàng nữa chứ.”

Cánh tay kia cứng đờ, song cũng chẳng rút ra, thấp giọng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sư phụ, hình như sư phụ nhận nhầm người rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.