Huyền Trung Mị

Chương 76: Chương 76




Lệnh chủ trở về trong đêm khuya, không làm kinh động đến bất cứ một ai, cho nên hôm sau khi chàng xuất hiện, tất cả đều bị một con quái vật đen với đôi sừng bự chảng dọa sợ đến ngây ra.

Ly Khoan Trà và đại quản gia vẫn chưa thấy chân thân của chàng lần nào, nên lúc một bóng dáng oai phong đột nhiên đập vào mắt, cả hai đều ngẩn ngơ. Ly Khoan Trà ngậm ngón tay đi quanh chàng, “Ối chà chà, thì ra chúa thượng vốn trông như thế này.”

Vốn khá ủy mị, đại quản gia rơm rớm nước mắt lẩm bẩm: “Cuối cùng chúa thượng cũng về rồi, hai ngày qua bọn thuộc hạ sốt ruột chết đi được.”

Giác Hổ vốn ngốc, nhìn sừng của lệnh chủ rồi cảm khái: “A Chuẩn, sao sừng của ngươi càng lúc càng to vậy? Hôm ở đại lễ tế trời nó đâu có to như thế…”

Lệnh chủ kiêu ngạo ngửa cổ, đùa gì đấy, một đêm bận rộn làm không công chắc? Kỳ lân coi sừng là tiêu chuẩn của cái đẹp, sừng to sẽ khắc phục được mọi khiếm khuyết về hình thể, chứ mình to mà sừng bé vẫn bị coi là xấu. Nói thế nào cũng phải cám ơn nương tử, chàng xấu hổ liếc nhìn Vô Phương. Biểu hiện tối qua của nàng khiến chàng rất hài lòng, eo mềm như vậy, độ ăn ý cao đến vậy, thực sự làm chàng không biết nói gì luôn. Bọn họ quả chính là một đôi trời đất tạo thành, không ai hợp với họ hơn đối phương cả. Chàng chậm rãi bước tới cọ cọ, húc nhẹ sừng vào nàng. Nàng lúng túng, tự lừa mình dối người cho rằng không ai biết được bí mật nhỏ đằng sau hành động của chàng, cố gắng ra vẻ tự nhiên.

Dĩ nhiên Giác Hổ chẳng biết ẩn tình, không thức thời hỏi: “Đại tẩu nóng hả? Sao mặt đỏ vậy?”

Ly Khoan và đại quản gia nhìn nhau cười. Vấn đề này không dễ giải thích, miễn cưỡng ngó lơ cho qua chuyện thôi.

Mà lệnh chủ nhà mình có phúc thật, bọn họ khó nén nổi âm mộ, nhìn Yểm hậu với ánh mắt tràn đầy sùng kính. Đâu phải ai cũng có thể vượt qua được chướng ngại tâm lý khi chuyển đổi giữa hình người với hình thú. Linh y đúng là linh y, tình cảm sâu đậm hơn hẳn vô số loài trong thế gian, đã yêu rồi thì sẽ yêu tất cả mọi mặt, trong mắt người tu hành không có chướng ngại hình thái, âu cũng nhờ trước đây Liên sư tận tâm dẫn dắt…

Mà Liên sư ở cách đó mấy chục nghìn do tuần cũng bối rối, ông ngồi trên ghế kim cương, một tay bấm quyết một tay cầm kinh, miệng lẩm nhẩm không ngừng đến nỗi quên ăn cả điểm tâm. Không Hành Mẫu tưởng ông bỗng hồi tâm chuyên cần lễ Phật trở lại, kết quả dỏng tai lắng nghe mới biết trong miệng ông toàn là ‘sa đọa rồi, mất trí rồi’, cho nên liền biết đêm qua thiên nhãn của Liên sư không hề được nghỉ ngơi.

Còn bên này, tất cả đều thấy khó đỡ vì cái nhìn lệch lạc của Thục Hồ. Vô Phương ấp úng quanh co, lệnh chủ thấy nương tử khó chịu thì dùng sừng húc Giác Hổ, ý bảo ngươi đừng nói nữa.

Từ lúc thấy mặt nhau đã im ỉm không nói gì, bây giờ lại còn húc mình, Giác Hổ tự hỏi có phải A Chuẩn đang trêu đùa y như hồi bé không nhỉ? Y ngẫm nghĩ rồi lập tức vui mừng, lắc mình biến về nguyên hình, một con dê xanh một sừng to lớn cũng vui vẻ húc sừng, quấn quít một trận với hắc kỳ lân, cuối cùng còn gác một chân trước lên vai lệnh chủ.

Trong phòng bỗng trở nên chật chội, tất cả liền tự giác cùng ra ngoài sân. Mặc dù lệnh chủ cảm thấy Giác Hổ vẫn ngốc hệt lúc trước, nhưng cảm giác thuở ấu thơ cũng ùa về theo, chàng không khỏi xúc động.

Thục Hồ đứng cạnh nhìn, cảm giác như thể mình đang bị cho ra rìa vậy. Lần này nàng đến là để cứu vãn tình bạn, Điếu Tinh và Bạch Chuẩn đã hiện nguyên hình rồi mà nàng vẫn còn trong hình người, há chẳng phải là không có thành ý sao? Thế là *rầm* một tiếng, cô nàng sải đôi cánh dài đến mấy trượng, phe phẩy đuôi rắn, sải móng ngựa đi tới trước mặt lệnh chủ, thấp giọng nói: “A Chuẩn, hồi bé là muội có lỗi với huynh, nếu huynh có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước thì chúng ta làm hòa nhé, huynh thấy sao?”

Sân viện của lầu Phi Lai nhất thời bị choáng bởi ba con thú khổng lồ đứng đối mặt với nhau, khiến người ngoài nhìn mà mơ hồ. Ly Khoan Trà bắt đầu cân nhắc, chẳng lẽ đây là trào lưu sao? Vậy cậu ta có cần biến về nguyên hình góp vui không nhỉ? Có điều đạo hạnh của cậu thấp, không biến ra được hình thể vĩ đại như vậy, kích thước chỉ bằng kẽ hở giữa ngón chân của họ mà thôi.

Thục Hồ không có được câu trả lời của lệnh chủ, tất nhiên liền chực khóc, cô nàng nghẹn ngào nói: “Hồi nhỏ đầu óc thiển cận, nhận thức cũng không đúng đắn, cộng thêm mẹ muội dạy dỗ muội như vậy nên muội mới nghĩ lệch. Thật ra muội không hề cảm thấy tình bạn là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trái lại muội rất xem trọng nó. Về sau vì lâu quá không liên lạc, muội cảm thấy ngượng, không có mặt mũi đi gặp huynh trong chín nghìn năm qua. Lần này đến đây muội đã lấy hết dũng khí rồi, huynh nhất định không chịu tha thứ cho muội ư? Muội phải làm thế nào đây? Huynh cứ mãi hận muội như vậy sao?”

Dĩ nhiên lệnh chủ không có ý này, chàng không nói được nên mới không trả lời được.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt to lớn của Thục Hồ, tiếng khóc hu hu to đến kinh thiên động địa. Vô Phương vội kiễng chân nói: “Chiếu Hoa, chàng trúng chú thuật nên không nói được, thật ra chàng đã tha thứ cho cô lâu rồi.”

Cảnh tượng bi thương lập tức đông cứng, Giác Hổ nhìn chàng vẻ lạ lẫm, “Hèn gì lúc đó ngươi cứ vẫy đuôi liên tục, là do không biến về lại được à?”

Lệnh chủ gật đầu, lại nhìn Thục Hồ, giơ chân lên vỗ vào vai cô nàng.

Vậy bọn họ biến về nguyên hình làm cái gì kia chứ? Diễn trò thế giới động vật à? Giác Hổ và Thục Hồ ngượng ngùng trở về hình người, thở dài than ngắn cảm thán cho cái sự xui rủi của lệnh chủ, nhưng đều nhất trí cho rằng so với việc không biết tung tích thì chút khiếm khuyết này vốn chẳng là gì cả.

Không thể nói cũng không sao, hồi nhỏ bọn họ cũng bất đồng ngôn ngữ đấy thôi, chẳng phải vẫn chơi rất vui sao.

Tất cả quyết định mở tiệc mừng lệnh chủ trở về, Ly Khoan Trà còn cố ý gọi ca kỹ trong phường đến ca múa trợ hứng. Ca kỹ múa rất đẹp, nhất là khi xoay vòng, liên tục uyển chuyển hệt như con quay, Ly Khoan cho rằng đại quản gia nhất định rất thích.

Cậu ta bá vai y, nói: “Mau nhìn xem, thích ai thì qua phát triển tình cảm đi.”

Đại quản gia cũng chẳng hề che giấu xuân tâm đang chộn rộn, cười cười chỉ vào một cô nương mặc váy xanh, chép miệng đáp: “Ta thấy người này rất được.”

Ly Khoan Trà cười ha hả, “Tinh mắt lắm, là đệ nhất trong phường đấy, biết bao tên đổ xô vào, vất vả lắm ta mới mời được nàng ta đến.”

Đại quản gia sờ cằm, “Ta thích đôi mắt nàng, vàng nhạt rất đẹp…”

Vừa dứt lời thì một đôi mắt sâu hoắm đen như mực bỗng xuất hiện trước mặt y, “Ngươi thích đôi mắt kia à? Vậy ta móc xuống cho ngươi nhé?”

Đại quản gia lùi bước, “Cô… cô mẫu!”

Thục Hồ níu lấy vạt áo y, dụ dỗ: “Ngoan nào, lại đây nói chuyện nhân sinh với cô mẫu nào.” Giọng điệu hết sức ngọt ngào song động tác lại rất thô bạo, sức cũng rất lớn, cứ thế lôi đại quản gia ra ngoài hệt như chim ưng bắt gà vậy.

Lệnh chủ nhìn Giác Hổ, Giác Hổ đỡ trán, “Chiếu Hoa nhìn trúng quản gia của ngươi. Thông cảm cho cô nàng đi, từ khi hôn phu của cô nàng độ kiếp thất bại ba nghìn năm trước, cô nàng vẫn luôn độc thân đến giờ. Chiếu Hoa luôn thích được chiều chuộng yêu thương, đại quản gia nhà ngươi dịu dàng hiền hậu như thế, ta thấy rất hợp với cô nàng.”

Yêu là loại tình cảm đôi khi chỉ ập đến trong một chớp mắt, không biết từ đâu đến mà cũng không biết sẽ trôi về đâu, chư vị ngồi đây đều rất rõ ràng điều này. Cho nên dù đại quản gia có than ôi ra rả thì cũng không ai có ý định ra mặt giúp. Chuyện của hai cá nhân nào, hai cá nhân đó cần tự mình giải quyết.

Thục Hồ cuối cùng cũng đặt đại quản gia xuống, ngay dưới một gốc liễu bên bờ sông. Cành liễu vươn dài, lá rũ xuống phe phẩy trong gió, Thục Hồ hắng giọng nói: “Chiếu Thị, chớ dùng dằng nữa, ta hỏi ngươi, ngươi tính làm bộ làm tịch đến khi nào? Đề nghị hôm qua của ta, ngươi rốt cuộc suy tính thế nào?”

Đại quản gia vẫn chưa hoàn hồn, ôm ngực nói: “Đa tạ cô mẫu yêu mến, chuyện này ta đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, quả thật không hợp, xin đừng cưỡng cầu nữa.”

Thục Hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, “Không thích hợp chỗ nào, ngươi nói rõ ta nghe.”

Đại quản gia thấy rất áp lực, cũng rất quẫn bách, nhưng thật sự không thể vì ham muốn cá nhân mà hại bạn của chúa thượng được, ai bảo y là thanh niên tốt chính trực cơ chứ.

Y cắn môi, uể oải giải thích: “Lai lịch của ta, không nói cô mẫu cũng biết rồi đấy. Ta không phải là bản đặc biệt gì, chỉ là một kẻ bình thường nhất trong hàng nghìn hàng vạn tượng đất khác. Tướng mạo ta không đẹp, tư chất cũng không cao, có khả năng xử lý sự vụ thường ngày cho lệnh chủ đều do tính tỉ mỉ và trung thành này cả. Tượng đất không giống yêu, bất kể có chuyên tâm tu luyện đến đâu thì cũng có ngày già đi. Thử nghĩ xem ta và cô mẫu đang nói chuyện với nhau, bất thình lình đầu ta rơi xuống, lúc ấy cô mẫu sẽ có cảm nhận như thế nào? Ta cảm thấy không thích hợp là vì muốn tốt cho cô mẫu thôi. Cô mẫu có thể tìm ai đó có căn cơ hơn ta, đừng lãng phí thời gian vào ta nữa.”

Quả nhiên đối phương không nói gì, đại quản gia thở phào, thông minh như Thục hồ, ắt sẽ hiểu được thiệt hơn. Y cũng không có chí hướng gì cao xa, nhưng hôm đó Ly Khoan nói đúng, phụ nữ ở Trung Thổ không hợp với y, y muốn đợi sau này về lại Yểm Đô, chăm chỉ nuôi một tượng nữ cùng sống qua ngày là được rồi. Nam giới ấy à, trong đời thế nào cũng phải đối mặt với đủ loại thử thách, mà trong đấy tình ái chính là một đại kiếp. Nhưng y cảm thấy chỉ cần giữ vững tính cách và vị thế của mình, có bao nhiêu lận đận cũng không tính là gì.

Được một cô nàng xinh đẹp lấy lòng, với một hán tử độc thân mà nói ắt là chuyện kiêu ngạo nhất rồi. Như thể cuộc đời đang xám xịt bỗng trở nên xán lạn, chưa bao giờ cảm giác sự tồn tại của mình có giá trị như vậy, đến mức có thể tin rằng cả giới này đều yêu mình luôn ấy. Nhưng sau khi tự tin qua đi, biết sẽ không có kết quả thì lại trở nên mất mát và khó chịu. Ai bảo chỉ có con tim phái nữ mới phức tạp chứ, rõ ràng trái tim xử nam cũng thế.

Thục Hồ lại không hề để tâm lời y nói lắm, gì mà già với chả không già, đứt rồi vẫn có thể dán lại mà, về sau chờ có cơ duyên thì năn nỉ Bồ Tát ban cho cơ thể bất tử là được. Tóm lại nói gì thì nói, trước tiên cứ kiểm tra cơ năng thân thể của đối tượng đã rồi hẵng quyết định. Nàng đưa tay nhéo má đại quản gia, lột sạch xiêm áo y trong ánh mắt khiếp sợ của y, vỗ vỗ ngực y mấy cái… tốt lắm, cơ bắp chắc chắn, xương cốt cũng không bị xốp, còn lâu lắm mới lão hóa.

Nàng cười cười, “Đừng hạ thấp bản thân vậy chứ, căn cứ theo phán đoán sơ bộ của ta, nhà ngươi sống thêm tám trăm năm nữa cũng không thành vấn đề. Trong tám trăm năm này chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, trên đời này không có việc gì khó cả, chỉ sợ mình không chịu làm thôi. Khiêm nhường mà nói, dù ngươi có chết già cũng không ảnh hưởng gì đến ta lắm. Ta có thể tìm một nam tử khác, nhanh chóng quên đi ngươi. Ta lấy sinh mạng dài đằng đẵng của mình cho ngươi tám trăm cuộc sống thoải mái sung sướng, ngươi rõ ràng được hời mà còn không biết mừng sao?”

Lúc nói những lời này, hai mắt Thục Hồ sáng rực lấp lánh, vừa nói vừa tiến lại gần. Đại quản gia lật đật lùi ra sau, tới khi lưng đụng vào thân cây thì mới miễn cưỡng đứng vững, từ trong cổ họng bật ra một tiếng than khẽ đầy cam chịu: “Cô mẫu…”

Thục Hồ thương cảm nhìn y, đứa nhỏ này đáng thương thật, cầu mà không được hẳn khổ sở lắm. Trong tim con thằn lằn kia đã có hình bóng khác, y yêu mà không nói ra được, đúng là một sự hành hạ vô nhân đạo. Cho nên nàng quyết định cứu y, cảm hóa y, kéo y ra khỏi mối quan hệ tay ba tra tấn kia. Nàng ôm lấy mặt y, bá đạo ra lệnh: “Nhìn ta!”

Đại quản gia co rụt lại, “Làm… làm gì vậy?”

Ánh mắt Thục Hồ dần trở nên mơ màng, khẽ thì thầm trêu y: “Đừng nói, hôn ta đi…”

Đại quản gia khô miệng khô lưỡi nhất thời thất thần, bỗng nhảy đâu ra một đại cô nương yêu cầu mình hôn nàng, chuyện tốt như vậy… Y khó khăn nuốt nước bọt, muốn hạ môi xuống nhưng lại không biết cụ thể phải làm thế nào.

Thục Hồ cho rằng đại quản gia vẫn đang do dự, không chịu khuất phục, vậy là liền bất chấp tất cả, lôi y sang một bên, cởi quần y ra. Nàng thoáng ngẩn người, rồi nở nụ cười phơi phới, “Ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể thành thật lắm đấy chứ.”

Đại quản gia kích động đến mức muốn nổ tung, chuyện tốt đến gần, chuyện tốt đến gần rồi… Ngoài mặt không cam lòng, dáng vẻ như bị xâm hại, nhưng trong lòng y lại la lớn, cứ tiếp đi, đừng dừng lại!

Cây liễu bị va đụng, lá rụng đầy đất, đại quản gia xấu hổ thở dốc: “Ưm cô mẫu, đừng chạm vào chỗ đó…”

Thục Hồ càng hứng thú hơn, “Đừng sợ, cô mẫu thương cưng.”

Trời hạn gặp mưa, ai cũng rất thỏa chí. Trận chiến này kéo dài từ giữa trưa cho đến tối, lúc trở về nhà thì gạo đã nấu thành cơm rồi. Ly Khoan Trà bê canh nghiêng đầu nhìn họ, thấy má đại quản giá đỏ ửng đầy khả nghi, biết rõ nguyên do song vẫn hỏi: “Các ngươi đi làm gì đấy?”

Trên cổ của lệnh chủ ngồi sau bàn dính một vòng bột, trên khuôn mặt hiền hòa là đôi mắt đầy vẻ yêu chiều. Nếu không phải do không nói được thì chàng rất muốn làm một tràng diễn thuyết, những năm qua Chiếu Thị sống cũng chẳng dễ gì, vì chàng dốc sức lo trước lo sau, thế mà ngay cả một cô nương chàng cũng không thể cho y, còn nợ y mấy trăm năm tiền lương. Bây giờ y đi theo Thục Hồ, có thể về núi Bất Câu với cô nàng cũng tốt, coi như đã qua được quãng thời gian khổ cực. Có điều chàng lại chẳng nỡ, con trai nuôi lớn lại dâng cho kẻ khác, lòng chàng đầy cảm xúc chua xót của người cha già.

Thục Hồ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo: “Chiếu Thị đã là người của muội, muội cũng không định cứ vậy mà cướp mất con trai của huynh. Thế này đi, muội có thể đưa ít sính lễ, nhưng tạm thời bây giờ chưa đưa được, có thể ghi giấy nợ không?”

Lệnh chủ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt kỳ lân, như vậy có khác gì lừa đảo trắng trợn đâu? Trước đây dẫu có nghèo đến mấy, chàng vẫn phải dùng một cặp bọ cạp máu để cưới Vô Phương. Cô nàng này còn nghèo hơn cả chàng, Chiếu Thị đến nơi đó, có khi nào còn phải giúp nàng ta gây dựng sự nghiệp không nhỉ?

Như vậy không được, chàng phải mưu cầu phúc lợi cho Chiếu Thị mới được. Thế là chàng giơ móng lên, khoa tay múa chân với Thục Hồ, ý bảo con trai mình qua đó phải được ăn ngon mặc đẹp.

Thục Hồ *ồ* rõ to, “Tất cả đều là người một nhà, không cần sính lễ gì cả sao? Vậy đa tạ nhé.”

Lệnh chủ suýt nữa đã nhảy dựng lên, xem thường chàng không nói chuyện được đó hả? Được lắm, đứa bạn tệ hại chín nghìn năm không gặp, đã không đem quà đến cũng thôi đi, lại còn nhân tiện khoắng mất trợ thủ đắc lực của chàng, muốn ăn đòn có phải không? Chàng dựng đứng vảy, bờm xù to, Vô Phương ngồi bên hoảng hốt, vội đứng dậy xoa dịu tình hình, “Hôm nay là ngày tốt, ngày tốt… bằng không ăn thêm hai món nữa đi.” Rồi nàng quay qua hỏi lệnh chủ: “Kỳ lân ăn gì vậy? Ăn chay hả? Để ta cho người đi chuẩn bị ít rau cải.”

Lệnh chủ xưng bá mấy nghìn năm ở Sát Thổ, khẩu vị đã được nâng lên cao hơn mức kỳ lân thông thường rồi. Dù đang ở nguyên hình thì cũng không khiến chàng có trở ngại trong việc ăn thịt. Chàng vươn cổ ra tỏ ý đồ trên bàn rất hợp khẩu vị rồi. Có điều móng không cầm đũa được, chàng vẫy đuôi với nương tử, há miệng ra.

Bọn họ đã ái ân cả buổi rồi, có muốn nhúng tay vào chuyện của đại quản gia và Thục Hồ cũng không được, cuối cùng chàng đành tự an ủi mình rằng con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần Chiếu Thị hạnh phúc thì mặc họ đi vậy.

Vô Phương múc một thìa trứng chưng đút vào miệng chàng, “Hôm trước ta dọn dẹp phòng, phát hiện bọ cạp máu trong hộp nhảy loạn xạ, hình như muốn nói chuyện với chàng.”

Lệnh chủ chớp mắt, con bọ cạp ngu si kia đã mấy nghìn tuổi rồi mà vẫn không biết nói, ngoại trừ làm thuốc, nó còn có suy nghĩ khác à? Chẳng qua tính chàng trước giờ luôn rất công chính, nó đã có lời muốn nói thì không thể để nó nín nhịn mãi được. Chàng tỏ ý đưa bọ cạp máu tới đây, để bọn họ có thể thần giao cách cảm với nhau một chút.

Con bọ cạp máu be bé, toàn thân đỏ sẫm, đôi mắt ti hí như hạt mè sáng rực, đi qua bái lạy chàng.

Mấy cái đầu bu lại nhìn xuống, từ dưới trông lên thật khổng lồ, bọ cạp máu nuốt nước bọt, giơ cặp càng lên song lại không biết phải để tư thế nào, nhất là khi trên đỉnh đầu lại phát ra tiếng cười to ha hả, “Con bọ cạp này đang định tấu hài cho chúng ta xem đấy!” Tim nó run lên, nhưng không thể chưa bắt đầu đã rút lui rồi, thật sự chẳng hấp thụ được khí trời cũng không sao, miễn không bị làm thịt là tốt rồi.

Lệnh chủ nghiêm túc hất cằm ra hiệu cho nó tiếp tục.

Bọ cạp máu tìm lại được động lực, quyết định vận dụng các chi linh loạt múa may để diễn tả lời cầu xin của mình.

Chống cái đuôi dài bên dưới, qua mấy nghìn năm rèn luyện, giờ bọ cạp máu đã có thể giữ thăng bằng rất tốt, nó lảo đảo nhỏm mình dậy, co mình thành nhìn dáng như con rắn đang vận sức chờ thời cơ hành động. Nó có năm đôi chân, gập mỗi đôi lại với nhau thành hình chữ thập thành tư thế vái lạy. Đối với bọ cạp, nhỏm thân lên chắp các chân lại với nhau như vậy là cực kỳ khó khăn, nhưng nó lại làm được. Nó muốn nhắm mắt, đáng tiếc chẳng có mí mắt, đôi mắt hạt mè đen láy mở trừng trừng nhìn tất cả, nhưng vẻ mặt thì rất nghiêm túc, tràn đầy lòng tin.

Đã hiểu chưa? Nó thầm gào thét trong bụng.

Ly Khoan Trà nghiên cứu hồi lâu, “Theo ta thấy, ý của nó là không muốn làm thuốc nữa, thích làm xiên nướng hơn. Chẳng phải thọc que trúc từ đuôi lên sẽ trông thế này sao? Đúng là một con bọ cạp có chí hướng!”

Bọ cạp máu lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Đại quản gia vừa được bóc tem tỏ vẻ am hiểu, “Hay là do quá cô đơn nên muốn tìm bạn đời? Xem nó kiên quyết chưa kìa, đáng thương quá.”

Bọ cạp máu hoàn toàn gục ngã.

“Không đúng.” Trong số họ chỉ có đầu óc Vô Phương là bình thường, “Ta cảm thấy nó muốn tu hành, muốn tụng kinh hướng thiện.”

Bọ cạp máu lập tức bật dậy, vui sướng vung vẩy các chi, linh ý đúng là linh y, ngộ tính quả nhiên cao hơn đám yêu quái này nhiều.

Thế là sau khi được lệnh chủ phê chuẩn, nó được đưa lên nóc nhà bắt đầu tiếp nhận sự tẩy rửa của tinh hoa nhật nguyệt. Tu hành là một quá trình dài đằng đẵng lại đầy gian khổ. Về sau khi thoi thóp phơi mình trong cái nóng của mùa hè hay run lẩy bẩy vì lạnh cóng giữa trời đông giá rét, bọ cạp máu có hối hận vì quyết định hôm nay của mình hay không, tạm thời nói sau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.