Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 3: Chương 3: Tốt nghiệp




Lục Lâm chạy đến bên cạnh người thợ săn, cố gắng gợi chuyện. Người thợ săn vẻ mặt lo lắng trả lời: “ Là ngươi à, chuyện như thế này, gần đây vườn rau của thôn bị kẻ nào đó lọt vào phá hoại. Lâm Thiên Vũ, ngươi hãy giúp ta đi thăm dò một chút vấn đề này.

Thấy có nhiệm vụ, Lục Lâm gật đầu đáp ứng.

Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ [sự phiền não của thợ săn].

Nội dung: Tìm ra hung thủ lọt vào phá hư vườn rau.

“ Vườn rau sao? Lục Lâm quan sát chung quanh đều không có phát hiện, bốn phía đều chẳng có rau cỏ nào cả. Lục Lâm sau đó chót nhớ ra thôn trưởng có nói mé sau thôn hình như là có một khối vườn, nhưng không biết có phải hay không chính là địa điểm mà người thợ săn nhắc tới. sau cùng hắn quyết định chuyển hướng đi vào thôn.

Đi qua phòng của thôn trưởng, một mảnh vường nhỏ hiện lên trước mắt của Lục Lâm, hắn bèn đi dạo mẫy vòng quanh vườn nhưng lại không có phát hiện được cái gì hết.

“Kỳ quái, chẳng lẽ không phải là nơi này? Ồ khoan!” Ngay tại lúc Lục Lâm nghĩ tới việc rời đi địa phương khác tìm kiếm, hắn bỗng phát hiện một ít cây rau bị dấu xuống mấy cái động nhỏ trên đất. Đã có phát hiện này, hắn lập tức úp sấp người xuống đất, tiếp cận cửa động gần nhất đồng thời kéo cây rau ra. Vừa động tay vào, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong động phi ra, cắn Lục Lâm một miếng rồi nhanh chóng rụt trở về.

“21Khá lắm, công kích thật mạnh,” Lục Lâm vội vàng đề phòng

Đinh! Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ [Nỗi phiền não của thợ săn] thay đổi

Nội dung: Giết chết 50 con Ma Thử ( Chuột bị ma hóa)

Đã biết là quái vật gì thì lại dễ làm. Lục Lâm khua mộc kiếm tại cửa động mấy cái, một con Ma Thử bị hắn dẫn động chạy ra. Sự việc diễn ra rất nhanh, vừa nhìn thấy con Ma Thử xuất động, Lục Lâm trước hết một chân dẫm nát cửa động để đề phòng nó chui về.

Ma thử ( cấp 3) Huyết lượng 50. Công kích 24

Lục Lâm nhìn chỉ số của Ma Thử, lại so với chính mình, bất giác rủa thầm “ Mẹ nó cái này so về công kích còn cao hơn cả mình”

“19”

Ma thử bị Lục Lâm chặn đường rút, lập tức hướng về phía hắn cắn một cái.

“10”

Lục Lâm cũng không khách khí, vung tay trả lại một kích.

Chít Chít! Ma thử nóng nảy, bất chấp Lục Lâm uy hiếp, hướng về phía một cửa động khác chạy đi. Lục Lâm nào để đống kinh nghiệm sắp tới tay chạy mất, tức tốc đuổi theo Ma thử chém một nhát thật mạnh

“20” ! Ra bạo kích rồi/ Ma thử gục chết, 4 chân duỗi ra, hóa thành kinh nghiệm cùng rơi ra 1 trang bị.

Lục Lâm không để ý xem con Ma thử này mang lại bao nhiêu kinh nghiệm, bổ nhào qua mò trang bị, giết quái nhiều như vậy, rốt cục cũng rơi ra được 1 trang bị rồi.

[Bạch sắc chiến ngoa] (giày vải trăng) – Phòng ngự 1/ đẳng cấp yêu cầu 1

Lục Lâm rất cao hứng, trực tiếp đi luôn giày vào, trên mặt đất hung hăng dẫm mẫy cước, con mắt lóe sáng nhìn về phía những cái cửa động xung quanh, chọn một cái rồi tiếp tục tiến tới.

Đinh! Hệ thống nhắc nhở vang lên, Lục Lâm phát hiện hắn đã lên tới cấp 3, thời điểm được bao phủ trong lớp hào quang khi tăng cấp, hắn vui vẻ lấy ra thiết kiếm.

Lâm Thiên Vũ ( Bình dân) – Cấp đô 3 – Huyết lượng 231 – Công kích 35 – Phòng ngự 02…

10 con Ma thử không chỉ khiến hắn tăng lên cấp 3, ngoài ra còn tuôn ra 1 kiện trang bị:

[Bao bố bạch quan] – Mũ đội đầu – Bạch sắc/ Phòng ngự 1 – đăng cấp 1

Đám Ma thử này xem chừng tỷ lệ rơi đồ cũng không tệ lắm. mỗi mống đại khái đều tuôn ra tầm 15 xu đồng. Thăng cấp khiến thực lực của Lục Lâm tăng lên không ít, trước phải cần 5 nhát mới hạ được 1 con Ma thử, hiện tại hắn chỉ cần 2,3 nhát là hạ được rồi. Giết chóc một hồi, mắt thấy nhiệm vụ yêu cầu 50 con giờ cũng chỉ còn lại có 1 con, nhưng mặc cho Lục Lâm giết thêm bao nhiêu Ma thử, nhiệm vụ thủy chung vẫn biểu hiện là chưa hoàn thành.

Chít, CHít! Đúng lúc này tại một cửa động hơi lớn hơn các cái khác một chút, một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào chỗ Lục Lâm nghỉ ngơi. Đợi lúc Lục Lâm quay lưng lại, một con Ma thử to gấp đôi bình thường phóng vọt ra.

“83” - Lục Lâm chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy, huyết lượng không sai biệt lắm hao đi một phần ba.. Hắn vội lui về sau vài bước, quét ánh mắt ra quan sát thuộc tính của con Ma thử trước mắt:

Ma thử đầu lĩnh (chữ xanh) – huyết lượng 200 – công kích 51 – cấp độ 5

“ Boss Đầu lĩnh!” Lục Lâm hưng phần kêu lên, nhưng nhìn công kích cao đến dọa người của nó, hắn phải tạm lui, cắn răng lấy 1 lọ dược tề ra dùng.

“11” – Có thể chiến! Chứng kiến từ đỉnh đầu Ma thử đầu lĩnh bay lên chỉ số sát thương, Lục Lâm lòng thêm tự tin

Chít chít! – Ma thử đầu lĩnh tuy huyết lượng không nhiều, nhưng lại có tốc độ cao. Lục Lâm uống hết một lọ dược tề, quần đảo đem huyết lượng của nó hạ xuống chỉ còn 25 Hp, nhưng vào lúc này, một đội người chơi xuất hiện lọt vào mắt hắn. Mắt thấy săp giết đươc Boss, lại có người khác xuất hiện, Lục Lâm tâm tình rất lo lắng.

Xem kìa, Boss! – Nhanh đoạt! Đội người chơi kia cũng nhìn thấy tình huống của Lục Lâm kêu to lao đến.

“9” – Còn lại 16 Hp (điểm máu), Lục Lâm nhìn đội ngũ kia càng ngày càng gần , tức đến nghiến răng nghiến lợi, Boss hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này để cuồng nộ.

“151” – chỉ số tổn thương do Bạo kích bay lên trên đầu Lục Lâm, khiến cho lòng hắn như chìm xuống vực sâu. Boss tối thiểu phải hai đòn nữa mới chết, nhưng mà bản thân chỉ còn 80 Hp căn bản là không chịu được một đòn tiếp theo của nó, hơn nữa bọn đoạt quái còn đang ở trước mắt.

HA HA HA”- Sáng sớm, lúc mọi người sống trong khu nhà đang nhàn nhã thưởng thức bữa ăn để đi làm, chợt một hồi tiếng cười điên loạn vang lên làm bọn họ thiếu chút vung tay ném sạch bát đũa ra ngoài.

Lục Lâm trên ban công cuồng tiếu một hồi, mới thỏa mãn về phòng. Thật sự là quá đã, quá kích thích, cho dù hiện tại hắn vẫn còn hơi run, nhưng mà nghĩ tới việc đội chơi kia chửi bới nhau lúc log out, nội tâm hắn cao hứng rất nhiều. Lại nói về tình cảnh lúc ấy, Boss bạo kích khiến cho Lục Lâm lòng nguội lạnh, vừa nghĩ tới chính mình sắp giét được Boss lại tiện nghi cho người khác, hắn càng thêm tức tối, trợn hai mắt chém về phía Boss, thét lên 1 tiếng: Chết!

“25” - Bạo kích rồi, vậy mà bạo kích! Lục Lâm không chậm trễ, nhẩy lên phía trước, nhanh chóng mò hết 3 vật phẩm Boss rơi ra, sau đó trước khi đội chơi kia đến, hắn biến mất. Chỉ chênh lệch một chút, Lục Lâm suýt nữa đại bại. Trong Game Huyễn Tưởng, người chơi tại thời điểm tham gia vào việc công kích khong thể Logout. Thời điểm Boss bị hạ, Lục Lâm liền nhanh chóng thoát khỏi trạng thái công kích và logout lập tức. Cũng may rằng đây là thời kì đầu của game, các người chơi khác còn chưa có kỹ năng tấn công tầm xa, băng không Lục Lâm sẽ không còn cơ hội. Sau khi hưng phấn, Lục Lâm chỉ cảm thấy bụng quặn lên vì đói, chơi từ chiều hôm qua đến sáng nay, hắn chỉ ăn qua mì tôm, bây giờ bụng dán cả vào lưng, dạ dày liền trực tiếp biểu tình.

“Lão bản, một tô Thập cẩm cỡ lớn, cho nhiều nhiều chút ạ”. Lục Lâm vừa rửa mặt xong, trực tiếp cầm gí tiền ra tiệm mì của lão Trương.

“Yes Sir!” Lão bản là một người tuổi trung niên lớn tiếng hô, nhìn lão có vẻ tục tằn nhưng Lục Lâm biết rõ thằng cha này mắc hội chứng sợ vợ nghiêm trọng. Không lâu sau, một tô mì hoành tráng đầy muốn tràn cả ra ngoài được bưng ra, không đến hai phút đã biến mất tiêu vào bụng của Lục Lâm, lau miện một cách tiêu sái, lắc mới tóc, trong sự kinh ngạc của thực khách trong quán, hắn lại kêu to: “ Lão bản, lại một tô nữa!”

Ăn uống no nê xong, hắn vuốt cái bụng phình to thư giãn, thời tiết hôm qua vừa mưa, không khí mát mẻ không còn oi bức như trước. Tuy nhiên sau cả đêm hăng hái chiến đấu, cơ thể Lục Lâm cảm thấy mệt mỏi, vác cái bụng về nhà, hắn bèn vào nhà vệ sinh thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

Giống như mình đã quên cái gì đó ấy nhỉ, Là cái gì được đây? Hình như là một thứ rất trọng yếu nhưng mà nhớ không nôi?” Nằm trong bồn tắm, Lục Lâm vắt hết óc ra để nhớ lại nhưng thủy chung vẫn không rõ hôm này có một việc trọng yếu mình phải làm là cái gì. Hắn bèn đứng lên quấn khăn tắm đi ra đại sảnh, cầm chiêc điện thoại lên xem xét, đập vào mắt hắn là một loạt cuộc gọi nhỡ.

“Bỏ mẹ rồi, là cuộc gọi của chủ nhiệm lớp” Lúc này thì hắn đã nhớ mình quên cái gì.

“Alo….” Lục Lâm run rẩy ghé vào tai nghe, vừa mới mở miện đã nghe thấy từ đầu dây bên kia tiếng rống giận dữ của chủ nhiệm.

“ Xú tiểu tử ( thằng chết bầm), ngươi muốn chết như thế nào…. Không phải hôm qua đã nói sao, tìm ngươi người không thấy, gọi điện thì không nghe, chuông cửa bấm chả ai ra tiếp, tiểu tử nhà người sống chết đã chạy đi đâu… Còn không mau tới lớp, 5 phút nữa mà không xuất hiện ở trường học, xem ta thu thập người thế nào.”

“Bẹp” – Chủ nhiệm lớp giáo huấn gần 10 phút đồng hồ sau, trực tiếp gác máy đóng lại cuộc trò chuyện. Lục Lâm vừa nghĩ đến chủ nhiệm lớp – một con sư tử cái, lập tức sau lưng toát ra đầy mồ hôi lạnh.

“Là hôm nay.” Sau khi quay qua mở tủ quần áo, nhìn bộ đồng phục mới tinh màu đen như đang trêu chọc mình treo trên giá, Lục Lâm thở dài thườn thượt… Đầu đội mũ, mặc đồng phục, Lục Lâm từ từ tiến vào Đại Học Tàu Khựa, nhìn đám sinh viên di ra đi vào, tiếng đọc sách giảng bài vang lên trong lớp học, hắn cảm thấy phảng phất giống như 4 năm về trước, chính mình lưng cõng ba lô, ngoại trừ vài món quần áo cũ thì hoàn toàn là tay trắng. qua một tháng nữa thôi, hắn sẽ tròn 21 tuổi. Đã từng một thời mơ mộng, từng nhiệt huyết, hết thảy nhân sinh như mới ngày hôm qua, thời gian trôi nhanh như chó chạy bờ rào, Lục Lâm còn nhớ rõ lần thứ nhất trèo tường trốn học, hiện tại tất cả đã là truyện cũ, nghĩ lại vẫn thấy kinh tâm.

Một hồi tiếng kèn làm hắn bừng tỉnh từ trong mớ hồi ức, Lục Lâm mới phát hiện mình vẫn ngẩn ngơ đứng một chỗ từ nãy giờ, vừa nghĩ đến cơn giận của mụ chủ nhiệm lớp, hắn vội quẳng hết tâm sự sang một bên.

“ Y phục thế này thật không thoải mãi” Lục Lâm vừa chạy vừa oán trách

“ Két – Xịch” – Một con BMW màu lam lướt qua bên cạnh hắn, đi thêm 1 đoạn về trước thì ngừng lại, xem ra như có ý chờ người.

Lục Lâm trong lòng rơi đánh bộp một tiếng, nhịn không được muốn quay đầu đi tìm đường khác, vòng qua con xe này.

“Lục Lâm” – Một thanh âm thanh thúy vang lên từ trong chiếc BMW, vài lọn tóc xanh theo gió vương ra ngoài cửa sổ xe, khoảnh khắc làm tâm tình Lục Lâm có chút nổi sóng.

“ A xin chào Mộng Tuyết, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?” Không biết tại sao nhưng Lục Lâm từ khi biết Liễu Mộng Tuyết thì tới tận lúc lớn lên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Liễu Mộng Tuyết trong nội tâm có chút khó chịu, trọng bụng mắng thầm tên oan gia này nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu nói: “ Cậu đấy, Lớn cả rồi mà vẫn cứ,… mình…, Chờ một chút đi, mình có chuyện này muốn nói với cậu….”

Tiểu Lục! Ở bên này, bên này!...

Ngay tại thời điểm mộng tuyết muốn nói điều gì đó, mấy tên đồng học của Lục Lâm trông thấy hắn bèn cất tiếng gọi. Lục Lâm lập tức nhanh nhảu nói: Đến đây rồi té, tuy ngoài miệng nói chuyện với Mộng Tuyết tỏ vẻ muốn ở lại nhưng trong lòng thì nghĩ: Đợi chút rồi ở lại thì làm gì còn cơ hội, chuồn trước rồi đi nói sau.

Nhìn bóng dáng Lục Lâm đi xa, Liễu Mộng Tuyết nội tâm thầm thở dài, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.