“Tiểu thê tử, nàng mau tỉnh lại đi, nàng nỡ lòng nào bỏ vi phu cùng hai tiểu hài ra đi sao?” nàng nằm bất tỉnh đã một tháng rồi.
Từ sau ngày ấy nàng gục ngã, nàng không tỉnh lại nữa, công tôn tiên sinh
nói, dù nàng đã truyền hết độc qua cho Huyền Vũ Dạ Tuyết, nhưng vẫn chưa loại trừ độc tố, nên mới biến ra thành hình dạng này.
Cũng trong vòng một tháng, hắn biết được rất nhiều bí mật kinh hoàng này, ngày
kia, hắn biết, nàng đã sinh một đứa con cho hắn, còn đứa kia là do nam
nhân khác lưu lại.
Dù sau nàng cũng sớm nói rõ, chỉ là nàng không nói cho hắn biết, nàng cũng cùng hắn sinh một tiểu nam hài.
Nhìn nó, hắn rất hài lòng, nhìn đứa nhỏ kia, hắn cũng thấy rất hài lòng, vì
hai tiểu hài kia, như phiên bản nhỏ của hai người vậy.
Cũng sau
ngày hôm đó, hắn đã nhận được một món quà thứ ba mà nàng mang tặng, đó
chính mà mẫu thân mất tích hơn mười mấy năm đã quay về, món quà thứ tư
chính là phụ thân hắn cũng đã tỉnh.
Tất cả mọi người cũng đã chấp nhận chuyện hai người, gia đình Huyền Vũ thì nhận nuôi đứa tiểu hài
kia, thỉnh thoảng đắt tiểu nữ hài kia tới đây, để thăm mẫu thân nó.
Chỉ tiếc, mẫu thân nó chỉ là cái xác bất động.
Cho tới ngày kia, điều làm hắn sợ chính là tóc nàng, nhưng sau đó nghe bọn
người Dương Tả -Hữu nói, năm xưa nàng thoát chết, cũng chính là nhờ có
nội công của Tuyết Sơn, chính vì điều này, mà tóc nàng, mỗi lần tới
trăng tròn, đều bạc phơi đi, không có thuốc trị.
Hắn cũng đã triệu Độc nương về, nhưng là vẫn vô dụng, Độc nương cũng đành chịu thua.
Mà hắn lại biết thêm một tin động trời, đó là Độc nương cùng Hắc nương của Tuyết Sơn là tỷ muội, chỉ là bọn họ mỗi người đều thích tìm chân trời
lý tưởng của mình.
“Tiểu thê tử, bao cực khổ chúng ta điều trải
qua, chỉ còn bước cuối cùng, lẽ nào, nàng lại đành lòng, bỏ lại tất cả
ra đi sao” cầm chặt tay nàng, hắn vẫn không bỏ qua cơ hội nỉ non bên tai nàng.
Nhưng vẫn vô dụng…..
“Nhật nhi, con yên tâm đi,
nương tin chắc, A Nguyệt sẽ không đoản mệnh vậy đâu” nghe được câu
chuyện xưa của hai, Bạch Ngọc Cẩm Vân biết, Huyền Vũ Dạ Nguyệt mới không đoản mệnh như vậy, nàng luôn có cát nhân phù hộ, yểm trợ
“Hy vọng là thế” đôi mắt ưng lim dim, Hoàng Bá Thuần bất đắc dĩ đáp.
“Ngươi đã hai ngày quên ăn, quên ngủ, mau theo ta ra ngoài, ăn chút đồ lót dạ” thấy con trai mình si tình như vậy, Bạch Ngọc Cẩm Vân cẩm thấy được an
ủi phần nào, nhưng mà nhìn con trai ngày một gầy đi thì nàng không khỏi
chua xót.
“Hài nhi không đói” lắc đầu, hắn từ chối phải rời khỏi nàng.
“Phải đó, đại ca, lỡ như Nguyệt muội….đại tẩu tỉnh lại, thấy huynh xuống sắc, nàng liền gói gém đồ đạc theo nam nhân khác mà đi a” vừa nói xong, Bạch Ngọc Cẩm Vân hung hăng nện lên đầu Hoàng Bá Thuật “Phun nước miếng nói
lại”
Hoàng Bá Thuật nhún nhún vai, huýt sáo, vờ như vô tội.
“Nhật nhi, con đi đâu” thấy bóng dáng Hoàng Bá Thuần lướt qua, Bạch Ngọc Cẩm Vân không khỏi sửng sốt.
“Ăn cơm” tới đây thì Hoàng Bá Thuật ôm bụng cười lăn lốc, hóa ra điểm yếu của đại ca hắn là sợ già hơn đại tẩu sao.
Bạch Ngọc Cẩm Vân bất đắc dĩ cũng phải che miệng cười, quả thật nam nhân luôn thấu hiểu tâm của nhau mà.
Một tháng nay, nàng lưu lạc ở địa phủ, bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt bắt ép làm khổ công.
Ngay cả việc thay ca cho Nại Hà bà bà cũng do nàng tiếp tay, nơi này quả
thật có nhiều cảnh rùng rợn, khiến nàng phải ói hết cơm đã ăn.
Làm cho nàng cũng gầy đi vài ký, quan trọng nhất là mỗi lần thấy Huyền Vũ
Dạ Tuyết bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt hành hạ thì nàng không khỏi cau mày.
Sau đó rút ra một kết luận, có đắc tội ai, cũng đừng đắc tội phụ nữ hung
tàn như Huyền Vũ Dạ Nguyệt, bởi vì sẽ chết rất thảm, không những thế,
làm ma mà còn không được yên thân.
Mới đầu, nàng cũng không nhẫn
tâm, nhưng sau khi nghe được nàng ta muốn giết hài tử của mình thì nàng
đã cùng góp vui, náo loạn cả địa phủ, chó gà cũng không yên.
Một
đàn bà đã khó chịu, hai đàn bà, liền biến thành một cái chợ, để cho lỗ
tai mình yên ổn, cũng như phơi bớt nỗi nhọc, nên Diêm vương rất sẵn lòng đá nàng về trần gian.
Tránh cho tình trạng địa phủ bị nữ nhân hủy hoại, Diêm vương tác trách truyền tới tai ‘ai đó’ thì không hay.
Sau khi tỉnh lại, thì hai người đã biến mất khỏi Hoàng Bá phủ, chỉ để lại
một bức thư, vỏn vẹn có mấy chữ: Chúng ta nhân lúc chưa già, liền đi vân du tứ hải, tạm biệt.
Tại Tây Vực, có một nam một nữ đang cỡ trên con ngựa, hướng về phía mặt trời mà đi, ngao du thiên hạ, bỏ hết tất cả những muộn phiền của quá khứ.
“Nàng muốn đi đâu” bấy giờ, ôm thiên hạ trong lòng, Hoàng Bá Thuần ôn nhu hỏi.
“Vậy chàng muốn đi đâu?” nghe thiên hạ hỏi ngược lại thì hắn chỉ cười nhẹ “Vậy đi Tây Vực!”
“Vì sao?”
“Vì nơi đó là địa phương nàng thích đi nhất!”
“Xem như chàng biết điều” hắn lại cười khổ, nếu hắn không biết điều, e rằng sớm bị nàng đá xuống ngựa rồi.
“Chàng dám không yêu ta, ta sẽ giết chàng” chính câu nói này khiến hắn muốn
lăn xuống ngựa, sau đó, nàng xoay người lại, ôm chặt hắn “Thiếp cũng yêu chàng, tướng công”
Vừa lạnh, vừa nóng, có phải nàng muốn làm cho hắn đau tim mà chết? Mặc kệ, hiện tại tâm hắn đang nở hoa, rực rỡ như
mùa xuân, kiếp này, có thể cùng nàng gần gũi chính là hạnh phúc của
Hoàng Bá Thuần – hắn.