“Ngươi còn mặt mũi nào để tới đây” dựa người vào tường Huyền Vũ Dạ Mạc lạnh
nhạt nói với kẻ lén lén lút lút tự ý phi thân vào .
Mới không gặp Hoàng Bá Thuần một ngày, mặt hắn hốc hách
hẳn, cả người phảng phất chút bất cần đời, cười lạnh hắn nói “Tới để
giải quyết hậu quả đã để lại”.
“Ta không cho phép ngươi tổn
thương nhị muội của ta”, Huyền Vũ Dạ Mạc lạnh lùng dùng tay chặn lại
bóng dáng cao to đang muốn bước tới phòng của Huyền Vũ Dạ Tuyết.
Hắn muốn nói thì cánh cửa phòng được bật ra “Thuần ca ca” xuất hiện bóng
dáng xanh xao, hốc hác không kém gì Hoàng Bá Thuần, nhưng Huyền Vũ Dạ
Tuyết vẫn nở nụ cười nồng nhiệt đón tiếp hắn.
Huyền Vũ Dạ Mạc
hoảng hốt tới đỡ bóng dáng siêu vẹo của nàng nói “Nhị muội, muội không
khỏe mau đi vào đi, đừng nên gặp hạng người này nữa”.
Lắc đầu, nàng ho khan “Khục, đại ca, thỉnh đại ca rời khỏi đây trước, muội có việc cần nói với Thuần ca ca”
“Ta…” Huyền Vũ Dạ Mạc á khẩu với sự cứng rắn của Huyền Vũ Dạ Tuyết, hắn đành cắn môi thở dài “Được”
Trước khi đi cảnh cáo Hoàng Bá Thuần “Tốt nhất không nên làm muội muội ta tổn thương lần nữa”
Huyền Vũ Dạ Mạc rời đi thì xung quanh cũng trở nên ảm đạm giống chủ nhân của nó giờ đây.
Tiếng gió thổi qua, một trận gió lạnh thổi tới, Huyền Vũ Dạ Tuyết liền
“Khục…” ho lên, hắn tiến tới, nàng quát “Không yêu muội thì đừng quan
tâm muội”
Thân ảnh hắn liền bất động, nói “Tuyết……” bất chợt hắn
nghẹn giọng, đây tuyệt đối không phải là bản chất của hắn, hắn nói
chuyện chưa bao giờ cảm thấy khó xử cùng áy náy như lúc này >
“Huynh còn yêu muội chứ?” Huyền Vũ Dạ Tuyết đau lòng hỏi, mím chặt môi, hắn nói “Thật xin lỗi”
Bất chợt cả người nàng run rẩy, giọng có chút không tin “Thuần ca ca”
Hôm qua hắn mới biết cái gì là yêu, cái gì là thương hại, yêu là một loại
cảm giác thật khác, giống như bị nghiện nhắm mắt lại chỉ xuất hiện bóng
dáng của người vốn tồn tại trong tim mình.
Yêu chính là khi thấy
nam nhân khác tới gần liền sinh khí, đau lòng tột cùng khi thấy người ấy biến mất trước mặt mình, nhưng ngày nào không tìm được xác hắn khẳng
định – nàng còn sống!
Hắn làm sai, hắn tổn hại nàng, hắn tình nguyện chờ, dùng cả đời để chờ đợi – nàng!
Còn thương hại là cảm thấy người trước mặt thật yếu đuối cần phải bảo vệ,
khi có lỗi cảm thấy ái náy, chột dạ, ray rứt không yên, hắn thật sự có
lỗi khi nhận nhầm tình yêu với thương hại.
Hắn thương hại nàng
lúc nào cũng thật nhỏ bé và cần được chăm sóc, và hắn đối đãi với nàng
chẳng khác gì tiểu muội của mình, hắn cũng không động tay động chân khi ở bên nàng, hắn đối với nàng đơn giản chỉ là đại ca với muội muội .
Hắn đã sai, kiếp này, đành phụ lẫy – nàng!
“Huynh xin lỗi, huynh đành phụ muội”, khi nói ra hắn đã bớt ray rứt trong
lòng, thật thoải mái nhưng vẫn còn đọng lại chút áy náy.
“Thuần ca ca, ca ca đang nói gì?”, Huyền Vũ Dạ Tuyết hoảng loạn đi tới níu lấy một góc áo của Hoàng Bá Thuần hỏi
“Tuyết nhi, đại ca xin lỗi muội, đại ca từ trước đã nhận nhầm ra tình cảm của
đại ca đối với muội đơn giản như một đại ca đối xử với lệnh muội của
mình, vì thế đại ca thật xin lỗi muội” Hoàng Bá Thuần không muốn giấu
giếm, nếu tiếp tục mối quan hệ này thì thật đau khổ chi bằng kết thúc nó thật sớm, để không ai nợ ai, không ai làm khổ ai!
“Không, Thuần
ca ca, huynh không biết nàng ta đã chết rồi, nàng đã chết, không ai cản
trở muội và đại ca, chúng ta từng cãi nhau nhưng rồi làm lành, đừng làm
thế được không”, mắt đẫm lệ, từng giọt tuôn rơi, nàng bướng bỉnh thuyết
phục
Hất tay của nàng đi, hắn nói “Tuyết nhi, có hiểu không, tình cảm phải đến từ hai phía, vì thế huynh chỉ đành có lỗi với muội, chúng
ta thật sự không thể được nữa”
“Không, Thuần ca ca, đừng đi”,
nàng vội níu kéo bóng dáng muốn ra đi của Hoàng Bá Thuần, hắn dừng lại
nói “Tuyết nhi, hãy hận đại ca, hãy hận đại ca để đại ca giảm bớt tội
lỗi của mình, nếu được đại ca tình nguyện làm mọi việc vì muội”
“Hãy ở lại bên muội, chỉ cần ở lại bên muội là đủ” lắc đầu nàng tha thiết
cầu xin hắn ở lại vì nàng, nhưng hắn nói “Đại ca nói nói mọi việc chỉ
trừ việc đại ca ở lại và tiếp tục hành hạ nhau, đại ca không muốn lại có lỗi với muội, vì thế đại ca đành phải dứt bỏ tình cảm với muội”
“Không, muội không muốn nghe, đừng nói nữa, không”, bịch tay lại nàng không muốn nghe, điên cuồng lắc đầu, mắt dẫm lệ.
“Chết tiệt” Huyền Vũ Dạ Mạc đi tới một cú đấm thẳng vào mặt hắn và rống lên,
Hoàng Bá Thuần không hề né mà nhận lấy sự phát tiệt của Huyền Vũ Dạ Mạc, đơn giản vì hắn đáng bị như vậy!
Huyền Vũ Dạ Tuyết cảm thấy cả
bầu trời đều đen tối, tứ chi tê liệt liền ngã khụy đi “Nhị muội” Huyền
Vũ Dạ Mạc hoảng hốt đi tới đỡ lấy bóng dáng của nàng.
Hoàng Bá
Thuần muốn tới đỡ nhưng không muốn cho nàng cơ hội nghĩ bừa nữa đành
lạnh lùng tàn nhẫn bước ra đi, để lại một việc cho Huyền Vũ Dạ Mạc xử lý