2 giờ sáng tại New York, Mĩ...
Trước mắt lúc này là một khu rừng âm u. Từng đợt gió lạnh rít lên khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy.
Vút... Đột nhiên có một đạo bóng dáng màu đen lướt qua với tốc độ rất nhanh. Đó là một cô gái toàn thân vận hắc y cả khuôn mặt cũng được che đi bằng một chiếc mạng màu đen. Cô gái lúc này có chút chật vật, dường như đang liều mạng chạy về phía trước. Những nơi cô vừa chạy qua ngay lập tức xuất hiện hai đạo bóng dáng khác, là hai kẻ cũng đồng thời vận hắc y, một nam một nữ. Nữ hắc y trên tay cầm một khẩu súng nhắm bắn cô gái nọ, miệng không ngừng cười điên cuồng :
“Phù La, cô chạy không thoát đâu! Ha ha ha ha!!! “
Mặc kệ lời nói của nữ hắc y, Phù La nơi khóe môi nở một nụ cười tự giễu. Cô không chỉ là nữ sát thủ số một của tổ chức Tu La sát mà còn là một đạo chích lúc này thế nhưng lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Hôm nay cô nhận nhiệm vụ đánh cắp một Viên ngọc tên là Cổ Vạn Phúc từ bảo tàng Antiques tại New York Mỹ. Do sơ suất cô đã bị những người bảo vệ Viên ngọc phát hiện và truy sát, một kẻ đã bắn trúng vai phải của cô khiến cô ngay cả chạy trốn cũng cảm thấy khó khăn. Lập tức sau đó tổ chức cử Liên Đàm- “bạn thân” của cô trong tổ chức cùng với Dạ Thần Tôn - nam sát thủ số một đến để trợ giúp. Bảo tàng Antiques nổi tiếng có hệ thống bảo vệ chặt chẽ nhất thế giới đến ngay cả một con kiến cũng không lọt qua, hơn nữa Cổ Vạn Phúc lại còn là bảo vật gia truyền của Phù gia nên cô cảm thấy việc tổ chức cử hai người bọn họ đến cũng không có gì là lạ. Bất quá...hiện thực lại hoàn toàn trái ngược. Hai người bọn họ đã chống lại lệnh của tổ chức quay sang truy sát cô. Đã sớm biết được bộ mặt thật của Liên Đàm nên cô cũng không quá bất ngờ song việc Dạ Thần Tôn cũng tham gia khiến cô không thể đoán trước được.
Phù La vừa giữ chặt lấy vết thương trên vai phải đang không ngừng rỉ máu vừa cắn răng chịu đựng để không phát ra bất cứ tiếng kêu nào. Cô cứ như vậy chạy cho đến khi trước mắt xuất hiện một vách núi cao chừng 100m(so với mực nước biển) thì mới dừng lại. Ngay sau đó hai người Liên Đàm cũng đuổi đến.
“Sao vậy? Sao không chạy nữa? A~Suýt chút nữa thì không để ý rồi! Nếu chạy nữa thì cô sẽ trở thành mồi cho cá a!” Liên Đàm nở một nụ cười dữ tợn,trong giọng nói còn chứa sự mỉa mai cùng hận ý.
A? Cô không nghe nhầm chứ? Là hận ý thật sao?Phù La trong lòng thầm cười lạnh, cô đã từng làm gì khiến cô ta hận sao? Nhìn thẳng vào mắt Liên Đàm, cô cố tỏ vẻ vô cùng đau lòng mà nói:
“Liên Đàm, tại sao cậu lại làm vậy? Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao?”
Dường như không phát hiện ra Phù La là đang diễn kịch, Liên Đàm bày ra vẻ mặt chán ghét:
“Bạn thân? A~Cho tôi xin! Nói ra thì thật có chút thất vọng nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ coi cô là bạn thân!”
Oh! Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi! Lại bằng giọng đau lòng, Phù La cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt:
“Nhưng tại sao? Tại sao cậu lại làm vậy?!” Có cảm giác giống như cô vợ nhỏ bắt gặp chồng ngoại tình vậy! Hừ! Phù La khẽ rùng mình.
Như bị bắt phải nhớ lại một thứ gì đó khiến mình nhục nhã, Liên Đàm đôi con ngươi nổi lên những tơ máu, chỉ thẳng ngón tay trắng nõn vào cô mà căm phẫn hét lên:
“Cô muốn biết tại sao? Vậy tôi sẽ nói cho cô biết, dù sao cô cũng sắp chết. Lúc đầu trở thành bạn thân của cô cũng vì sùng bái cô. Thực lực không bằng cô, tôi đồng ý. Dung nhan không tuyệt mỹ bằng cô, hảo, tôi cũng không có dị nghị. Nhiều lúc nghe mọi người ca ngợi cô tôi còn cảm thấy rất tự hào khi có một người bạn thân như cô. Bất quá tôi sùng bái, chịu đựng thấp kém hơn cô không có nghĩa là cô muốn làm gì tôi cũng được! Cô rõ ràng biết tôi thích Tử An nhưng lại dám quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy xa lánh tôi! Nếu không phải hôm đó tận mắt nhìn thấy hai người ân ân ái ái với nhau thì không biết tôi còn bị cô lừa bao nhiêu lần nữa! Hừ! Hôm nay tôi sẽ để chính người cô yêu giết chết cô! “ rồi chỉ tay về phía Dạ Thần Tôn luôn theo sau.
Phù La khóe miệng co giật, hắng giọng:
“Có một sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây a~”Cô thật sự không hiểu Liên Đàm đang nói gì nữa. Mà... Tử An là tên nào a~ Ừm...nhớ xem nào... Khoan! Chả lẽ hắn ta chính là cái tên suốt ngày bám đuôi cô không dứt cứ một tiếng “lão đại” hai tiếng “lão đại” sao? Không thể nào! Mắt nhìn người của Liên Đàm kém như thế sao, cái tên tiểu tử mặt dày hơn vỏ Trái Đất kia mà cũng thích... Đúng là khó hiểu. Mà cái tên Tử An này cũng thật là...rõ ràng cũng thích Liên Đàm nhưng lại không dám nói, bất kể lúc nào cũng tìm cách tránh mặt cô ta khiến sự tình thành ra như vậy... Phiền phức!!!!
Cơ mà...ai nói là cô thích Dạ Thần Tôn?! Cô chỉ nói là cảm thấy hắn đặc biệt hơn những người khác thôi a~ Thật oan uổng!~
Xoay người hướng phía Dạ Thần Tôn, cô mở miệng hỏi, trong giọng còn chứa sự khó hiểu:
“Thần Tôn, tại sao anh lại giúp cô ta? “
Dù sao cô và hắn cũng từng có giao tình, là đồng nghiệp nên có một phần bằng hữu. Hơn nữa, cô rất tin tưởng hắn.
Dạ Thần Tôn giống như một con rối ,chỉ im lặng đến mắt cũng không thèm chớp, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh buốt xâm nhập vào tim Phù La khiến nó dần nguội lạnh.
Nở một nụ cười tự giễu, bất chợt cô cảm thấy bản thân quá ngây thơ. Tin tưởng sao? Có lẽ đã nhầm người... Tin tưởng càng nhiều thì lúc thất vọng lại càng đau khổ. Nhưng cô lại không có cảm giác như vậy, đối với cô nó chỉ như một thứ đồ tuột khỏi tầm tay mình mà thôi.
Bất chợt cô lùi dần về phía sau, từng bước, từng bước một. Khóe môi cô nhẹ cong tạo thành một nụ cười lạnh nhưng dưới màn đêm u ám lại khiến người ta không khỏi cảm thấy quỷ dị và sợ hãi.
“Phù La ta dù có chết cũng sẽ không chết dưới nòng súng của kẻ thù. Hành thiện đắc thiện, hành ác đắc ác, hai người cứ chờ xem! “
Rồi cô không do dự ngửa người về phía sau, cơ thể tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Trước lúc rơi xuống cô còn thoáng nghe thấy tiếng Dạ Thần Tôn hét tên mình. Dạ Thần Tôn a~ Đã quá muộn rồi...
“Haizz... Ta thật sự cũng chưa muốn chết đâu~Còn chưa xem hết mấy bộ anime, chưa đọc hết mấy cuốn manga cùng tiểu thuyết, chưa ăn thử món điểm tâm do sư huynh làm,... Aaaa!!! Ta hối hận rồi! Chết tiệt, khi nãy hứng quá nên nhảy thật! Lão thiên a lão thiên!! Ngươi đúng là thích trêu ngươi ta mà!! “
Đang ôm đầu than khóc đột nhiên một giọng nói nam nhân băng lãnh vang lên bên tai cô:
“Ngươi chưa muốn chết? “
Phù La theo phản xạ nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai liền hướng mặt lên trời hỏi:
“Lão thiên đang nói chuyện với ta sao? “
Ai đó mặt đầy hắc tuyến, ho khan vài tiếng nói lại:
“Trả lời câu hỏi của ta.”
“A, ừm đúng! “
“Vậy...ta sẽ giúp ngươi.”
“Hả?! “
Phù La đang ngơ ngác không hiểu gì thì đột nhiên thấy cơ thể mình được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu lam nhạt. Ngay tức khắc cơ thể cô biến mất chỉ để lại một màn gió biển gào thét.
——— —————— —————