“Ly Nhi, tất cả là tại ta! Lẽ ra ta không nên để muội ở lại!”
Cách đây 2 canh giờ đột nhiên Lan Nhi vội vàng chạy đến tìm hắn, vẻ mặt thập phần lo lắng. Trước đó hắn cũng có dự cảm chẳng lành nên không do dự liền theo nàng ta trở về, không ngờ mọi việc lại đi quá xa như vậy...
5 năm từ khi phụ thân nhận lệnh chiêu binh ra chiến trường, ngày nào Ly Nhi cũng phải chịu sự khinh rẻ, coi thường của mẫu tử* Nghi di nương cùng người trong gia tộc.
(*mẫu tử: mẹ con)
Nhiều lần nếu không có hắn thì có lẽ Ly Nhi đã... Nghĩ đến đây Mộ Dung Như Lâm thập phần đau lòng.
Đều là lỗi của hắn! Nếu như hắn mạnh hơn, nếu như hắn có thực lực hơn thì hắn có thể bảo hộ tốt cho nàng!
Nếu để Mộ Dung Như Ly biết được những điều Mộ Dung Như Lâm đang nghĩ lúc này thì chỉ sợ nàng sẽ thở dài mà cảm thán : Có khí thế! Bất quá vẫn còn nhỏ như vậy...
Lại quay sang phía nữ chủ của chúng ta lúc này vẫn đang ngây ngốc không hiểu gì.
Tại sao hắn ta lại xin lỗi? A! Nàng bó tay thôi!Bất quá...có chút cảm động.
Kiếp trước nàng cũng từng có một gia đình, bất quá chỉ là “từng” mà thôi... Mồ côi từ nhỏ, năm 7 tuổi được người trong tổ chức tìm thấy tại một hòn đảo hoang trong tình trạng mất trí nhớ. Khoảng thời gian sau đó chính là cuộc sống đầy rẫy đau khổ cùng cô tịch của nàng...
“Ca ca, đừng tự trách bản thân. “Nàng ôn nhu nói.
Mộ Dung Như Lâm cả kinh. Ly Nhi từ khi nào lại có thể nói rành mạch như vậy?
Tiến đến phía giường, hắn mở to mắt khó tin nhìn nàng. Vẫn một dáng vẻ yếu đuối nhu nhược thường ngày song trong mắt lại không có lấy một tia nhu nhược mà hàm chứa sự lạnh nhạt xa cách.
Chẳng lẽ sự việc ngày hôm nay đã tác động mạnh đến muội ấy?
Mặc dù đã chắc chắn đến 6,7 phần rằng Mộ Dung Như Ly đã không còn giống như trước song Mộ Dung Như Lâm vẫn là có chút không thích nghi được.
Nhận lấy ánh mắt dò xét cùng khó tin từ hắn Mộ Dung Như Ly chỉ mỉm cười nhạt không nói gì.
Nàng xác thực khác với lúc trước bởi vì nàng không phải là “Mộ Dung Như Ly”chân chính. Chẳng lẽ lại nói với hắn rằng muội muội của hắn đã sớm quy thiên?
Không đời nào! Nói vậy chính là muốn hại mình a~
“Ca ca, ngươi nhìn đủ chưa vậy?” Nàng lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn ý cười.
Lúc này Mộ Dung Như Lâm mới sực tỉnh, ngại ngùng sờ sờ mũi. Lại nhớ đến lí do mình trở về hắn liền lo lắng hỏi han:
“Ly Nhi, muội hiện tại thế nào? “
Nàng sẽ không giống mấy nữ nhân khác nói “ta không sao “chỉ để an ủi đâu.
“Ca ca, cơ thể ta thập phần đau nhức! “Mộ Dung Như Ly nũng nịu nói.
Ấy ấy không phải nàng làm bộ làm tịch đâu nha! Thật sự là rất đau!
Nghe vậy Mộ Dung Như Lâm phất tay với Lan Nhi, nói:“Ngươi đỡ tiểu thư dậy”rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên đan dược đưa cho nàng.
“Muội mau đem thứ này nuốt xuống, những vết thương ngoài da sẽ mau lành lại, đương nhiên sẽ không để lại sẹo. “
Cầm lấy ngắm nghía một hồi, Mộ Dung Như Ly tò mò:
“Đây là đan dược gì? “Đối với loại thuốc thần kì này nàng cảm thấy thập phần hứng thú.
Mộ Dung Như Lâm cũng không quá để ý đến điều này, chỉ thuận miệng đáp lại :
“Là Hoàn Cơ đan, đan dược cấp 1 hạ phẩm. “
Nàng “à” một tiếng rồi không hỏi gì thêm.
Giống như bất chợt nhớ ra điều gì Mộ Dung Như Lâm liền thu lại tươi cười trên mặt, dậm chân tức giận:
“Muội ra nông nỗi này đều là tại hai kẻ tỷ đệ ác độc kia! Bây giờ ta sẽ đi tìm các trưởng lão để kiến nghị. Đừng lo, ta sẽ đòi cho muội một cái công đạo!”
Nói rồi chưa để nàng đáp ứng hắn đã dứt khoát xoay người li khai.
Hai kẻ trong lời hắn chính là Nhị tiểu thư Mộ Dung Nhược Lan cùng với Nhị thiếu gia Mộ Dung Thiên Hạo. Bọn họ chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nguyên chủ.
Nhìn bóng dáng Mộ Dung Như Lâm khuất dần sau cánh cửa Mộ Dung Như Ly tâm tình mới thả lỏng. Thật là...hắn đều tự nói tự quyết định!
Thở dài một hơi nàng liền đem Hoàn Cơ đan nuốt xuống. Đan dược vừa rơi vào miệng nàng liền cảm thấy một trận sảng khoái tràn vào lồng ngực rồi từ từ lan tỏa ra khắp cơ thể. Lại nhìn đến những vết thương trên người đều đã bong vẩy trong phút chốc.
“Chẳng trách chúng lại quý như vậy!”Mộ Dung Như Ly trong lòng cảm thán.
Nàng thoải mái vươn vai liền thấy cơ thể không còn đau nhức như trước. Ừ thì hết đau nhưng cũng phải công nhận rằng khối thân thể này vô cùng yếu ớt khiến nàng có chút nhức óc. Chậc, phải lên kế hoạch rèn luyện một phen vậy!
Nhẹ nhàng day day vùng thái dương, Mộ Dung Như Ly lúc này mới để ý thấy có một cặp mắt đang dán chặt vào người mình không chịu rời. Hướng tầm mắt về phía Lan Nhi, nàng cười nhẹ :
“Ngươi còn điều gì cần nói với ta sao? “
Vốn đang nhìn Mộ Dung Như Ly chăm chú Lan Nhi liền sực tỉnh, xấu hổ sờ sờ mũi. Lúc đầu không để ý song lúc nhìn nàng nói chuyện với Mộ Dung Như Lâm Lan Nhi liền cảm thấy nàng có gì rất khác. Tiểu thư tựa hồ lạnh nhạt hơn, nói chuyện vô cùng lạnh nhạt, toàn thân luôn tỏa ra khí thế thập phần xa cách.
Hay là do nàng ta hoa mắt nhìn nhầm?
Lan Nhi lại một lần nữa bất động thanh sắc khiến Mộ Dung Như Ly lực bất tòng tâm. Nàng thở dài ngao ngán :Nàng như vậy thực sự rất lạ sao?
“Lan Nhi, ta cảm thấy tốt hơn rồi, cần nghỉ ngơi một lúc,ngươi lui ra ngoài đi. “
Mộ Dung Như Ly trực tiếp có ý đuổi người khiến nàng ta không thể không nghe theo liền “vâng”một tiếng rồi đem vẻ mặt lo lắng lui ra.