Mạc Hàn Phong xem qua cho Lan Nhi, xác định nàng ta chỉ bị thương ngoài da mới khiến tâm tình Mộ Dung Như Ly thả lỏng.
Cho nàng ta nuốt xuống một viên Mai Cơ đan, hắn lo lắng nhìn nàng. Từ lúc vào phòng nàng vẫn luôn giữ im lặng, chỉ thi thoảng hỏi thăm Lan Nhi vài câu.
“Phong ca... “Đột nhiên Mộ Dung Như Ly lên tiếng.
“Ta đây. “Hắn đáp.
“Có phải...ta rất yếu đúng không? “Mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn đến bảy phần.
“Ừ,ngươi đúng là rất yếu. “Hắn thành thực đáp lại, có lẽ sự việc hôm nay không ít cũng nhiều tác động đến lòng tự trọng của nàng.
Thử nói xem, ở hiện đại nàng đường đường là đệ nhất sát thủ bao người hâm mộ vậy mà sau khi xuyên tới đây lại trở thành phế vật bị mọi người khinh thường, sự biến đổi lớn như vậy đương nhiên sẽ đả kích tới lòng tự trọng của một sát thủ.
Đúng như suy nghĩ của Mạc Hàn Phong, Mộ Dung Như Ly quả nhiên đang tự dằn vặt. Sự việc hôm nay cũng là nhờ Mạc Hàn Phong mới biến chuyển theo hướng tốt, nhưng nếu đổi lại là nàng thì...ngay cả sức chống trả cũng không có! Cái gì mà cường giả chứ?! Ngay cả một nha đầu còn không đánh nổi!
Không thể như vậy mãi được! Nàng ghét cái cảm giác phải dựa dẫm vào kẻ khác, nguyên tắc sống từ trước tới nay của nàng là hành động một mình, lần này coi như phá luật rồi. Nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!
Ọc...ọc...ọc ~
Ách! Nhưng trước tiên phải ăn gì đó trước đã. Ai lại chịu đói để tu luyện cơ chứ!
Lục tìm trong tủ được 50 kim tệ, Mộ Dung Như Ly cười giảo hoạt :
“Chúng ta ra ngoài ăn! “
Mạc Hàn Phong gật đầu, nắm lấy một bên eo của nàng, lập tức bóng dáng hai người hóa thành hai đạo lưu quang vụt ra khỏi Mộ Dung gia nhanh đến mức thị vệ không một ai phát hiện.
Sau khi thoát khỏi nơi “điạ ngục trần gian” kia, Mộ Dung Như Ly thoải mái đi dạo, Mạc Hàn Phong im lặng đi sau nàng.
La Vũ thành không hổ danh là nơi có nền kinh tế phát triển nhất Lam Dực Quốc, phố xá mua bán tấp nập. Có rất nhiều sạp bán đủ loại thứ đồ như vải vóc, đồ ăn vặt,... Mộ Dung Như Ly cũng không có quá nhiều tâm tình để thưởng thức cảnh náo nhiệt, liền tùy tiện mua mấy cái bánh bao đem về.
“Ông chủ, cho 5 cái bánh bao!”
Ông chủ thấy có khách thì niềm nở cười chào hàng song khi nhìn đến nàng thì không khỏi ngạc nhiên. Nữ hài này cư nhiên có điểm quen thuộc, bất quá nghĩ mãi không ra quen thuộc ở điểm nào nên cũng gạt phắt đi, vội vàng thưa:
“Có ngay, có ngay!”
“Hai tên thường dân kia, các ngươi đang ngáng đường tiểu thư nhà ta đấy! Không muốn chết thì nhanh nhanh tránh sang một bên!”
Một giọng nói nữ nhân lanh lảnh vang lên truyền vào tai hai người Mộ Dung Như Ly. Mày liễu khẽ nhíu, sao kẻ nào cũng phải lựa lúc nàng đang đói để gây sự vậy?
Thấy hai người bọn nàng không những không nghe mà còn không thèm liếc nàng ta một cái, nữ nhân thẹn quá hóa giận, quát lớn:
“Hừ, đúng là hai kẻ không biết điều! Các ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Nàng là Nhị tiểu thư Dương gia- Dương Thanh Phi!”
Khi nhắc đến cụm từ “Nhị tiểu thư Dương gia” nữ nhân nọ kiêu ngạo hất cằm lên trời, trực tiếp không để ai vào mắt.
Mà mọi người nghe nàng ta nói thì đều âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, không ai dám hé nửa lời. Ai cũng biết Dương Thanh Phi là nữ nhi cưng của Dương Công - gia chủ Dương gia, là muội muội ruột yêu quý của Dương Tiễn - thiếu chủ Dương gia, mà Dương gia là gia tộc đứng đầu trong tam đại gia tộc, có lực lượng hùng mạnh nhất.
Mộ Dung Như Ly khẽ nghiêng người đánh giá vị tiểu thư họ Dương kia. Đó là một nữ hài chạc tuổi nàng, dung mạo diện tái phù dung với chiếc mũi nhỏ hơi hếch lên, nước da trắng nõn, lông mày lá liễu, môi đỏ mọng nước, lông mi như cánh quạt khẽ chớp động. Nàng ta một thân váy dài màu hồng cánh sen, dáng người như liễu, yểu điệu mảnh mai. Ba ngàn tóc đen nhánh như thác đổ xuống bờ vai nhỏ, được cố định bằng một chiếc châm hình Chu Tước nạm hồng ngọc. Đôi con ngươi màu tử nhìn hai người bọn nàng không hề che giấu sự kiêu ngạo cùng khinh thường. Đi phiá sau nàng ta là hai hộ vệ, bên cạnh là nữ nhân vừa mới lên tiếng - nha hoàn Thanh Thanh.
Thanh Thanh thấy Mộ Dung Như Ly nhìn Dương Thanh Phi thì mở miệng khinh bỉ :
“Chỉ là một nữ hài không biết thiên điạ mà cũng dám cản đường tiểu thư nhà ta. Thế nào? Sợ rồi hả? “
“Phong ca, ngươi có nghe thấy tiếng chó sủa loạn ở đâu không? “Mộ Dung Như Ly rất là 'ngây thơ hồn nhiên' ngẩng đầu nói với Mạc Hàn Phong.
Sợ? Nực cười! Nàng mà phải sợ mấy đứa 'trẩu tre' sao? Còn non lắm cưng ơi!
“Ừm, ta cũng có nghe thấy. Quả nhiên là chó sủa loạn. “Mạc Hàn Phong cố gắng nhịn cười diễn theo nàng. Ly Nhi dùng một chiêu này rất được!
Mấy người xung quanh lúc nãy còn vẻ mặt xem kịch vui nay toàn bộ đều hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tiểu hài tử này gan cũng thật lớn, Nhị tiểu thư Dương gia mà cũng dám chọc vào. “Người qua đường A nói.
“Nếu bị gia chủ cùng thiếu chủ Dương gia biết được chỉ sợ nàng ta sẽ sống không bằng chết! “Người qua đường B nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại.
“Mà ngươi biết không, thiếu chủ Dương gia là luyện dược sư tam phẩm đấy! “Người qua đường X chen vào.
“Thật sao?! Luyện đan sư?! Lại còn là tam phẩm! Hắn năm nay 15 tuổi mà đã đạt tới cấp bậc như vậy rồi, thật đúng là thiên tài a! Đắc tội với Luyện đan sư, nàng ta coi như xong rồi! “
... ....…
Mọi người bàn luận về Dương Thanh Phi bây giờ lại chuyển sang bàn luận về Dương Tiễn.
Mộ Dung Như Ly đối với người tên Dương Tiễn này cảm thấy thập phần hứng thú. 15 tuổi là Luyện đan sư tam phẩm, thiên phú không tệ. Ở La Vũ thành đan dược cấp 1 không có nhiều, đan dược cấp 2 cũng được coi là quý, chỉ xuất hiện nhiều trong các đại gia tộc, mà đan dược cấp 3 lại thực rất quý.
Theo như trong trí tưởng tượng của Mộ Dung Như Ly Luyện đan sư tam phẩm thường thấy là mấy lão giả râu tóc bạc phơ, luôn miệng cười 'hô hô hô' giống ông già Noel.
Ách! Hình như nữ chính của chúng ta đã hiểu nhầm chút ít về mấy người này. Họ thường là những người từ trung niên trở lên mà Dương Tiễn hiện tại mới 15 tuổi. Hắn quả thật là một nhân tài hiếm có.
Mạc Hàn Phong thu hết biểu hiện của nàng vào mắt, trong lòng thầm mắng: Dương Tiễn là thiên tài, nàng cũng có thiên phú Luyện đan sư, lại còn cả Triệu hồi sư. Vậy nàng là gì? Là yêu nghiệt! Bản thân nàng còn hơn cái tên Dương Tiễn kia rất nhiều, vậy mà còn gọi hắn là thiên tài. Đúng là khinh người quá đáng mà!
_________________
Nguyệt