Mà người trong cuộc là Bạch Tịnh Tuyết lại không chút cảm xúc, lạnh nhạt dựa vào cửa nghe mọi người bàn tán về mình. Đến tận khi gần như mất hết kiên nhẫn mới đứng thẳng dậy, lên tiếng: "Đủ chưa? Mục đích hôm nay tôi đến đây là để mua hàng."
Được Bạch Tịnh Tuyết nhắc nhở, đám người Bạch Tử Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần tập trung vào công việc.
Còn cậu chàng Punk luôn mồm bảo không có hứng thú buôn bán cũng trở mặt, thái độ thay đổi 180 độ, chân chó mời thần tượng của mình vào căn phòng ở phía sau bức màn, mặt cười đến như một đóa hoa: "Có, tất nhiên là có. Chị muốn đến khi nào cũng được, muốn mua cái gì cũng được."
Chứng kiến một màn trước mắt, trong lòng Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ đều oán thầm. Hừ! Đồ nịnh bợ vô nhân tính! Đồ tư bản thất thường, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Cậu chàng Punk vừa dẫn đường cái miệng liến thoắng, nói không ngừng làm cho ba người Bạch Tử Hàn đau cả đầu, chỉ biết che hai tai lại cho đỡ ồn ào.
Trong đám người bọn họ, có lẽ Cố Tư Dạ là người ít am hiểu về "chợ đen" nhất nên con mắt lúc nào cũng hướng về bốn phía cửa hàng đánh giá. Thì ra sau bức màn là một hành lang dài, hai bên tường treo rất nhiều roi da với chiều dài khác nhau và rất nhiều nến đỏ bắt mắt, ngoài ra còn có nhiều loại dây xích đủ loại đủ kiểu.
Cậu chàng Punk đưa mọi người đến một căn phòng rất lớn ở cuối hành lang. Trong phòng có rất nhiều đồ vật nhìn không rõ, tựa hồ là ngựa gỗ đầu v* cao su,... Cố Tư Dạ nhìn quanh cả phòng một lượt, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ anh cho rằng bày biện ở trước cửa hàng đã là quá lắm rồi nhưng không ngờ thiếu niên trước mặt lại có khẩu vị nặng như vậy! Cho dù cậu ta thật sự không kinh doanh đồ chơi tình thú thì người có thể làm việc trong môi trường biến thái kiểu này cũng không phải người bình thường. Nhìn bộ dáng phúc hắc kia của cậu ta hiển nhiên là người nắm quyền chủ động trong tình yêu rồi lại nghĩ đến viễn cảnh thiếu niên trước mặt cùng người yêu nhà mình ngồi cùng một bàn, trò chuyện vấn đề phúc lợi sau này, cả người Cố Tư Dạ không khỏi nổi da gà, sống lưng ớn lạnh. Trong phút chốc, Cố Tư Dạ đã bổ não ra không biết bao nhiêu tình huống khác nhau.
Mà Bạch Tử Hàn đang đi ở phía trước, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ai đó truyền từ sau đến nên đột nhiên quay đầu lại.
Hành động đột xuất của Bạch Tử Hàn ngược lại khiến Cố Tư Dạ hết hồn, dọa anh sợ đến mức lùi về sau hai bước, không may chân này đạp lên chân kia, trực tiếp ngã xuống đất.
Thời điểm Cố Tư Dạ cho rằng không thể tránh khỏi số phận lấy mặt chạm đất thì có một cánh tay hữu lực đỡ lấy anh, rất nhanh sau đó anh liền rơi vào lồng ngực rắn chắc của ai đó, mùi hương bạc hà tươi mát thân thuộc truyền vào mũi, giúp anh bình ổn tâm tình.
"Sao vậy? Không sao chứ? Đi đường cũng không biết cẩn thận." Bạch Tử Hàn lo lắng hỏi han. Thật sự, anh chỉ muốn quay đầu nhìn Cố Tư Dạ một chút, ai ngờ lại dọa Cố Tư Dạ đến mức này. Lúc Cố Tư Dạ sắp té, trái tim anh cũng treo ngược cả lên. Thật may, thật may là phản ứng của anh khá nhanh mới bắt kịp Cố Tư Dạ.
"Không sao!" Thấy Bạch Tử Hàn lo lắng cho mình, trái tim Cố Tư Dạ mềm nhũn, nhẹ nhàng trấn an.
Bất quá, lúc này có một thanh âm bất mãn vang lên phá vỡ bầu không khí ngọt ngào giữa hai người.
"Lề mề cái gì, mau đi thôi. Thần tượng của tôi vì đợi hai người mà chân cũng sắp rã rời rồi."
Cậu chàng Punk kia nói xong còn trừng mắt nhìn hai người, sau đó cậu ta bước nhanh tới bức tường ở chỗ khuất của cả căn phòng, rồi đứng đó mò mò một lúc.
"Lạch cạch"
Một cánh cửa nữa mở ra, trong cửa tựa hồ có hơi tối tăm, Cố Tư Dạ nhìn nhìn, không khỏi nghi ngờ, trong này không phải là tổ chức bí mật gì chứ?
Không chỉ là Cố Tư Dạ mà đến cả Lãnh Duật và Bạch Tử Hàn cũng bắt đầu tò mò, mấy lần trước có việc cần đến cậu ta, bọn họ hầu như chỉ bàn việc ở căn phòng bên ngoài thôi, chưa từng biết ở đây có cả phòng bí mật.
Không gian bên trong và bên ngoài là một thế giới hoàn toàn riêng biệt. Căn phòng này được bao phủ bởi ánh đèn vàng hài hòa, tất cả đồ trang trí đều mang vẻ hoài cổ, ở giữa là một cái bàn tròn cùng một chiếc sofa giường nằm màu đỏ rất cao cấp, nhìn qua cũng đủ biết phải hơn hai vạn tệ. Bốn phía đều là tủ sách, tủ tư liệu được sắp xếp kĩ càng phân định theo ngày. Cả phòng đều toát lên không khí ấm áp, là kiểu phòng sách điển hình của dân trí thức.
Cố Tư Dạ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cửa hàng tình thú bên ngoài chỉ là thủ thuật để che dấu tai mắt của người khác.
"Thần tượng, chị ngồi đi, muốn uống gì, em lấy cho chị." Cậu chàng Punk nhiệt tình mời Bạch Tịnh Tuyết ngồi xuống, rồi loay hoay dọn dẹp mọi thứ xung quanh.
Trông bộ dáng của cậu ta, Bạch Tử Hàn không nhịn được hỏi: "Tại sao tôi chưa từng biết ở đây còn có căn phòng này?"
Nghi vấn của Bạch Tử Hàn cũng là điều mà Lãnh Duật thắc mắc, nhưng từ trước tới giờ anh đều không thích nói chuyện với người ngoài nên không biết mở miệng như thế nào.
Trước sự truy hỏi của Bạc Tử Hàn, cậu chàng Punk rất tự nhiên đáp: "Đám đàn ông thô lỗ các người bàn chuyện ở đâu cũng là bàn. Còn chị ấy là phụ nữ hơn nữa mấy người có thể so với thần tượng của tôi sao?"
"..."
"...."
"...."
Mẹ nó! Đàn ông thì sao? Cậu tự nhìn lại mình đi, cậu cũng là đàn ông đó mà dám phân biệt giới tính. Ba người Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ, Lãnh Duật đồng loạt không hẹn cùng gặp phỉ nhổ kẻ vừa mới khinh bỉ đồng loại.