Huyết Ám

Chương 6: Chương 6: Nụ cười chết chóc




“Mày nói ai là tiểu tam hả?” Người phụ nữ vừa nghe cô gái ấy mở miệng liền tức giận không thôi, gào lên một tiếng.

“Tôi nói ai thì bà tự biết! Chỉ là một người ngay cả gia phả cũng không được viết mà dám ở đây lên tiếng chửi bới! Giới thượng lưu thành phố S đã sa đọa đến mức này rồi?”

Giọng nói của cô gái vẫn lạnh lẽo như cũ, dường như người đàn bà kia có gào thét có la mắng cỡ nào thì cô ấy vẫn là người ngoài cuộc, hoàn toàn không liên quan đến bản thân.Không để vị phu nhân kia có cơ hội đáp trả, một tay cô khẽ động, vừa di chuyển chiếc kính trên mặt vừa nhấp môi.

“Tôi cho bà hai lựa chọn. Một là câm miệng rời khỏi đây. Hai là tôi cho người khiêng bà ra khỏi cổng! Năm giây suy nghĩ bắt đầu!”

“Một... hai...”

“Mày dám?!” Người đàn bà kia tựa hồ chưa kịp phản ứng, lời nói nói ra cũng đã mất đi khí thế hung hãn như ban đầu. Đúng như người con gái ở trước mặt nói, bà ta chỉ là tình nhân của Tư tam thiếu thuộc chi ngoại của Tư gia, ông ta cũng không hề nắm quyền cao chức trọng, chỉ vì mang họ Tư nên mới có thể cáo mượn oai hùm bắt nạt người yếu mà thôi.

Ngày thường, bà ta được ông ấy cưng chiều quen rồi, muốn gì có đó, ngay cả những phu nhân danh gia quý tộc tuy khinh bỉ xuất thân của bà ta nhưng vì mặt mũi của Tư tam thiếu cũng phải nhường bà ta mấy phần, khiến bà ta càng lúc càng lấn tới hơn.Hiện tại, bỗng nhiên xuất hiện đứa con gái dám không coi Tư gia ra gì khiến bà ta phải suy nghĩ, lôi hết những vị tiểu thư quyền quý của Y quốc có trong danh sách ra, bất quá dù bà ta có cố gắng thế nào cũng không tìm ra cái tên nào ứng với gương mặt trước mắt, đến khi bừng tỉnh thì cô đã bắt đầu đếm giờ.

“Ba.”

“Bốn.”

“Mày, mày... mày dám làm gì tao, Tư gia nhất định sẽ không tha cho mày!”

Mặc kệ người phụ nữ buông lời hù dọa, cô gái kia vẫn bình thản đếm không ngừng, đến tận khi con số năm thoát ra từ miệng, ngữ khí của cô liền thay đổi.

“Rich, lôi bà ta ra ngoài!”

Mệnh lệnh vừa vang lên, hai tên vệ sĩ đi đầu nhanh chóng bước khỏi hàng ngũ, tiến lên, kéo người phụ nữ còn đang la ó kia ra ngoài, ném thẳng khỏi cổng sân bay, rồi quay về phục mệnh.Mà đương sự bị ném chỉ bất lực, không thể phản kháng, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, ngay cả cái miệng la ó nãy giờ cũng bởi vì kinh sợ mà ngậm chặt.

Chuyện này coi như đến đây là kết thúc.

Còn vị tiểu thư vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu!

Đám đông dần giải tán, những lời nghị luận dần dần biến mất.

Nhưng không ai ngờ đến.

Đây là mở đầu cho một huyết án!

...Lúc này, trong nhà vệ sinh nữ.

“Cậu có thấy người đàn bà hồi nãy không? Vừa hung dữ lại đanh đá, ai lại thèm để bà ta làm tiểu tam chứ?” Hai nữ sinh khoác tay nhau bước vào, cô gái mặc áo khoác hồng lên tiếng.

“Còn gì nữa, sở thích của người giàu chúng ta làm sao hiểu được! Ai biết bà ta lúc trên giường thì sao?” Nữ sinh còn lại vỗ ngực, đưa tay cầm lấy một tờ giấy.

“Nhưng mà cô gái kia thật sự rất đẹp trai!” Nữ sinh nhỏ áo hồng nhỏ giọng, đôi má phúng phính khi nhắc về người khác không khỏi ửng hồng, hai mắt còn tỏa sáng.

Thấy bạn học của mình mê muội vì một người con gái, nữ sinh đi cạnh nhịn không được đưa tay cốc đầu người trước mắt.

“Nhìn cậu đi, liêm sỉ đâu mất rồi? Người ta là con gái đấy!”

“Được rồi, nói chơi thôi mà!” Bị bạn mình cốc đầu, nữ sinh áo hồng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười lôi kéo người kia đi đến phòng vệ sinh trong cùng, dùng một tay mở cánh cửa đóng chặt kia ra.

Nhưng hình như do bị kẹt nên phải dùng lực thật mạnh mới mở được.

Cánh cửa bị kéo ra, vang lên tiếng 'keng két'.

Một thân hình trắng bệch đổ ập lên người hai cô gái.

“A...“.

Tiếng thét chói tai vang lên.

Khiến người bên ngoài không khỏi bị kinh sợ, chú ý.

Thì ra, thứ chặn cửa không phải cái gì khác mà là một thi thể đã bị rút sạch máu.

Toàn thân trắng tuếch đáng sợ, trên cổ còn có vết cắn.

...

Thời điểm Bạch Tử Hàn và Cố Tử Dạ cùng toàn thể Khu 7 nhận được tin tức chạy đến thì sân bay đã có không ít người tụ tập ở bên ngoài vòng bảo vệ cảnh sát.

Bởi vì là sân bay cho nên quản lý vừa nghe thấy hai từ “án mạng” đã cho đội an ninh nhanh chóng vây xung quanh bảo vệ hiện trường.

Người đầu tiên đi đến báo cáo tình hình với bọn họ là một viên cảnh sát tên Huỳnh Hạo, là cảnh sát thuộc tổ hình sự, cũng coi như có quen biết với Bạch Tử Hàn.

“Sếp, đây là vụ án hút máu thứ tư trong tháng này rồi! Vì tình huống quá nghiêm trọng cho nên mới phải nhờ tới sự giúp đỡ của Khu 7.”

Bạch Tử Hàn nhíu mày nhìn Huỳnh Hạo và mấy viên cảnh sát trẻ tuổi đứng ở xa nôn thốc nôn tháo.

“Hút máu? Được rồi! Vụ án này Khu 7 nhận, chuyển giao hồ sơ rồi rút người về đi.”

Vừa nghe Bạch Tử Hàn đồng ý, Huỳnh Hạo lập tức hạ lệnh, chuẩn bị thu dọn rời đi nhưng chưa để anh ta bước một bước đã nghe vị đội trưởng kia hỏi.

“Người phát hiện đầu tiên là ai?”

“Là hai nữ sinh nhưng đã bị dọa đến phát khiếp, ngoài ra...”

Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề mà anh ta không muốn nói nhất rồi.

Bình thường khi án mạng xảy ra trừ người phát hiện thì mọi người đều cố gắng né tránh không dám lại gần, cho dù có thì chỉ đứng ở xa hóng hớt, nhưng lần này, trước khi đội cảnh sát của họ đến đã có một đám vệ sĩ bao quanh hiện trường, từ xa nhìn vào còn có một cô gái áp cả khuôn mặt mình lên thi thể không biết nên làm gì.

Lúc đó, anh ta đã tức đến mức không nói thành lời, sau khi nghe cuộc gọi từ Cục trưởng, vụ án sẽ chuyển sang cho Khu 7 giải quyết thì anh ta chỉ ước có một cây cột để anh ta đập đầu vào cho rồi.

Toàn ngành cảnh sát đều biết, đội trưởng Bạch khi làm việc tính tình kinh khủng đến chừng nào, hiện tại nếu anh mà biết chuyện có người phá hoại hiện trường nhất định sẽ xé xác anh ta ra mất.

“Ngoài ra cái gì?” Bạch Tử Hàn bị sự ngập ngừng của Huỳnh Hạo làm cho mất kiên nhẫn.

“Ngoài ra... ngoài ra trước đó còn có một cô gái đã bước vào hiện trường.” Huỳnh Hạo lấp bấp trả lời giống như học sinh không thuộc bài bị thầy giáo gọi lên kiểm tra.

“Sao lại để người khác phá hoại hiện trường? Cô ta đâu?” Bạch Tử Hàn còn đang bình tĩnh vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình.

“Được rồi! Xem tình hình trước đã.” Cố Tử Dạ nãy giờ đứng im không nói lời nào đột nhiên lên tiếng làm dịu đi không khí ngột ngạt, đồng thời đưa tay chỉ về phía sau.

Theo động tác của anh, Bạch Tử Hàn quay đầu nhìn khu nhà vệ sinh dành cho nữ trắng bóc nhưng lại toát lên không khí âm u ở đằng sau, chỉ thấy phía sau cánh cửa kia, có một thi thể khô khốc đang nằm trên sàn nhà trắng tinh, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị, khóe miệng bị cắt cho rộng hơn, hai bên hình như được một sợi dây trong suốt nối với nhau kéo lên mang tai, tạo thành tư thế như đang cười, một 'nụ cười chết chóc” đầy quỷ dị, hai mắt còn trợn ngược lên như đang nhìn người khác. Ngoài ra cũng không nhìn thấy vết thương nào nữa.

So với thi thể trong nhiều vụ án trước thì đây là một trong những thi thể hoàn chỉnh, sạch sẽ nhất mà họ từng gặp. Quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, đầu tóc không có dấu vết bị lôi kéo, lộn xộn.

Nhưng 'nụ cười' quỷ dị trên mặt cô ta lại khiến mọi người chứng kiến ám ảnh không thôi.

Nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, sửng sốt đứng ngây ra một lúc thật lâu, cuối cùng Cố Tử Dạ nhịn không được mắng một câu.

“Biến thái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.