3:00 sáng, cả Cảnh cục lúc này hoàn toàn chìm trong bóng đêm, chỉ có văn phòng Khu 7 và phòng bảo vệ là còn sáng đèn.
Nhất là Khu 7, tất cả mọi bóng đèn hoạt động hết công suất, điều hòa chạy vù vù.
Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khẩn trương hiếm có, tụm năm tụm bảy rì rầm trao đổi tư liệu với nhau.
Trên bàn, văn kiện chất thành từng đống cao như núi.
Bạch Tử Hàn cùng Cố Tư Dạ đi vào cục, liền cảm thấy không khí có gì đó khác lạ, tất cả mọi người làm sao vậy? Bình thường nếu xảy ra án mạng, bọn họ cũng không khẩn trương siêng năng như thế?
Mà Mark và Rich đi theo đằng sau hai người họ càng kinh ngạc hơn, hai mắt trừng lớn, miệng há to, trông bộ dáng vô cùng ngốc nghếch. Không phải nói Khu 7 được nhận điều kiện ưu ái nhất sao? Sao lại như địa ngục hành hạ người khác thế? Còn một đám nhân viên chạy loạn kia là thế nào?
Lúc này bỗng có một tiếng rống to vang lên khiến bốn người bọn họ giật mình sợ tới mức lùi hết ra sau.
“A...Sếp, anh về rồi! Những tên cảnh sát kia thật vô dụng a! Không điều tra thì không biết, trong một tháng đã xuất hiện tới mười thi thể rồi! Bọn họ còn nói cố gắng điều tra, cố gắng cái con khỉ.”
Chưa kịp để bọn họ bình tĩnh lại thì bóng đen đó đã vọt tới trước người Bạch Tử Hàn như một con sói đang vồ lấy con mồi, trong miệng còn lẩm bẩm “đáng chết”, hai tay dùng hết sức lắc lắc cả người Bạch Tử Hàn, tiếp tục kêu gào.
“Sếp, anh không biết đâu! Hiện tại mười bộ thi thể kia cộng với cô gái vừa mới chết nữa đã được chuyển lên phòng pháp y rồi! Còn toàn bộ tư liệu về vụ án thì chuyển hết sang cho chúng tôi! Sếp, anh nhìn đi hai mắt tôi thâm như mặt gấu trúc rồi, tất cả là vì thức đêm đó! Làm sao tôi có thể lấy bộ mặt này đi tán gái nữa? Anh, anh phải đền bù cho tôi!...”
Một tràn súng liên thanh xả trên người Bạch Tử Hàn, khiến anh đứng người một lúc, sau đó giận dữ quát.
“Trần Tiểu Tinh, lâu rồi chưa ăn đòn nên ngứa mặt phải không?”
Người gọi là Trần Tiểu Tinh kia, thấy đội trưởng nhà mình tức giận, thức thời buông tay ra, vẻ mặt cũng thay đổi, nghiêm chỉnh báo cáo tình hình.
“Sếp, vụ án lần này rất đặc biệt! Hung thủ hình như không phải là con người?”
“Wow, không phải con người? Là ma cà rồng? Hay là quỷ tu la?” Mark nãy giờ đứng một bên xem kịch vui, bỗng dưng lên tiếng, biểu tình trên khuôn mặt cũng không giống sợ hãi mà tràn đầy hứng thú.
Lúc này, Trần Tiểu Tinh mới phát hiện đằng sau hai vị đại thần nhà mình còn có hai người khác. Trông bộ dáng thì không giống cảnh sát cho lắm, lại càng không phải người của quân đội. Vì người trong quân đội không thể nào có khí chất ăn chơi như hai người họ. Nhưng nhìn kĩ khuôn mặt này, thì cảm thấy có chút quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.
Mà Bạch Tử Hàn bị hai người kia cướp lời, lửa giận trong lòng còn chưa xả hết lại càng có cơ hội bừng lên, gầm một tiếng.
“Hai người cút về cho tôi! Đây là Khu 7 không phải là khu vui chơi!”
“Chúng tôi không về! Lão đại ở đâu chúng tôi ở đó!” Cả hai không hẹn đồng thời đáp trả, còn không quên lè lưỡi trêu chọc vị đại lão đã tức giận đến đỏ cả mặt.
Biết không thể làm gì bọn họ, Bạch Tử Hàn lựa chọn phương thức bỏ mặt làm ngơ, quay về phía Triệu Tiểu Tinh hỏi.
“Thế nào?”
“Haizz..” Triệu Tiểu Tinh lắc đầu, “Một đống tài liệu, tất cả các nạn nhân đều khác nhau không có một chút liên hệ nào, nhìn đi nhìn lại cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một điểm chung duy nhất, họ đều là nữ sinh trong độ tuổi từ cấp ba đến đại học, hơn nữa còn là những cô gái xinh đẹp nhưng ít qua lại với người khác...dù sao thì tài liệu cũng đã đưa đến, mọi người đã chuẩn bị tinh thần gặm hết lại trong ngày hôm nay.”
“Kết quả nghiệm thi lúc trước thì sao?” Cố Tư Dạ tự nhiên hỏi một câu, đồng thời hai tay cầm lấy tệp tư liệu màu cam lên, đọc sơ qua.
“A...” Triệu Tiểu Tinh cười khổ, hai mày nhíu lại như đang tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả tình hình, “Không biết ma xui quỷ khiến gì, mấy pháp y có kinh nghiệm của Cục cảnh sát cùng lúc có việc bận, phải đi tham dự Buổi thảo luận chuyên ngành gì gì đó ở Thành phố T nên tất cả mọi thi thể đều giao cho mấy pháp y trẻ tuổi mới ra trường. Mấy người bọn họ là nam nhi mà còn thua cả cô nương Hàn Như của chúng ta, vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt người chết đã bị dọa mất mật, tay cầm dao giải phẫu cũng run rẩy, báo cáo nghiệm thi cũng làm qua loa, không phát hiện một manh mối nào có ích cả.”
“Cái gì?” Cố Tư Dạ cùng Bạch Tử Hàn đồng thời kinh ngạc.
“Đúng vậy, cũng may pháp y do Âu Dương giới thiệu cũng đã tới, hiện cô ấy với Hàn Như đang khám nghiệm lại mấy cỗ thi thể kia.”
“Chị ấy bắt đầu làm việc rồi? Trước đó, có nói gì không?” Hai mày Bạch Tử Hàn nhíu chặt, nếu anh nhớ không lầm vừa nãy Rich có nói chị ấy lên máy bay lúc 12:00 trưa ngày hôm qua, từ Italy về thành phố S phải mất hơn 12 tiếng đồng hồ, tức là khoảng khuya 12:30 chị ấy mới xuống máy bay, cộng thêm thời gian làm thủ tục cũng phải đến 1:00 mới có thể rời khỏi sân bay, nhưng lúc anh đến hiện trường là 1:30 mà chị ấy đã khám nghiệm xong thi thể, đợi đến khi tổ pháp chứng đến tức là khoảng 2:00 hơn thì chị ấy mới lên xe về văn phòng. Mà bây giờ đã 3:30 sáng, vậy có nghĩa là chị ấy đã không ngủ trọn vẹn 15 tiếng.
“Đúng vậy, vừa đến văn phòng chỉ kịp giới thiệu sơ qua với mọi người liền vào phòng pháp y. Bây giờ, chắc đang cùng Hàn Như khám nghiệm tử thi.” Triệu Tiểu Trinh nhún vai, “May mắn là cô ấy sớm xuất hiện, nếu để Hàn Như một mình xử lý đống xác chết kia, thế nào con bé cũng lấy dao xử chết bọn tôi. À quên mất, cô gái ấy còn bảo sẽ cố gắng cho ra báo cáo nghiệm thi nhanh nhất có thể.”
Bạch Tử Hàn nghe vậy chỉ lắc đầu, nhìn sang Cố Tư Dạ đang xem hết tập tư liệu này đến tập tư liệu khác, hai mắt giật giật vài cái, thấp giọng nói.
“Được rồi, đêm qua mọi người đã vất vả rồi, hiện tại giải tán, đi nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, 8 giờ tất cả trừ Tổ Pháp y có mặt đầy đủ ở phòng họp lớn, chúng ta sẽ bắt đầu sắp xếp lại một chút.”
Sau đó, kéo cái tên đang chăm chú nhìn một đống số liệu kia đi vào văn phòng, còn không quên quay đầu trừng mắt với hai anh em Mark và Rich ở đằng sau.
“Các cậu, không về cũng được, tìm một chỗ ngủ đi.”