Huyết Án Liên Hoàn

Chương 5: Chương 5: Mời đại sư tâm linh




25.

Rốt cuộc tại sao Lâm Phàm lại cười với tôi?

Anh ta đang cười cái gì?

Lẽ nào việc anh ta vừa đánh nhau là vì tôi? Cậu nam sinh đó cứ quấn lấy anh, hỏi tôi là ai, có lẽ trong lời nói không may mạo phạm đến tôi, cho nên Lâm Phàm mới ra tay đánh cậu ta?

Tôi vô cùng băn khoăn, đầu óc mơ màng bước ra khỏi đình, trong lòng vô cùng rối bời. Khi tôi đang định đi ra khỏi khu rừng nhỏ, khóe mắt lại liếc nhìn thấy Tô Thần Dương vẫn đang ngồi dưới gốc cây hòe đó. Ánh nắng rớt lại của buổi chiều tà soi lên người anh, khiến toàn thân anh giống như phát ra một vầng hào quang, trông rất điển trai.

Tôi đi đến, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh anh, khẽ hỏi anh: “Cậu và Quan Vũ Phi rốt cuộc sao vậy?”

Tô Thần Dương cười, cười vẻ bất lực, lấy tay nhổ mấy cọng cỏ trước mặt, nhổ được một cọng dài ngậm trên môi, thở dài nói: “Có lẽ, tôi thực sự không hiểu cô ấy!” Nói rồi, anh lại dựa đầu vào thân cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời xam xám, trong mắt tràn ngập nỗi cô đơn trống trải.

Xem ra, anh ta đối với Quan Vũ Phi có vẻ như thật lòng, nhưng tại sao anh ta lại qua lại với cô gái khác sau lưng Quan Vũ Phi? Nghĩ đến cảnh tượng anh và cô gái kia khoác tay nhau, trong lòng tôi bỗng trào dâng cảm giác phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Thật vậy sao? Cô ấy vừa nãy hình như khóc thì phải.”

Tô Thần Dương gật đầu: “Ừm, lẽ ra không nên hét lên với cô ấy, nhưng tôi cuống quá mà, cô ấy không chịu nói gì với tôi cả…”

Tôi lập tức hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao? Có gì cậu cũng nói với cô ấy chắc?”

Tô Thần Dương ngẩn người, hỏi vẻ khó hiểu: “Là ý gì vậy?”

Tôi nhìn anh ta, đứng dậy, phủi phủi bụi dính ở mông, “Không có gì, mình chỉ là người ngoài, mình cũng không biết giữa các cậu xảy ra vấn đề gì, mình chỉ biết, hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất là đối xử với nhau thật thẳng thắn chân thành. Được rồi, mình phải đến lớp tự học đây, lúc khác nói chuyện sau!” Nói xong câu nói đó, tôi mặc kệ anh ta, sải bước ra khỏi khu rừng nhỏ.

Khi vừa bước ra khỏi khu rừng nhỏ, tôi bắt gặp ngay một cô gái. Tôi nhận ra cô ta, cô ta chính là cô gái đã khoác tay Tô Thần Dương, thì ra cô ta cũng học ở trường Đại học Giang Xuyên.

Cô ta đi thẳng về phía tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ, đây là một cô gái xinh đẹp. Đôi lông mày thon gọn, đôi mắt to long lanh như nước hồ thu, cộng thêm khuôn mặt hình trái xoan mĩ miều, đúng là đẹp hơn Quan Vũ Phi gấp nhiều lần.

Sau khi dừng hẳn lại, cô ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt đó vô cùng quái lạ, như thể mang theo hàm ý khiêu chiến vậy.

Tôi lấy làm lạ, tôi và cô ta vốn không quen biết, sao cô ta có thể dùng thứ ánh mắt này nhìn tôi như vậy chứ?

Một lúc sau, cuối cùng cô ta cũng ngắm nghía xong, hỏi: “Cô có phải là bạn của cục than không?” Trong câu nói đó thể hiện sự coi thường, lông mày nhướn lên, thái độ rất tệ.

Tôi hơi khó hiểu: “Cục than?”

Cô ta nói luôn: “Thì chính là Quan Vũ Phi đấy!”

Tôi bất giác im lặng, Quan Vũ Phi đúng là có hơi đen, nhưng cũng không đến nỗi giống “cục than”. Đặc biệt là hai từ này thốt ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp như hoa khiến người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng qua đó cũng khiến tôi hiểu ngay ra được rằng, việc Quan Vũ Phi lục đục với Tô Thần Dương chắc chắn có liên quan đến cô gái này. Thế nên, tôi chớp chớp mắt, nhìn cô ta vẻ rụt rè: “Đúng vậy, tôi và cô ấy ở chung phòng, có vấn đề gì không?”

Thấy tôi có vẻ nhút nhát như vậy, chắc cô ta nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm, nên càng trở nên ngạo mạn hơn: “Đương nhiên không có vấn đề gì cả, nhưng tôi nói cho cô biết, chỉ cần lo việc của mình là được rồi, tôi ghét nhất là loại người cứ hay đi lo chuyện của người khác!” Nói xong, cô ta lại nhìn tôi vẻ khinh miệt, vênh váo bước đi.

Ngạo mạn cái con khỉ! Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, nguýt dài.

Ngạo mạn… Tôi chợt giật thót tim, đúng vậy, cô ta vênh váo huênh hoang thế, không coi ai ra gì, không phải ngạo mạn thì là gì chứ?

Suy nghĩ này vừa hiện ra, tôi lập tức không ghét cô ta nữa, trong lòng ngược lại nảy sinh một sự lo lắng mơ hồ. Nếu như Satan trên lá bài ma quỷ đó đang ám thị ngạo mạn, vậy thì nạn nhân tiếp theo mà hung thủ muốn sát hại liệu có phải là cô ta hay không?

Hôm nay đã là ngày 17 tháng 5, chỉ còn lại 13 ngày nữa, nhưng lại còn tới bốn sinh viên sẽ liên tiếp gặp tai họa, có lẽ hung thủ sẽ nhanh chóng tiếp tục ra tay.

26.

Trong lúc tôi đang ngẩn người, chợt một bàn tay đập vào vai tôi từ phía sau, khiến tôi giật mình kinh hãi. Còn chưa đợi tôi quay đầu lại, Diệp Hàn đã nhảy đến trước mặt tôi, cười hi hi, nói: “Nghĩ gì vậy, sao mà chăm chú thế?”

Tôi định thần lại, hất cằm về phía trước: “Cái cô gái mặc bộ váy liền hoa nhỏ đó, cậu có quen không?”

Diệp Hàn nhìn rồi nói: “Quen chứ, là Trang Nghiên, hoa khôi của khoa Kế toán mà.”

Tôi nhíu mày: “Trang Nghiên? Sao lại lấy tên con trai thế nhỉ?”

Diệp Hàn nói: “Không phải đâu, là từ “nghiên” trong trăm hoa đua sắc[1], có bộ nữ bên cạnh. Cậu không biết đấy, nghe nói vì cái tên này đã gây ra chuyện buồn cười lắm, thực ra, cái tên mà thôi, người Trung Quốc đông như vậy, tên gì chẳng có, vị dụ như tên của mình…”

[1] Âm Hán Việt chữ “Nghiên” này có ý nghĩa là đẹp.

Tôi biết Diệp Hàn lại chuẩn bị bắt đầu phát huy bản lĩnh nói dài dòng của cô, hơn nữa cứ nói là nói mãi không thôi. Thế nên tôi đành phải hắng giọng ngắt lời: “Cái cô Trang Nghiên đó tính cách thế nào?”

Diệp Hàn ngẩn người, như thể đột nhiên bị tôi ngắt lời nên không tìm được phương hướng vậy, lát sau mới nói: “Tính cách à… chắc cũng tạm được, điều này mình cũng không thân với cô ta mà, cậu đi hỏi Quan Vũ Phi đi, cậu ấy biết rõ lắm.”

Tôi hơi kinh ngạc: “Quan Vũ Phi biết?”

Diệp Hàn gật đầu: “Đúng vậy, trước đây bọn họ là đôi bạn thân, nhưng về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà trở mặt nhau.”

Tôi suy ngẫm lời của Diệp Hàn, Quan Vũ Phi và Trang Nghiên trước đây là bạn thân? Vậy thì về sau có phải vì Tô Thần Dương mà bọn họ trở mặt nhau?

Diệp Hàn nhìn tôi: “Sao vậy, cậu hỏi về cô ta làm gì?”

“À, không có gì, chúng mình lên lớp tự học đi!”

“Phải rồi, thầy hiệu trưởng Uông tìm cậu, mình suýt nữa quên mất.”

“Hiệu trưởng Uông? Cậu có biết thầy tìm mình vì việc gì không?”

“Mình không biết!” Sau đó, Diệp Hàn lại nhìn tôi với ánh mắt rất đồng tình, “Nhưng theo như mình biết, có thể được thầy hiệu trưởng Uông tự mình chỉ đích danh sinh viên, nếu không phải là quá ưu tú thì là… Cậu đến trường này vẫn chưa được quá mười ngày, chắc chắn không phải là quá ưu tú, cho nên…” Cô ngừng lại, nắm thật chặt tay tôi, mặt ủ dột, nói: “Cậu bảo trọng nhé!” Bộ dạng như thể đang tống biệt tráng sĩ vậy.

Tôi phì cười, hất tay cô ra: “Thôi đi cậu, có phải là đi đến pháp trường đâu! Được rồi, không đùa với cậu nữa, mình đi đây!”

Diệp Hàn vẫn ủ ê mặt mày, còn giả vờ lấy tay lau nước mắt, nói như thể sắp sinh ly tử biệt: “Cậu hãy yên tâm đi đi, còn về phần cô bảy, cậu tám, chú chín gì đó, mình sẽ thay cậu chăm sóc họ…” Còn chưa nói xong, chính cô đã bật cười, ôm bụng cười ngặt nghẽo, không đứng thẳng lên được, đúng là cô nha đầu điên rồ!

Tôi lo lắng thấp thỏm đi đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng Uông, con tim trong lồng ngực đập thình thịch, thầy Uông tìm mình có việc gì được chứ? Diệp Hàn nói cũng đúng, mình mới đến trường chưa tới mười ngày, chắc chắn không liên quan đến việc là sinh viên ưu tú. Không những không liên quan, mà việc học của tôi còn chẳng đâu vào đâu, nhưng sinh viên học kém cũng không chỉ có mình tôi mà, tại sao thầy hiệu trưởng Uông lại lưu ý đến tôi? Lẽ nào tôi đã phạm phải lỗi lầm gì? Tôi trước nay vẫn luôn an phận thủ thường, chẳng gây tai họa gì, rốt cuộc hiệu trưởng Uông tìm tôi có việc gì nhỉ?

Suốt cả đoạn đường, lòng tôi vô cùng hoang mang, ngay chính khoảnh khắc tôi giơ tay lên gõ cửa phòng làm việc của thầy Uông, tôi chợt nhớ ra sự việc chập tối nay Lâm Phàm đánh nhau trong khu rừng nhỏ, lẽ nào vì chuyện này? Nhưng khi họ đánh nhau, tôi vẫn luôn đứng trong đình, không hề đi ra ngoài…

Tiếp theo đó là giọng nói rất hiền hậu “Mời vào!” đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi cắn răng, liều mình đẩy cửa bước vào.

Thầy hiệu trưởng Uông là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng người không cao, hơi gầy, nhưng trên người ông như thể toát ra một sự uy nghiêm thiên bẩm. Kiểu tóc của ông vô cùng kinh điển, thuộc loại “địa trung hải” được nhắc đến trong truyền thuyết, trên đỉnh đầu gần như không có lấy một sợi tóc, nhưng hai bên lại dày rậm một cách đáng kinh ngạc, thậm chí là buồn cười. Lúc đó, ông đang ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng thênh thang viết lách thứ gì đó, không để tâm đến tôi.

Tôi khẽ chào: “Em chào thầy!”

Ông ngẩng đầu, lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi: “Em là…”

“Em là Cố Tiểu Yên, nghe nói thầy tìm em ạ.”

Ông lập tức mỉm cười thân thiện: “Em là Cố Tiểu Yên à? Được, được, được!”

Ông nói liền mấy chữ “được”, khiến tôi càng căng thẳng hơn, không biết ông có ý gì mà tự nhiên lại gỡ bỏ dáng vẻ uy nghiêm, đối xử với tôi thân thiết như vậy?

Ông ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế sofa, cười tít mắt nói: “Ông Lôi gọi điện cho tôi, tôi mới biết có em ở trong trường chúng ta, tôi và ông Lôi có mối quan hệ thâm tình lâu năm, là bạn bè thân thiết.”

Thầy hiệu trưởng Uông cầm lấy cốc trà trên bàn, uống một ngụm, nói: “Nghe nói em đang ở phòng 403 tòa C khu A đúng không? Em ở cùng các bạn ổn cả chứ? Nếu không vui thì có thể nói với tôi, tôi sẽ yêu cầu đổi chỗ cho em.”

Tôi vội lắc đầu, nói: “Không cần đâu ạ, em ở đó rất tốt, mấy cô bạn cùng phòng đều rất dễ chịu.”

Thầy Uông gật đầu: “Thế thì tốt! Gần đây trong trường xảy ra quá nhiều việc, tôi biết bên ngoài có rất nhiều lời bàn tán, nhưng em đừng lo, việc này chúng tôi đã nhờ cậy bên cảnh sát giải quyết rồi.” Nói đến đây, ông ngừng lại một lát, xoa xoa đỉnh đầu nhẵn bóng, dựa người vào lưng ghế, tiếp tục nói, “Các em đều là những thanh niên trẻ thế kỉ 21, có tiền đồ rộng mở, hơn nữa lại là sinh viên đại học, nếu còn tin vào những chuyện ma quỷ, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”

Tôi không biết ông nói với tôi những điều này là có ý gì, ngược lại, lại khiến tôi cảm thấy hành động này chính là kiểu “Ở dưới đất không giấu hai trăm lượng”, nếu như những truyền thuyết ma quỷ trong trường đại học Giang Xuyên chỉ là câu chuyện tầm phào, thế thì ông cần gì phải có thêm hành động này để ám thị tôi đừng có tin? Vậy thì, tiếng khóc ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen, còn cả việc vòi nước trong phòng cứ đến 12 giờ đêm lại tự động mở ra. Cái đêm mà Châu Tử Dương bị chặt đứt đôi chân chết ở trong phòng nước, đã có rất nhiều sinh viên truyền miệng nhau Châu Tử Dương bị ma quỷ giết hại. Đặc biệt là khi Quan Vũ Phi sau đó nói đêm xảy ra vụ án tôi và cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng nước mới chạy vào xem, những sinh viên đó càng tin tưởng hơn. Nếu như muốn chúng ta phán đoán giữa việc đây là do con người hay do ma quỷ gây ra, mọi người muốn tin rằng hung thủ của những vụ huyết án mười năm, hai mươi năm trước là ma quỷ, nếu không, sao có thể có một tên tội phạm nguy hiểm đến thế, có thể giết hại bảy sinh viên trong một trường đại học trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi như vậy mà không để lại một chút dấu vết nào cả? Hơn nữa còn cứ cách mười năm một lần, gây án có quy luật như vậy, cho đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, không phải là ma quỷ thì là gì chứ?

Thực ra, tôi rất tán đồng với cách nói hung thủ chính là ma quỷ, đáng tiếc La Thiên lại là một người vô cùng cố chấp, rất miệt thị những chuyện liên quan đến ma quỷ, cho nên, tôi đành phải liều mình gắng sức cùng anh trăn trở giày vò với vụ án này.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên gõ cửa bước vào, tôi nhận ra ông, ông là thầy Trần dạy lớp chúng tôi môn Kỹ năng nghe. Ông nhìn tôi một cái, sau đó bước đến trước mặt thầy Uông, hạ thấp giọng nói một câu. Mặc dù giọng ông rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy, ông nói là người nhà Châu Tử Dương lại gọi điện thoại đến. Tôi nghĩ, Châu Tử Dương đột ngột bị chết thảm như vậy, người nhà cậu chắc là muốn phía nhà trường có lời giải thích xác đáng.

Thầy Uông nghe xong, tâm trạng trở nên nặng nề: “Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi!”

Đợi sau khi thầy Trần bước ra, thầy Uông lại nói với tôi: “Được rồi, em hãy đi học lớp tự học đi, có chuyện gì thì đến tìm tôi!”

Đến đêm, khi tôi đang ở trạng thái lơ mơ nửa mơ nửa tỉnh, tôi thấp thoáng nghe thấy những âm thanh loạt soạt, những âm thanh đó lúc mơ hồ loáng thoáng, lúc lại rất rành rọt, lúc liền mạch, lúc đứt quãng. Tôi muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt tôi lại như thể bị dính chặt vào nhau vậy, hơn nữa cơ thể tôi cũng như thể bị dính chặt xuống giường, không thể nào nhúc nhích được, ngay cả miệng cũng không tài nào mở ra được.

Tôi bị sao vậy nhỉ?

Âm thanh đó vẫn đang vang lên, càng lúc càng rành rọt hơn, nó đang tiến lại gần tôi.

Tôi sợ hãi nín thở, tôi lắng nghe và nhận ra, hình như… hình như âm thanh đó là có ai đó đang gặm nhấm đồ vật cứng. Cùng lúc đó, một bàn tay sờ vào cánh tay tôi, bàn tay đó lạnh như băng, dính nhớp. Tiếp đến, một giọng khàn khàn vang lên sát bên tai tôi: “Cố Tiểu Yên…”

Toàn thân tôi co rút, mở choàng mắt, còn chưa đợi tôi kịp định thần lại trong cơn hãi hùng, tôi đã nhìn thấy ngay một bóng người mặc áo trắng lờ mờ ngồi ngay ngắn trên giường tôi. Dưới ánh trăng lờ nhờ, tóc cô rối bời buông xõa, khiến khuôn mặt cô chìm ngập trong bóng đêm không thể nào nắm bắt được, dáng vẻ đó trông giống như một “nữ quỷ”.

Hai chữ này vừa nảy ra trong đầu óc tôi, tôi sợ hãi tột cùng, kêu lên thất thanh, “nữ quỷ” gần như cũng giật mình hoảng sợ, lập tức thả tay tôi ra: “Là mình mà, Cố Tiểu Yên.”

Đó là giọng nói của Diệp Hàn, cô hạ giọng trách móc: “Cậu kêu la gì chứ, làm mình sợ hết hồn.”

Tôi thở phào, nói giọng bất mãn: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu đột nhiên mở mắt phát hiện ra có một người ngồi ở giường mình, cậu có kêu lên không? Còn nói mình làm cậu sợ, mình đã bị cậu làm cho sợ chết khiếp đây này. Cậu làm gì thế? Sao không ngủ?”

Cô tháo giày ra, trèo lên giường, cùng không cần biết tôi có đồng ý hay không, bèn nằm xuống chỗ gần bức tường. Tôi chau mày, đành phải miễn cưỡng nằm dịch ra ngoài. Không phải là tôi không thích nằm ngủ cùng cô ấy, chỉ là tôi không thích trò chuyện nhiều với cô. Có đôi khi cô rất bình thường, nhưng có khi lại lải nhải mãi không dứt, khiến người ta không tài nào chịu đựng nổi.

Tôi bị giày vò như vậy, nên không ngủ được nữa, nên tôi nghiêng đầu quay sang hỏi cô: “Vừa rồi có phải là cậu đang ăn thứ gì đó không?”

“Không hề, đêm hôm khuya khoắt thế này, ăn uống gì chứ, sao thế?”

“Ồ, không sao!” Tôi nhớ lại tiếng nhai khi nãy, nếu như không phải Diệp Hàn đang ăn thứ gì đó, thế thì ai đã phát ra âm thanh đó? Lẽ nào là tôi nằm mơ?

Diệp Hàn dựa sát vào người tôi, nói nhỏ: “Cố Tiểu Yên, mình cứ luôn cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“Phòng ký túc xá này của bọn mình… không được sạch sẽ.”

“Đừng có nói linh tinh! Sao lại có thể không được sạch sẽ chứ?” Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn bất giác rùng mình một cái.

“Thật đấy, mình vừa mới nằm mơ, nên sợ hãi tỉnh giấc, không dám ngủ nữa, nên mới sang đây gọi cậu.”

“Vậy sao?” Tôi hờ hững hỏi một câu, nghĩ thầm, nằm mơ thì có liên quan gì đến việc căn phòng không sạch sẽ? Không lẽ những thứ bẩn thỉu khiến cô ấy nằm mơ?

Diệp Hàn lại ghé sát vào người tôi thêm chút nữa, tay ôm lấy cánh tay tôi, tay cô vừa lạnh vừa ướt, dính nhơm nhớp, khiến tôi thấy khó chịu. Cô nói: “Cậu biết không, mình vừa nằm mơ, mơ thấy… Cao Mẫn, cậu ấy toàn thân đầm đìa máu nằm trên chiếc giường của cậu ấy, trong tay cầm một con búp bê cầu nắng, đôi mắt cậu ấy mở rất to, miệng mê man cầu xin mình cứu cậu ấy, còn nói chỉ có mình mới có thể cứu được cậu ấy, làm mình sợ hãi lắm…”

Tôi nuốt nước bọt, an ủi: “Không sao đâu, nằm mơ thôi mà…”

Diệp Hàn căng thẳng ngắt lời tôi: “Không phải đâu, cậu không biết chứ, đây không phải là lần đầu tiên mình mơ thấy giấc mơ này, lần nào cũng như vậy, đây chắc chắn không chỉ đơn giản là một giấc mơ. Cao Mẫn chắc chắn là chết oan ức, không cam tâm, cho nên mới đi vào trong giấc mơ của mình. Nói ra có thể cậu sẽ không tin, mình thường xuyên có thể cảm thấy cậu ấy, chỉ luôn cảm thấy cậu ấy muốn dẫn mình đi đến một nơi nào đó, nếu như mình không nhầm, thì nơi đó rất có thể là… đầm hoa sen. Bởi vì trong giấc mơ, cậu ấy cầm một con búp bê cầu nắng, cậu ấy muốn nói với mình, cái chết của cậu ấy có liên quan đến đầm sen.”

Nghe đến đây, toàn thân tôi chợt co rúm lại, tôi nghĩ đến cảnh Diệp Hàn ngất xỉu ở cạnh đầm hoa sen đêm đó. Theo như những gì sau đó cô nói, cô vốn không hề biết đã xảy ra chuyện gì với mình, chỉ cảm thấy có một sức mạnh thần kỳ luôn dẫn dắt cô, tất cả ý thức của cô đều mơ hồ. Lẽ nào… thực sự là hồn ma của Cao Mẫn đang dẫn dắt cô, hoặc là Cao Mẫn đã nhập hồn vào cô?

Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy có một luồng âm khí đang lan rộng khắp bầu không khí. Giường của Cao Mẫn ngay phía bên trên của tay trái tôi, cách giường của Lãnh Mộng Phàm chỉ có mấy bước chân. Tôi không dám nhìn sang đó, tôi sợ sẽ nhìn thấy vật gì đó vô cùng đáng sợ mà tôi không tài nào tưởng tượng nổi. Tôi rùng mình một cái, vỗ vỗ tay Diệp Hàn, nói: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, mau ngủ đi!”

Diệp Hàn gật đầu lia lịa: “Ừ, ừ, không nghĩ nữa!” Một lát sau, hình như cô lại nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi chập tối nay có phải Lâm Phàm đánh nhau với ai đó ở trong khu rừng nhỏ không? Tôi nói là đúng, cô liền nói cậu bạn đánh nhau với Lâm Phàm là bạn thân nhất của cậu ấy. Lúc đó cậu bạn nói đùa một câu: “Mình tưởng cậu yêu Cao Mẫn như thế nào cơ chứ, hóa ra là cậu trốn đến đây để tán gái”, thật không ngờ liền bị Lâm Phàm đánh cho một trận.

Tôi không nói gì. Tôi vốn tưởng Lâm Phàm đánh nhau vì tôi, bây giờ xem ra, là tôi đã hiểu nhầm, nếu đã không phải vì tôi, sao anh ta lại còn cười với tôi chứ?

Diệp Hàn nhanh chóng ngủ thiếp đi, khi tôi cũng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng khóc thoắt ẩn thoắt hiện lại vang lên giống như trong cõi mộng mị…

28.

Khi trời vừa hửng sáng, tôi đã bị Quan Vũ Phi lay gọi, cô ra sức lay mạnh cánh tay tôi, nói vẻ sợ hãi: “Cậu mau dậy đi, Cố Tiểu Yên!”

Tôi dụi dụi mắt, làu bàu: “Có chuyện gì vậy? Mình buồn ngủ chết đi được!” Tôi đúng là vô cùng buồn ngủ, đêm qua gần như chẳng ngủ được mấy.

Quan Vũ Phi cũng vẫn mặc kệ, cứ thế lay gọi tôi: “Mau tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy: “Xảy ra chuyện lớn rồi? Lại có người chết rồi sao?”

Diệp Hàn bị tôi làm cho kinh động, cũng ngồi bật dậy theo, đôi mắt mơ màng còn ngái ngủ, hỏi đầy vẻ kinh hãi: “Chết người rồi? Ai chết vậy?”

Quan Vũ Phi nhìn bọn tôi, nói một câu làm chúng tôi dở khóc dở cười: “Không phải không phải, các cậu biết không, thật không ngờ mình giảm được một cân rồi đấy!”

Thấy bộ dạng hưng phấn tột cùng của Quan Vũ Phi, tim gan của Diệp Hàn như muốn nổ tung, trừng mắt nhìn Quan Vũ Phi một cái: “Dở hơi!” rồi lại gục đầu xuống giường ngủ tiếp.

Tôi cũng chẳng buồn để tâm đến cô nữa.

Quan Vũ Phi sau khi nhiệt tình hồ hởi lại bị bọn tôi tạt gáo nước lạnh, hậm hực trở về giường của mình, nói với vẻ tủi hờn: “Lẽ nào mình gầy đi được một cân không được coi là chuyện lớn sao?”

Thấy không ai quan tâm đến mình, cô bèn cầm bàn chải và khăn mặt, buồn bực bước ra khỏi phòng, miệng lầm bầm gì đó, rõ ràng là không hài lòng với thái độ của tôi và Diệp Hàn.

Tôi nằm trên giường, thất thần nhìn ra bầu trời xám trắng bên ngoài cửa sổ. Hôm nay đã là ngày 18 tháng 5 rồi, còn mười hai ngày nữa… cũng không biết chỗ La Thiên có chút tiến triển nào không, chắc là cũng khó khăn lắm. Từ Cao Mẫn đến Châu Tử Dương, ba người bọn họ giống như câu đố vậy, không tìm thấy chút manh mối nào. Nếu cái chết của bọn họ thực sự do ma quỷ gây ra, thì có điều tra thế nào cũng vô dụng, thà rằng trực tiếp mời một đại sư bắt ma quỷ đến, không chừng còn có tác dụng. Chỉ đáng tiếc, chắc chắn La Thiên không tiếp nhận ý tưởng này của tôi.

Vào buổi trưa, Lãnh Mộng Phàm quay về, mấy ngày không gặp, cô ấy dường như gầy đi một chút, nhưng trông lại còn xinh đẹp hơn. Nếu tôi là con trai, chắc chắn sẽ bị cô ấy hớp hồn.

Khi cô nghe thấy cái chết của Châu Tử Dương, sợ hãi đến độ mặt tái nhợt, trợn trừng mắt nói: “Chân bị chặt đứt sao? Sao lại chết thảm như vậy chứ?”

Quan Vũ Phi nói: “Đúng vậy, cậu không biết đấy chứ, khi đó mình chỉ nhìn một cái đã ngất lịm luôn.”

Lãnh Mộng Phàm tỏ ra vô cùng sợ hãi, lấy làm may mắn, nói: “May mà mình không ở đây, nếu mình nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ ngất xỉu!”

Diệp Hàn nói: “Vậy thì cậu đừng đi xem thì sẽ không bị ngất nữa!”

Lãnh Mộng Phàm chớp chớp mắt nói: “Nói thì nói thế, nhưng thực sự có người chết, cậu có thể kìm nén không chạy đến xem không?”

Diệp Hàn thè lưỡi, cười hi hi: “Nói cũng phải!”

Đúng lúc đó, một cô gái đi đến gõ cửa phòng của chúng tôi, hỏi: “Ai là Cố Tiểu Yên? Ở dưới lầu có người tìm!”

Tôi nhìn cô ta: “Tìm mình? Là ai vậy?”

Cô ta nói là Lâm Phàm, nói xong bèn đi luôn.

Kỳ lạ, Lâm Phàm tìm tôi làm gì?

Diệp Hàn kêu lên đầu tiên: “Cố Tiểu Yên, thì ra cậu và Lâm Phàm…”

Tôi vội ngắt lời cô: “Gì chứ? Mình và cậu ấy vốn không quen biết.”

Diệp Hàn chợt bật cười: “Không quen biết? Không quen biết mà anh ta lại tìm cậu? Lãnh Mộng Phàm, cậu có tin không?”

Lãnh Mộng Phàm cười: “Tin… mới lạ!”

Quan Vũ Phi cũng góp chuyện: “Ôi, Cố Tiểu Yên, Lâm Phàm chắc không phải là đang theo đuổi cậu đấy chứ? Anh ấy trông cũng khá điển tra, chỉ có hơi gầy một chút thôi, cứ như bộ xương ấy.”

Diệp Hàn vừa nghe thế, bèn hào hứng: “Thế là cậu không hiểu rồi, bây giờ xương sườn rất có giá, người ta gọi đó là mỹ cảm của xương, ha ha!”

Bọn họ mỗi người nói một câu, tôi không có cơ hội nói chen vào lấy một từ, đúng là ứng nghiệm lời của cố nhân: ba người phụ nữ bằng một cái chợ.

Thấy bọn họ càng nói càng hăng hái, tôi tức giận giậm chân liên hồi, bực bội nói: “Không thèm nói chuyện với các cậu nữa!” Rồi quay người chạy ra khỏi phòng.

Khi bước ra khỏi khu ký túc xá, vừa nhìn tôi đã bắt gặp ngay Lâm Phàm đang đứng quay lưng lại phía tôi dưới ánh mặt trời. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu đen rộng thùng tình, một chiếc quần soóc màu trắng, hai đùi vừa dài vừa nhỏ, khiến cả cơ thể anh ta trông gầy gò một cách khác thường.

Tôi nhìn bóng lưng anh, gọi: “Lâm Phàm, nghe nói anh tìm tôi?”

Lâm Phàm lập tức quay đầu lại, đi về phía tôi, tôi chú ý thấy nơi khóe miệng anh có một vết thâm tím, chắc là bị thương trong lúc đánh nhau hôm qua. Anh nói: “Cô có thể giúp tôi một việc được không?”

Tôi gật đầu: “Anh nói đi!”

Anh ta giơ tay lên vò đầu bứt tóc, bộ dạng hơi lúng túng: “Cô có thể giúp tôi đến nhà Mẫn Mẫn… xin một tấm ảnh của cô ấy được không?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ra: “Tấm ảnh? Anh không có ảnh của cô ấy sao?”

Anh ta nói: “Đúng vậy! Cô có thể giúp tôi được không? Tốt nhất là ảnh chân dung, vì… nếu như tôi đến, tôi sợ người nhà cô ấy sẽ nghĩ khác, cho nên, đành phải nhờ đến cô.”

Tôi nghĩ một lát, bèn đồng ý: “Được rồi, để tôi đi thử xem!”

“Cô có thể đi luôn bây giờ được không?”

“Bây giờ? Tại sao bây giờ phải đi luôn?” Tôi ngước nhìn ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu. Đang lúc nắng nóng như thiêu như đốt thế này, tôi chẳng muốn đi đâu lúc này cả.

“Bởi vì nếu muộn thì không kịp nữa!” Câu nói này của Lâm Phàm hình như là buột miệng nói ra, bởi vì vừa dứt lời, trên mặt anh ta liền lộ ra vẻ đau khổ vì hối hận.

“Ơ? Sao lại không kịp nữa?” Tôi chợt hoài nghi, lẽ nào anh ta muốn có ảnh của Cao Mẫn không phải để làm kỷ niệm?

Thấy anh ta do dự, tôi nói: “Nếu anh không nói cho tôi biết lý do, thì xin lỗi, tôi không giúp được anh đâu!” Nói xong, tôi quay người bước đi. Cậu nam sinh này có vẻ thần bí, chắc chắn có vấn đề, có trời mới biết anh ta muốn lấy ảnh của Cao Mẫn đi làm việc gì.

Anh ta vội vàng gọi giật tôi lại, đắn đo thêm giây lát, cuối cùng anh ta cũng ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn có ảnh của Cao Mẫn, thực ra… thực ra chính là muốn mời cô ấy ra.”

Tôi càng khó hiểu hơn: “Mời cô ấy ra? Như vậy là ý gì?”

Lâm Phàm lại một lần nữa vò đầu bứt tai, nói vẻ hơi ngượng ngùng: “Ơ… tôi nói ra cô đừng có cười tôi, cũng đừng nói tôi mê tín, được không? Dạo trước, tôi có quen một người hiểu thuật thông linh, rất linh nghiệm. Bà ta nói chỉ cần có ngày tháng năm sinh và bức ảnh chân dung của Mẫn Mẫn là có thể gọi được hồn cô ấy…”

“Gọi hồn?” Bỗng chốc mắt tôi mở thật to.

“Đúng vậy, tôi biết việc này rất mê tín, nhưng… nhưng tôi thực sự muốn biết Mẫn Mẫn đã chết như thế nào, tôi càng muốn gặp lại cô ấy một lần, cô có hiểu không?”

Trong lòng tôi bỗng trào dâng nỗi xúc động, ngày nay, những người như Lâm Phàm, đặc biệt còn là thanh niên thế hệ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, kiên trì với tình yêu như vậy quả không còn nhiều nữa. Trầm ngâm giây lát, tôi hỏi anh: “Gọi hồn thực sự có tác dụng sao? Có phải là lừa đảo không?”

Anh mơ màng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng mặc kệ có phải là lừa đảo hay không, tôi đều muốn thử xem sao. Tôi đã hẹn với người đó 6 giờ chiều hôm nay đến, bà ta mỗi ngày chỉ gọi hồn cho một người, khó khăn lắm mới chờ đến lượt tôi, nếu hôm nay không đến, sợ rằng lại phải đợi rất lâu nữa, cho nên tôi mới phải vội càng gấp rút như vậy.”

Tôi thoáng do dự, nếu để La Thiên biết việc này, chắc chắn tôi sẽ bị mắng cho một trận tơi tả, nhưng việc gọi hồn, tôi vô cùng hiếu kỳ, trước đây đều chỉ là nhìn thấy trên tivi, chưa bao giờ nhìn thấy người thật. Suy nghĩ thêm một lát, trước ánh mắt tràn ngập sự kỳ vọng của Lâm Phàm, cuối cùng tôi cũng quyết định liều mình. Phàm làm việc gì cũng nên nghĩ theo chiều hướng tốt, nếu như gọi hồn thực sự có tác dụng thì sao, Cao Mẫn nói ra hung thủ là ai, nói không chừng đến lúc đó La Thiên sẽ phải cảm ơn tôi.

Nghĩ vậy, tôi bèn nhận lời với Lâm Phàm: “Nếu tôi có thể giúp anh lấy được tấm ảnh, anh có thể để tôi đi cùng được không?”

Lâm Phàm gật đầu ngay, nói không có vấn đề gì. Sau đó nói cho tôi biết địa chỉ nhà Cao Mẫn, may mà cũng không xa lắm, từ trường bắt xe bus đi qua 16 trạm. Lâm Phàm cho tôi số điện thoại của anh, dặn tôi sau khi xin được ảnh lập tức gọi điện cho anh.

Sự việc thuận lợi hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi, tôi cứ tưởng bố mẹ Cao Mẫn sẽ hỏi này hỏi nọ, không ngờ họ nhanh chóng đưa cho tôi một tấm ảnh chân dung của Cao Mẫn. Cao Mẫn trong ảnh trông rất xinh đẹp, đang tươi cười nhìn tôi, tấm ảnh chắc là chụp vào mùa đông, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ, rực rỡ như một đóa hoa, thảo nào Lâm Phàm lại nhớ nhung cô da diết đến thế.

29.

Khi quay trở lại trường học, đã xong hết tiết 1, tôi lười biếng chẳng muốn đến giảng đường nữa. Tôi nhắn tin cho Lâm Phàm, nói cho anh biết tôi đã lấy được ảnh rồi, anh trả lời lại luôn, nói rất cảm ơn, còn nói khoảng 5h30’ sẽ đợi tôi ở cổng trường.

Một lúc sau, mấy cô bạn cùng phòng đều tan học quay về, vừa bước vào đã hỏi tôi đi đâu, có phải là đi hẹn hò với Lâm Phàm hay không, bởi vì nghe nói chiều nay Lâm Phàm cũng không đi học. Dù cho tôi giải thích thế nào họ cũng không chịu tin, không còn cách nào khác, tôi đành phải lấy ảnh của Cao Mẫn ra, nói Lâm Phàm tìm tôi chỉ là vì muốn nhờ tôi lấy giúp anh tấm ảnh, ai ngờ bọn họ càng không tin, cứ thế truy hỏi đến cùng. Cuối cùng, tôi hết cách, đành phải tiết lộ sự việc, lòng nghĩ, Lâm Phàm à, anh đừng có trách tôi nhé, ai bảo chiều nay anh không đi học chứ? Để bảo vệ sự trong sạch của tôi, tôi chỉ có thể bán đứng anh thôi.

Nghe tôi nói xong, Diệp Hàn hào hứng kêu lên: “Gọi hồn? Thật hay giả đấy?”

Tôi vội ra hiệu cho cô khẽ tiếng một chút: “Cậu muốn cho mọi người trong trường đều biết cả hay sao?”

Lãnh Mộng Phàm nói: “Các cậu hãy nghĩ cho kỹ, nếu để thầy giáo biết…”

Tôi ngắt lời cô: “Cho nên vừa rồi mình mới không nói cho các cậu biết mà, hôm qua thầy hiệu trưởng Uông còn tìm mình, nói bọn mình không được quá mê tín.”

Quan Vũ Phi đón lời hỏi: “Vậy sao cậu còn giúp Lâm Phàm?”

“Mình cũng không muốn đâu, nhưng Lâm Phàm nói rất chân thành, cậu ấy muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào, cũng muốn gặp cô ấy lần cuối. Các cậu đều nhìn thấy rồi đấy, từ khi Cao Mẫn xảy ra chuyện, cậu ấy như là người mất hồn vậy, sao mình có thể nỡ lòng từ chối cậu ấy được chứ? Cho nên mới đồng ý đi cùng cậu ấy.”

“Mình cũng muốn đi!” Diệp Hàn lại kêu lên, thấy chúng tôi đều lườm nguýt cô, cô liền lấy tay che miệng, hàm hồ lẩm bẩm: “Người ta cũng chỉ muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào thôi mà, lẽ nào các cậu không muốn biết?”

Kết quả, Lãnh Mộng Phàm và Quan Vũ Phi cũng đòi đi cùng, cứ tranh cãi mãi. Đang lúc tranh cãi, Liên Thành đến, trong tay xách một túi táo to, có vẻ khá nặng, vừa bước vào cửa đã đặt ngay lên giường tôi, hất mạnh tay, luôn miệng kêu đau.

Tôi vội nháy mắt ra hiệu với bọn họ, ý là chuyện gọi hồn đừng có để cho Liên Thành biết, nếu không cậu ấy nhất định cũng đòi đi.

Liên Thành lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Vừa rồi các cậu nói phải đi đâu đấy?”

Tôi đang định trả lời, Diệp Hàn đã tranh nói trước: “Không nói cho cậu biết, nếu để thầy giáo biết bọn mình định đi gọi hồn, vậy thì chết chắc.”

Tôi lườm Diệp Hàn một cái đến lác mắt, thực khâm phục cậu ấy quá!

Diệp Hàn nhận ra mình đã lỡ lời, vội càng giải thích: “Không phải là bọn mình định đi gọi hồn, chỉ là muốn biết Cao Mẫn chết như thế nào…”

Tôi bất lực ngắt lời Diệp Hàn: “Được rồi!” Sau đó lại hỏi Liên Thành: “Có phải cậu cũng muốn đi cùng không?”

Liên Thành chớp chớp đôi mắt nhỏ bé, hỏi: “Đại ca không thích em đi cùng à? Vậy thì em không đi nữa là được chứ gì.” Nói xong, cô cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, đi đến cửa lại dừng lại, không quay đầu nhìn chúng tôi, chỉ khẽ nói một câu: “Nếu thực sự có thể gọi được Cao Mẫn, phiền các cậu nhớ hỏi giúp mình xem, Tiểu Huệ, cô ấy… cô ấy có khỏe không…”

Trong lòng tôi bỗng nhói lên một cái, đi đến ôm lấy vai cô: “Ngốc ạ, mình có nói là không cho cậu đi cùng đâu!”

Liên Thành lập tức cười ngay: “Em thực sự có thể đi cùng sao?”

Tôi gật đầu, chỉ vào túi táo trên giường, nói: “Sau này đừng mua đồ nữa, mua nhiều như vậy cũng không ăn hết được.”

“Sao lại không hết chứ? Tối qua em nhìn thấy đại ca ăn một lúc hết luôn bốn quả táo mà.”

“Ơ? Sao cậu biết?”

“Hi hi, không nói cho đại ca biết!”

Diệp Hàn nhìn đồng hồ, nói: “Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”

Khi Lâm Phàm nhìn thấy cả bọn chúng tôi, sắc mặt anh chợt sa sầm lại, tôi cười hối lỗi với anh, không biết giải thích như thế nào. Lãnh Mộng Phàm thấy vậy, đi lên trước, tươi cười nói: “Yên tâm đi, Lâm Phàm, bọn mình đều là bạn học tốt của Cao Mẫn, không nói ra ngoài đâu.”

Lâm Phàm không nói gì, chỉ gật đầu một cách máy móc, rõ ràng vẫn không vui.

Nửa tiếng sau, chúng tôi đi cùng Lâm Phàm đến được tân thôn Phượng Hoàng. Nói là tân thôn, nhưng nhà cửa ở đây cũ rích giống như nhà ở quê vậy, mỗi ngôi nhà chỉ chừng năm tầng, ngõ nhỏ, nhà cửa san sát, còn không có đủ không khí, chứ đừng nói đến ánh sáng mặt trời soi chiếu khắp nơi.

Lâm Phàm hình như cũng không quen thuộc địa hình nơi đây, cộng thêm đủ các ngõ nhỏ ngóc ngách lộn xộn và nhiều vô kể, đi nhầm mấy lần liền, cuối cùng sau khi hỏi thăm mới tìm thấy. Ở vùng này, chỉ cần nhắc đến tên “bà đồng”, gần như ngay đến đứa trẻ con ba tuổi cũng biết. Xem ra, bà đồng này đúng là có chút bản lĩnh thật.

Bà đồng ở ngôi nhà cuối cùng của một ngõ nhỏ trong số đó, rất vắng vẻ kín đáo. Hai cánh cổng gỗ to bản khép chặt, Lâm Phàm đi lên trước đập mạnh, cánh cửa gỗ đó chợt kêu cót két rồi mở ra một khe nhỏ. Lâm Phàm nhìn vào bên trong, gọi to: “Bà đồng! Bà có nhà không?”

Bên trong không có tiếng trả lời. Lâm Phàm quay đầu lại nhìn chúng tôi, sau đó đẩy cửa bước vào, chúng tôi cũng bám sát theo sau. Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy có cảm giác gì đó hơi khó chịu, trong phòng tối mù mịt, hơn nữa còn mang theo sự âm u lạnh lẽo. Do căn phòng không có ánh sáng, nên chẳng nhìn rõ đồ đạc và kết cấu trong phòng. Diệp Hàn run rẩy nói: “Mình sao cứ cảm tưởng… giống như là vào ngôi nhà ma vậy?”

Lâm Phàm lập tức không vui, giọng buồn bực tiếp lời: “Đừng có nói linh tinh, bà đồng nghe thấy sẽ tức giận đấy, đi theo tôi nào!”

Lại đi về phía trước, chính là một lối đi nhỏ hẹp dài khoảng năm, sáu mét, phía trên đầu có ánh đèn vàng vọt đang nhấp nháy, trên tường của lối đi có dán một số hình pháp thuật bát quái, còn có cả một bức tranh Bách thú đồ dài, rộng khoảng hai mét, đúng là tạo cảm giác cao nhân ẩn cư thoát khỏi thế tục. Đi qua lối nhỏ, phía trước xuất hiện một căn phòng khách rộng, giữa phòng bày một thần vị. Qua ánh sáng lờ nhờ mông lung, có thể nhận ra người được tế bái chính là Quan Công. Phòng khách được bày biện rất đơn giản, đồ đạc không nhiều, trong góc đặt mấy chiếc ghế gỗ bạch đàn, bên cạnh hương án có một hương lò bằng đồng, mấy luồn khói trắng đang khẽ khàng từ hương lò bay lên, hòa quyện vào không khí.

Lâm Phàm nhìn xung quanh một lượt, lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ, sao lại không có ai chứ? Chẳng phải đã hẹn hôm nay rồi sao?”

Liên Thành nắm chặt tay tôi, rụt rè đề nghị: “Hay là… chúng ta về đi, chỗ này đáng sợ quá!”

Lời của Liên Thành vừa dứt, đã nghe thấy một giọng già nua chậm rãi vang lên: “Thiên địa có thứ tự, trăng sao có vết tích, âm dương giao hội, chỉ trong một khắc thôi.”

Tôi chợt nhíu mày, kỳ lạ, câu nói này sao lại nghe quen tai thế, như thể đã nghe được ở trên tivi.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, thì nhìn thấy một bà lão nhỏ bé gầy gò mặc bộ đồ đen bước ra. Bà nhìn chúng tôi, sau đó ngồi xuống trước một cái bàn bày đầy những hương lò, tiền giấy và các loại bình lọ, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Lâm Phàm đi lên trước một bước: “Bà đồng, cháu là…”

Không đợi Lâm Phàm nói hết, bà đồng từ tốn nói: “Có đem ảnh đến không?”

Tôi vội vàng lấy tấm ảnh của Cao Mẫn ở trong cặp sách ra đưa cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đưa ảnh cho bà đồng. Sau khi bà đồng nhận lấy tấm ảnh cũng không hề xem, mà mở một cái lọi trong đống đó ra, thò tay vào, vẩy một ít rượu lên tấm ảnh, sau đó nói: “Đợi lát nữa bất luận nhìn thấy gì, các ngươi cũng đừng có kinh hoàng, có câu hỏi gì thì cứ hỏi, nếu các ngươi đã hiểu cả rồi, vậy thì ta bắt đầu đây.”

Tôi không kìm được vội nói: “Đợi đã, chẳng phải nói là còn cần cả ngày tháng năm sinh nữa sao?”

Bà đồng chẳng thèm nhìn tôi, như thể tôi đã hỏi một câu thừa thãi.

Lâm Phàm khẽ nói: “Ngày tháng năm sinh của Mẫn Mẫn, tôi đã nói cho bà biết từ trước rồi.”

Tôi “ồ” một tiếng, quả nhiên đã hỏi một câu thừa thãi.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bà đồng hai tay đặt trên bàn, liên tục vỗ đập loạn xạ, cái đầu cũng bắt đầu lay chuyển, miệng đọc lầm bầm: “Thiên linh linh, địa linh tinh, yêu ma quỷ quái mau hiện hình…”

Bộ dạng này của bà đồng khiến tôi cảm thấy buồn cười, tại sao tất cả những ai gọi hồn đều nói câu này nhỉ?

Sau đó, toàn thân bà đồng bắt đầu rung lắc mạnh, như thể bị mắc bệnh điên, luôn miệng lẩm bẩm gì đó, tiếp đến, đèn trong phòng cũng bắt đầu nhấp nháy chập chờn lúc sáng lúc tối. Không biết gió từ đâu thổi tới khiến giấy trên tường kêu sột soạt, ngay cả cái bàn cũng bắt đầu rung động, trong không khí thậm chí còn bay lất phất cũng mảnh giấy nhỏ, cơn gió âm u thổi từ cõi âm tới.

Mấy cô gái run sợ ôm chầm lấy nhau, tôi cũng căng thẳng, con tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Giây lát sau, bà đồng đột nhiên co giật mạnh một cái. Lâm Phàm lập tức chạy lên trước: “Bà đồng…”

Bà đồng nhìn Lâm Phàm, khẽ gọi: “Lâm Phàm!” Giọng nói đó thật không ngờ pha chút sự e thẹn của thiếu nữ.

Lâm Phàm ngẩn người: “Mẫn Mẫn?”

Bà đồng khẽ nói: “Xin lỗi anh, Lâm Phàm, em vẫn luôn không hay biết anh đối xử tốt với em như vậy…”

“Mẫn Mẫn, thực sự là em sao, Mẫn Mẫn?”

“Hãy quên em đi, Lâm Phàm, anh còn trẻ như vậy, con đường phía trước còn dài, anh sẽ gặp người con gái tốt hơn em.”

“Anh không thể nào quên em được, Mẫn Mẫn, nếu anh có thể quên được em thì đã không nhờ bà đồng gọi em lên. Hãy nói cho anh biết, ai đã giết em, anh nhất định sẽ tìm hắn báo thù cho em.”

“Oan oan tương báo, bây giờ mới hết, có lẽ đây là số mệnh. Lâm Phàm, anh và em âm dương cách biệt, duyên phận đã hết, hãy quên em đi, em phải đi đây…” Nói xong, bà đồng lại một lần nữa co giật mạnh.

“Em đừng đi, Mẫn Mẫn!” Lâm Phàm lao đến, nắm tay bà đồng nước mắt như mưa, “Đây không phải là số mệnh, anh không tin!”

Bà đồng mềm nhũn người ngồi xuống ghế, cả cơ thể như đã kiệt sức: “Cô ấy đã đi rồi!”

Lúc này, Liên Thành cũng lao đến, vừa khóc vừa nói: “Cao Mẫn, cậu có nhìn thấy Tiểu Huệ không? Cậu ấy có khỏe không? Cậu hãy giúp mình nói với cậu ấy là mình rất nhớ cậu ấy, có được không?”

Bà đồng uể oải nói: “Cô ấy thực sự đã đi rồi!”

Lâm Phàm lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Mẫn Mẫn… cô ấy sống có tốt không?”

Bà đồng thở dài: “Ôi, không tốt, cô ấy giờ đang phải chịu khổ nạn ở địa ngục.”

Nghe vậy, Lâm Phàm cuống lên: “Vậy phải làm thế nào? Cháu có thể làm được gì?”

Bà đồng nghĩ một lát, lại than thở: “Hãy siêu độ cho cô ấy. 12 giờ đêm là lúc cánh cửa cõi u minh mở ra, các ngươi cầm ảnh của cô ấy, còn cả bùa và hương đi đến nơi có âm khí nặng nhất trong trường để đốt, như vậy có thể siêu độ cho cô ấy, được thoát khỏi biển khổ. Hãy nhớ, nhất định phải là 12 giờ đêm.” Nói xong, bèn đưa cho Lâm Phàm một đống bùa và hương, tất cả tám trăm tệ. Lâm Phàm không có đủ tiền, chúng tôi bèn dồn hết số tiền mang theo cũng vừa đủ tám trăm tệ, sau đó Lâm Phàm ôm đống đồ đó trong tay như báu vật vậy.

Liên Thành thút thít nói: “Bà lão thần tiên ơi, bà có thể giúp cháu mời Tiểu Huệ lên không ạ? Cháu thực sự rất muốn gặp cô ấy.”

“Chỉ cần có ngày tháng năm sinh và ảnh là được!”

“Nhưng hiện giờ cháu không có, vậy bà có thể mời Cao Mẫn lên lần nữa được không ạ? Cháu cầu xin bà!”

Bà đồng lắc đầu: “Xin lỗi cô bé, gọi hồn không đơn giản vậy đâu, hơn nữa rất tổn hại nguyên khí, cho nên một ngày ta chỉ gọi một lần, nếu như cháu thực sự muốn gặp bạn mình, một tuần sau hãy quay lại nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.