Huyết Anh Vũ Thần

Chương 5: Chương 5: Huyết anh chuyển thế




ngàn năm sau, sau khi trải qua mười kiếp luân hồi, Huyết anh cuối cùng vẫn là người ở nhân gian.

Trên Tiên giới, tại Thiên tôn phủ, Nguyên Thủy thiên tôn cao hứng từ trong mật thất bước ra. trải qua ngàn năm tu luyện, Đông phương thiên địa lệnh cuối cùng cũng đã khôi phục lại hào quang như khi xưa.

“Thiên Tôn, người cuối cùng cũng xuất quan. Huyết anh đã trải qua mười kiếp luân hồi, hiện tại vẫn còn ở nhân thế. Theo thám tử hồi báo thì ma giới và yêu giới sớm đã phái người luân hồi tới nhân giới. Người xem chúng ta có nên phái người xuống hạ giới không?”

Một nam tử tuấn mỹ nôn nóng bước tới nói.

“Có tin tức gì bên phía Phật chủ không?”

Nguyên Thủy thiên tôn hỏi

Nam tử tuấn mỹ trả lời :

“Tạm thời vẫn còn chưa có”

Nguyên Thủy thiên tôn cười cười:

“Tử Vi, ngươi có lẽ đã già rồi, sao lại lo lắng quá như vậy. Việc này ta nghĩ Phật chủ sớm đã hay biết. Ta muốn xem ý tứ của người như thế nào”

“Thiên Tôn, nếu như phải phái người đi, ta có thể đi được không?Tiên giới có Hiên Viên cùng Vương mẫu cũng đủ rồi”

Nam tử tuấn mỹ nói. Nguyên Thủy thiên tôn nhìn hắn cười cười không đáp.

Phật giới, Đại Lôi Âm tự

Thích Ma Ni gọi hai vị La hán Hàng Long, Phục Hổ lại dặn dò một hồi, sau đó mở nghịc hành thông đạo của Phật giới đưa hai người tiến xuống hạ giới. Nhìn theo hai thân ảnh đang dần tiêu thất, Thích Ma Ni tự nói với mình:

“Lãnh Vô Nhai, Hồ Tiểu Mĩ, hy vọng hai ngươi đã sai một lần thì đừng sai lần nữa. Sự đáng sợ của Huyết anh tuyệt không như các ngươi tưởng tượng đâu”

Nhân giới

Thị trấn Lâm Hải tỉnh Giang Nam, Dương Hoa đang chầm chậm bước đi trên một con đường nhỏ về phía trường học của mình. Mái tóc xõa xuống che nửa khuôn mặt khiến người ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn. Trên người mặc một cái áo màu huyết hồng thật lớn, phía dưới bận một cái quần đã bạc màu. Một cơn gió thổi nhẹ qua khiến cho cái áo màu huyết hồng lớn bị thổi bay lên lộ ra làn da trắng như tuyết cùng với những đốt xương sườn nhô cao. Dương Hoa vội đưa mắt nhìn bốn hướng, tay chụp giữ lấy cái áo, thầm thở dài nhẹ nhõm :

“May quá, không có ai nhìn thấy”

Mười phút sau, Dương Hoa chuẩn bị tiến vào trường của mình – Lâm Hải đại học. Khi đi ngang qua Đông hoa viên, hắn nhìn thấy một đám đông học sinh đang tụ tập bàn tán chuyện gì đó, nghe loáng thoáng như là liên quan tới nữ quỷ.......

Dương Hoa vội bước nhanh đi. Sở dĩ hắn phải bước nhanh như vậy là bởi vì hắn vốn không thích náo nhiệt, hơn nữa trực giác mách bảo cho hắn biết là trường học đã xảy ra chuyện gì đó.

“Lão đại, ngươi sao bây giờ mới tới. Đông hoa viên xảy ra chuyện rồi. Tối qua có một đôi tình nhân tâm sự qua đêm, ai ngờ đều đã chết hết rồi”

Nghên đón hắn là một nam sanh cao lêu nghêu. Nếu đem so Dương Hoa với người này thì hắn phải lùn hơn cả một cái đầu. Dương Hoa nghe người này nói vậy giật mình hỏi:

“Dư Phi, ngươi đã có nhìn qua chưa? Tại hiện trường có dấu tích gì không?”

Dư Phi đưa mắt nhìn xung quanh, xác định rõ không có ai liền hạ giọng nói khẽ:

“Lão đại, ta hồi nãy có nhìn qua. Nếu ta đoán không sai thì đôi tình nhân này chắc chắn là bị ác quỷ sát hại. Còn tình cảnh cụ thể thì khó nói chắc vì tại hiện trường có quá nhiều người, quỷ khí lưu lại do đó cũng bị nhạt đi. Ta nghĩ tối nay không có ai, chúng ta đi kiểm tra lại một lần ”

Dương Hoa gật gật đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi nói :

“Chiều nay ngươi có tiết không? Nếu không có thì ngươi đi thông báo cho Trương Bằng với Lí Văn một tiếng, nói bọn họ tối nay tập hợp tại ký túc xá của chúng ta”

Dư Phi gật đầu rồi quay người đi

Dương Hoa năm nay vừa mới hai mươi, chuyên ngành tâm lý ọc, năm thứ hai. Chiều nay hắn có hai tiết nhưng Dương Hoa cơ hồ một câu cũng không nghe thấy. Trong Lâm Hải đại học đích thực là có linh thể. Cái này thì hai năm trước, khi mới vào trường hắn đã biêt rồi. Chỉ là hai năm nay, linh thể không hề lộ diện, dường như có ý muốn tránh mặt Dương Hoa. Ngoại trừ đem tối nó tạo ra chút không khí khủng bố ra, ngoài ra chưa bao giờ nghe nói linh thể đã hại bất kì người nào. Vì vậy Dương Hoa cũng không có ý định đi tìm nó. Trời sanh có đức hiếu sinh, tha được người thì cứ tha. Linh thể cũng vậy. Chỉ cần nó không hại người thì Dương Hoa cũng không muốn diệt nó làm gì. Hắn nhận thấy bất kỳ cái gì tồn tại cũng đều có ý nghĩa riêng của nó. Nếu như đột nhiên phá vỡ kết cục bình hành đó thì ngược lại còn mang tới một kết quả xấu nữa là đằng khác. Đôi tình nhân gặp nạn đêm qua là do linh thể gây ra? Nếu như không phải thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cả buổi chiều, Dương Hoa chỉ nghĩ tới việc này. Từ lúc hắn sáu tuổi, hắn đã biết mình có dị năng. Trong lúc vô ý, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa. Sau này hắn còn có thể nhìn thấy những cái mà người khác không thể nhìn thấy. Cũng vì vậy mà từ nhỏ gần như không có ai dám chơi với hắn. Đám trẻ lúc đó đều gọi hắn là quái vật. Khi đó, lúc hắn nhìn những lũ trẻ khác chơi đùa, tiểu Dương Hoa chỉ biết một mình đứng đằng xa nhìn ngưỡng mộ, thậm chí lúc nằm mơ hắn cũng ước có vài bằng hữu như vậy. cứ như vậy cho đến khi hắn gặp được Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn. Kể từ lúc đó hắn chia tay cuộc sống cô độc một mình. May mắn là ba người bạn của hắn khi biết hắn có dị năng như vậy, không ai lấy làm kinh hãi mà ngược lại còn cười nói vui vẻ, còn yêu cầu hắn thi triển công năng ra để bọn họ xem. Lúc đó, Dương Hoa mừng đến mức như muốn nhảy lên. Kể từ đó bốn người bọn họ kết thành bằng hữu tri giao. Mà cũng không hiểu sao đám Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn lại cứ một mực tôn hắn làm lão đại. Khi xưa, bốn người Dương Hoa gần như không lúc nào là cách rời. Dần dần, theo ý kiến của ba người kia, Dương Hoa dần khống chế lấy dị năng của mình, không còn mạo muội sử dụng như trước.

Hai năm trước, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển chọn, Dương Hoa chọn lấy Giang Nam, một nới xa nhà để học. Hắn mong muốn rời xa quê hương để từ đó có thể sống một cuộc sống mới. Chỉ có điều không ngờ là ba người Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn cũng chọn lấy cái trường mà nếu xếp hạng chỉ đáng xếp làm đại học nhị lưu này khiến cho Dương Hoa thật sự cảm động. Quen nhau nhiều năm, Dương Hoa luôn tôn trọng ba người, không hề mở miệng hỏi gia cảnh bọn họ thế nào. Cả ba người kia cũng vậy, cũng chưa từng hỏi về gia cảnh của Dương Hoa một lần.

Sau khi tới Lâm Hải, Dương Hoa muốn tự mình sống độc lập chứ không muốn lấy tiền từ phía gia đình. Sau khi ba người Dư Phi, Trương Bằng, Lí Văn biết được, bàn bạc thì sau một học kỳ, một công ty kỳ lạ nhất thiên hạ ra đời . Mục tiêu của công ty chính là các linh thể vẫn còn lưu lại trên nhân gian. Sau khi thành lập một năm thì bốn người có lẽ đã thành công thanh trừ hơn ba trăm ác linh rồi. Mà cũng bởi vì ác linh chỉ sống tại những nơi có tiền, vì vậy công ty của bốn người muốn không phát đạt kể cũng khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.