Huyết Anh Vũ Thần

Chương 7: Chương 7: Mỹ nữ hồ phi nhi




Dương Hoa tiếp lấy năm lá bùa từ tay Dư Phi, thuận tay ném ra. Tay còn lại cũng thuận tiện đưa tới nhưng bên trong đã hàm chứa ngũ hành chi thuật. Dương Hoa lạnh lùng nói :

“Còn không mau hiện thân ra đây. Hay là ngươi muốn ta thật sự ra tay sao?”

Dứt lời, năm lá bùa đột nhiên vốc cháy tạo thành năm ngọn lửa. Bên trong ngọn lửa lại ẩn chứa một làn vụ khí bạch sắc nhìn mờ mờ ảo ảo như hình người.

“Giang Tinh? Lão đại, hắn chính là nam sinh đã bị hại vào tối hôm qua”

Dương Hoa vẫn giữ nét mặt lạnh lùng:

“Âm dương phân cách. Nếu ngươi sớm đã chết thì sao lại không chịu đi xuống địa phủ mà ngược lại lưu tại đây làm gì? Ngươi nếu như muốn hại người thì đừng trách ta sao không khách khí”

Dương Hoa cảm thấy trên người Giang Tinh chứa đầy oán khí, tuyệt không hề giống như một con quỷ mới chút nào.

“Kiệt, kiệt...”

Giang Tinh đột nhiên phát ra một âm thanh quái dị. Nhân hình vừa ngưng tụ tức thì tan đi. Thay vào đó là một bộ mặt rất là khó coi, không có mũi, không tai. Tại hai mắt cùng miệng thì mở ra tạo thành ba cái hố đen, bên trong tỏa ra mùi thối nồng nặc.

“Lão đại? Chuyện gì xảy ra thế này?”

Dư Phi theo Dương Hoa bắt quỷ, lần đầu tiên mới nhìn thấy một bộ mặt quỷ gớm ghiếc như thế này. Dương Hoa nhìn bộ mặt quỷ, trong lòng càng thấy ghét, hai tay tức thì kết lại tạo thành một thủ ấn kỳ quái. Chỉ thấy một đạo quang mang chói mắt từ tay hắn phát ra. Một cỗ năng lượng thuần khiết tức thì bao phủ lấy bộ mặt của ác quỷ Giang Tinh.

Một lúc sau, quang hoa dần tan. Trên ngũ hành phù lúc này xuất hiện hình ảnh của Giang Tinh khi còn sống.

“Đa tạ thần tiên đã giải cứu tôi khỏi khôi lỗi thuật ( khôi lỗi nghĩa là con rối, hình nộm). Cầu thần tiên cứu giúp giùm nữ bằng hữu của tôi. Cô ta vẫn đang bị ma vương khống chế”

Giang Tinh vừa khôi phục thần trí, tức thì hiểu ra đã xảy ra những chuyện gì, vội quỳ xuống cúi đầu cầu xin thần tiên có thể giúp hắn cứu bạn gái của hắn.

“Ngươi đứng dậy trước đi. Ta không phải là thần tiên gì cả. Trước mắt ngươi hãy kể lại xem ngươi đã ngộ hại như thế nào. Còn nữa, ngươi nói ma vương, thật ra là chuyện gì chứ?”

Dương Hoa đưa tay lau chút mồ hôi trên đầu nói. Lúc này Giang Tinh cũng đem hết toàn bộ chuyện vì sao mình cùng bạn gặp hai, rồi chuyện hắn bị biến thành khôi lỗi quỷ như thế nào. Nghe Giang Tinh kể xong, trong lòng Dương Hoa thật sự cảm thấy lo lắng. Cứ theo như lời Giang Tinh kể thì ma vương này can bản hắn không thể nào đối phó được/ Vừa rồi chỉ là giải phá khôi lỗi thuật mà đã mất gần hết pháp lực của mình . Nếu thật sự mà gặp ma vương thì xem ra hắn chỉ còn có cách chạy mà thôi.

“Thần tiên, tôi cầu xin ngài hãy cứu lấy bạn của tôi. Chỉ còn ba ngày....... ba ngày sau chính là ngày chí âm. Tới lúc đó ma vương sẽ hấp thu nguyên âm bạn tôi để gia tăng công lực của hắn”.

Thanh âm của Giang Tinh sớm đã biến thành kêu khóc cầu xin khiến Dương Hoa suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Ta sẽ cố hết sức. Bất quá việc này phải cần có ngươi phối hợp. Ngày mai ngươi dẫn ma vương tới đây. Ta lúc đó sẽ thiết lập lấy một trận pháp vây khốn lấy hắn”

Giang Tinh nghe xong vội gật đầu đồng ý. Vốn ma vương cũng muốn ngày mai tới đây, vì vậy hôm nay mới để hắn tới trước để xem việc vừa rồi có dẫn tới sự chú ý của cao nhân nào không. Nếu như quả không có nguy hiểm ì thì ngày mai hắn nhất định sẽ tới. Ma vương còn muốn bắt thêm hai nữ nhân nữa

Hai người một quỷ cùng nhau thương lượng một hồi, Dương Hoa sau đó dẫn ba huynh đệ quay về ký túc xá. Cả bốn người suốt đêm không ngủ, thức tới sáng để nghỉ ra một trận pháp đối phó ma vương

”Lão đại, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Theo như lời Giang Tinh kể thì ma vương chính là vì nữ nhân mà tới. Tối nay ta sợ sẽ không có nữ nhân nào xuất hiện, khi đó muốn ma vương hiện thân cũng sẽ rất khó”

Trương Bằng đột nhiên nghĩ tới vấn đề này liền lên tiếng hỏi. Dương Hoa suy nghĩ một hồi thấy đây đúng là một chuyện quan trọng.

“Lão đại, ta thấy nhiệm vụ quang vinh này giao cho ngươi là hợp lý. Nghe nói ngày hôm qua ngươi rất đào hoa. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân khoa tâm lý là Hồ Phi Nhi tựa hồ như cũng có chút ý tứ gì đó với ngươi”

Dư Phi cười cười nói

Lí Văn bên cạnh cũng hùa theo:

“Không phải lão đại thật chứ?Mị lực của ngươi thật đúng là quá lớn đi. Đã giả dạng thành cái bộ dạng thế này mà cũng có rất nhiều mỹ nhân thích ngươi. Xem ra cái nhiệm vụ đầy vinh quang này chỉ còn có trong cậy vào ngươi thôi. ”

Dương Hoa đưa mắt nhìn bọn Lí Văn thầm chửi:

“Đám tiểu tử các ngươi không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ thuần khiết rồi, lại còn giả điên trước mặt ta sao? Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm cho đuôi hồ ly của các ngươi lòi ra cho xem”

“Lão đại, sao ngươi không đi tìm Hồ Phi Nhi xem? Có ngươi ở bên cạnh bảo hộ, ta nghĩ ma vương cũng không làm hại được nàng ta đâu. Biết đâu ma vương là loại háo sắc, nếu không dẫn theo mỹ nữ có nhan sắc một chút thì hắn sẽ không dễ dàng cắn câu. Nói chung vì sự nghiệp trừ ma vĩ đại của chúng ta , ngươi chịu khó một chút vậy”

Dư Phi lên tiếng phân tích

“Được rồi, để ta làm thử xem. Nhưng nếu người ta không đồng ý thì ta cũng không có cách nào đâu đấy”

Hồ Phi Nhi đưa mắt nhìn vào bóng mình trên mặt hồ.

dáng người cao một mét bảy năm, toàn thân mặc đồ màu trắng kết hợp với đôi vớ hồng. Bóng người dưới mặt nước giơ tay lên làm toát lên một nét liêu sa cap quý. Bất quá, cái làm nàng ưng ý nhất chính là đôi ngọc nhũ. Bởi vì nàng đã sử dụng loại 35f(bó tay, không biết là cái gì)căng tới cực hạn để bao trùm lấy đôi ngọc nhủ kinh tâm động phách này. Thân hình thon thả kết hợp với kiều đồn nảy nở tạo ra một tư thái đến mê người. Lúc này, trên khuôn mặt diễm lệ thoát tục ấy đang nở một nụ cười như tự chế giễu lấy mình:

“Hôm này, ta nhất định phải tìm gặp hắn”

Vừa bước tới cửa lớp thì tài nữ Tạ Tiểu Ngọc, hảo tỷ muội của Hồ Phi Nhi đã bước ra nghên đón cười nói:

“Phi Nhi, báo cho ngươi biết một tin tốt lành đây. Nghe nói cái tên đầu gỗ lạnh lùng kia muốn hẹn ngươi tối nay đó”

“Thật sao? Ngươi không có gạt ta đó chứ?”

Hồ Phi Nhi ao hứng như một đứa trẻ.

Tạ Tiểu Ngọc cười :

“”Đương nhiên là thật rồi. Tin tức này là từ chính huynh đệ thân thiết của hắn Dư Phi nghe được mà, khẳng định không giả đâu””

Hồ Phi Nhi cảm giác như tim mình đập mạnh hơn. Thời khắc này nàng cảm thấy rất hạnh phúc. Ít ra lần này tới nhân giới cũng không vô ích.

Khi lên lớp, Hồ Phi Nhi nhận thấy ánh mắt của Dương Hoa cứ liếc về mình khiến tim nàng cng2 đập mạnh hơn. Kết thúc tiết học, người trong lớp ai nấy đều ra ngoài hết. Hồ Phi Nhi với khuôn mặt ửng hồng chờ Dương Hoa tới ước hẹn

“Hồ Phi Nhi đồng học, tối nay ta có chút việc muốn nói với nàng. Nếu như nàng đồng ý thì tối nay mười giờ ta sẽ đợi ở dưới ký túc xá bên nàng”

Dương Hoa nói rất tự nhiên. Hồ Phi Nhi nghe thấy hắn còn kêu mình là đồng học, trong lòng thầm chửi ngu ngốc. Bất quá nàng cố kìm nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh trả lời:

“Được thôi, tới lúc đó ta chơ ngươi. Ngươi nhất định là phải tới đó”

Nói dứt lời, Hồ Phi Nhi vụt chạy ra ngoài. Dương Hoa nhìn theo lắc lắc đầu nói:

“Hy vọng là cô đừng hiểu lầm ta quá sâu”

Hồ Phi Nhi cứ thế chạy đến một nơi không có người cười lớn:

“Hắn thật đã ước hẹn với ta? Thật đã ước hẹn rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.