CHƯƠNG 11
†Story 11 † OÁN HẬN†
Máu tươi từ cổ tay vẫn đang chảy xuống, giống như những con độc xà từ kẽ đất chui ra, mềm mại và xinh đẹp, cũng rất mê hoặc, khiến cho những sinh vật kia nảy sinh dục vọng.
Mắt thấy hai mươi thân ảnh cấp tốc hướng bên này chạy tới, Thiết Hy Nhĩ khép vết thương trên cổ tay lại, tùy tiện bay xuống dưới, không sai lệch đáp xuống bên cạnh một cái hồ nhỏ.
Những con cá trong hồ dường như cảm thấy một loại khí tức băng lãnh nào đó, đều gắng sức nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng bởi vì trọng lực, chớp mắt chúng lại rớt vào trong nước khiến những bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vẫn không có kết quả.
Thiết Hy Nhĩ dùng ánh mắt thương hại nhìn những sinh vật không có đại não kia, bỗng lộ ra răng nanh, khiến chúng nó sợ đến mức toàn bộ đều chìm xuống đáy ao.
Cây cỏ bốn phía không gió mà bay, thanh âm sàn sạt rất nhanh truyền vào trong tai hắn.
Hai mươi ma cà rồng trẻ trung thanh tú cùng lúc đến, vốn tưởng rằng người trệu hồi bọn họ là chủ nhân của mình, thiếu niên tóc trắng kia, nhưng thật không ngờ, đó lại là một ma cà rồng thuần chủng của Phương Tây Huyết tộc.
Hơn nữa người này, so với Cửu Vận điện hạ người mang dòng máu huyết tộc của cả phương Đông và phương Tây có bảy phần giống nhau.
Nhận ra vị trước mắt chính là người thừa kế của gia tộc Duy Đa Lợi Á, các Giemsa bắt đầu bất an.
Duy Đa Lợi Á • Lăng Tư • Thiết Hy Nhĩ điện hạ đứng ở giữa xoa nhẹ chỗ bị cắn lúc nãy trên cổ tay, hời hợt nói: “Quả nhiên, máu của chúng ta rất giống nhau, có thể triệu hồi được toàn bộ các ngươi.”
Bọn họ đều biết mình được tạo ra để làm gì, những ma cà rồng kia thấp thỏm ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không biết nên làm gì.
Thiết Hy Nhĩ rất nhanh quét mắt qua toàn bộ Giemsa, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một người trầm mặc trẻ tuổi.
Hắn nhận ra được người này, cậu ta chính là anh em tốt của Hàn Dương, Lý Tử, vì cậu ta mà hắn bị người kia hiểu lầm, cho hắn là tên đầu sỏ đã cắn Lý Tử.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, Lý Tử ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nhưng lập tức cúi đầu xuống lại.
Lý Tử từ chỗ Cửu Vận biết được Hàn Dương bây giờ đang được người nam nhân này bảo vệ, tuy nói là không lo lắng, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm người anh em tốt của mình có đang sống tốt hay không, hơn nữa buổi tối kia… không biết chừng cậu ấy sẽ hiểu lầm là mình lừa cậu ấy !
Lý Tử rất muốn hỏi người nam nhân này về tình hình của Hàn Dương, nhưng không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Dù sao, cậu ta và Hàn Dương đã không còn thuộc cùng một thế giới nữa, dù cậu ấy đang sống tốt hay không tốt thì cũng không thể giúp đỡ cậu ấy được nữa, không phải sao?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, Thiết Hy Nhĩ đi tới nâng cằm Lý Tử lên, thì thầm: “Yên tâm, có ta ở đây, cậu ấy đang sống vô cùng đầy đủ, không ai có thể tổn thương cậu ấy được nữa.”
Không ai có thể tổn thương cậu ấy?
Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Thực sự không ai có thể gây tổn thương cho cậu ấy sao? Vậy chuyện mấy hôm trước, giải thích thế nào đây?
Phẫn nộ đẩy Lý Tử ra, Thiết Hy Nhĩ xoay người đảo qua những ma cà rồng kia, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Các ngươi nếu như không muốn bị đuổi về viện trưởng lão chịu cực hình thì hãy ngoan ngoãn dừng những việc làm ngu ngốc của các ngươi lại đi, bớt gây chuyện phiền phức lại !”
Không khí xung quanh từ từ trở nên lạnh lẽo, ai nấy đều biết, Huyết tộc điện hạ trước mặt đang rất tức giận.
“Anh đừng giận dữ mà! Là em không biết cách quản giáo bọn chúng, nếu nổi giận, không phải là nên trách người em trai này sao !”
Không khí căng thẳng vì người thiếu niên kia đến mà giảm xuống, những hài tử kia đều tự giác xê dịch, để hai vị huynh đệ kia có không gian.
Thiết Hy Nhĩ không quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được luồng khí tức giận quen thuộc đang tới gần.
Vươn tay từ phía sau ôm chặt hắn, Cửu Vận đem mặt dán trên tấm lưng vững chãi kia, hài lòng nhắm nghiền hai mắt.
Ma cà rồng không có trái tim, nếu có thể, lúc này điện hạ huyết tộc thuần chủng phương tây nhất định hi vọng nghe thấy tiếng tim của mình đập, mà không phải là một mảnh tĩnh lặng làm cho người ta chán ghét như thế này.
“Anh, chúng ta hãy đến một nơi an tĩnh sống cùng nhau được không ? Chỉ có hai người chúng ta mà thôi.”
Đông đảo Giemsa cảm thấy khiếp sợ bởi tình cảm mà chủ nhân của mình đối với anh trai, thật không ngờ, người không muốn rời xa anh trai của mình, cũng chính là người nghĩ cách muốn hủy diệt hắn…
Thiết Hy Nhĩ đôi mắt thâm sâu nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, hồi lâu sau mới gạt tay người đang ôm mình ra, nói: “Nói đi, em muốn anh phải làm sao mới chịu dừng tay lại.”
Cửu Vận sửng sốt, trừng mắt nhìn, bỗng bật cười: “Anh, em không hiểu anh đang nói cái gì “
“Không hiểu? ” Thiết Hy Nhĩ híp mắt, xoay người siết chặt cổ em trai mình, nhanh như chớp đẩy y lùi ra thật xa, tiến thẳng ra sau đến khi động vào một cây đại thụ, “Vậy em biết cái gì? Em rốt cuộc biết cái gì?!”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, những Giemsa xung quanh đều lộ ra răng nanh dữ tợn, muốn chạy tới trợ giúp chủ nhân của mình.
“Lui ra ! ” Cửu Vận trừng lớn đôi con ngươi sắc vàng, quát lui đám Giemsa đang chạy tới kia, sau đó liền hồi phục lại màu nâu, ôn nhu nhìn về phía huynh trưởng của mình, không có chút lo lắng nào mà thoải mái nói, “Tại sao em lại có cảm giác anh đối xử với em rất lạnh lùng nhỉ, em là em trai ruột thịt của anh a, không thể dịu dàng với em như với thứ con người kia sao?”
Thiết Hy Nhĩ tay run lên một cái, lực đạo cũng giảm bớt, nhưng không có ý buông tay, lạnh lùng nói: “Cửu Vận, vì sao em lại biến thành như vậy? Em của trước đây, rất ngây thơ, cũng rất thiện lương …”
“Thiện lương? ” Cửu Vận ngắt lời hắn, bật cười trào phúng, “Anh trai, một người từ nhỏ đã phải dựa vào việc hút máu đồng loại mà sống, anh vẫn có thể dùng từ ‘thiện lương’ để hình dung sao?! Anh, anh ở nhân gian lâu quá nên trở nên ngốc rồi sao? Ha ha ha, thiện lương, ôi chết cười ta !”
“Câm miệng. ” Thiết Hy Nhĩ cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, nhưng đuôi lông mày nhíu chặt lại biểu hiện rõ tâm trạng của hắn, “Em trước đây không phải như thế, vì sao bây giờ em lại biến thành cái dạng này?”
Thời gian hai trăm năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa hắn cũng phát hiện, bản thân mình xưa nay tính tình ôn hòa, vậy mà gần đây từ khi em trai xuất hiện hắn trở nên hỉ nộ vô thường, hắn không thể khống chế tâm trạng cáu gắt đó, rất là khó chịu.
Mà hết thảy, Cửu Vận cũng đã phát hiện ra.
Bởi vì hắn trở nên nóng nảy hơn trước, hắn đã bắt đầu có những cảm xúc khác rồi !
Đưa tay sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, Cửu Vận tươi cười nói, “Em cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, em chỉ biết là, anh nợ em, em quay về chỉ muốn bắt anh trả lại những gì anh nợ em mà thôi.”
Chỉ một câu nói cũng khiến Thiết Hy Nhĩ như lâm vào trong bóng tối vô tận, trong đó còn có hình ảnh cây thập tự giá cùng sự đau đớn thống khổ vô cùng.
Nợ y… sao?
Đúng vậy, nợ, hơn nữa còn nợ rất nhiều.
“Cho nên, em để bọn chúng đi khắp nơi gây tội, sau đó dùng mùi vị của em bên trong cơ thể bọn chúng lan tỏa mọi nơi, để báo cho viện trưởng lão biết việc này là do anh gây ra, cuối cùng mượn tay bọn họ diệt trừ anh, đúng không?”
“A, bị anh nhìn ra rồi!”
“Hồ đồ ! ” cuối cùng vẫn là không nhịn được, Thiết Hy Nhĩ tát vào mặt em trai mình một cái, huyết mạch trên trán vì giận dữ mà lộ ra, “Nếu muốn trả thù cứ nhắm vào một mình anh là đủ rồi, cần gì phải kéo toàn bộ gia tộc Duy Đa Lợi Á vào ? Em cũng biết hiện tại viện trưởng lão đã không còn bị vua khống chế nữa và đang bắt đầu âm mưu lật đổ gia tộc Duy Đa Lợi Á mà?”
Cái tát này đã thực sự kích động Cửu Vận, y nhớ lại lúc lần đầu tiên bị hắn tát. Y phẫn nộ đẩy bàn tay hắn đang đặt ở cổ mình ra, hàm răng sắc nhọn lộ ra, hét lớn: “Tại sao em phải quan tâm đến cái gia tộc đó chứ, dù sao em cũng không phải chính thống, lúc em bị lão già kia đem đến cho mười tên kia trừng trị, em đã không còn là người của gia tộc Duy Đa Lợi Á nữa ! A, thật buồn cười làm sao, bởi vì mẹ là người thuộc Đông Phương Huyết tộc, cho nên em với bà ấy phải chịu hình phạt tàn khốc như vậy? Thiết Hy Nhĩ, anh mang dòng máu phương tây thuần chủng, là người thừa kế duy nhất của Duy Đa Lợi Á, anh sẽ không thể hiểu được cảm giác của em. Mà em, phải làm sao mới có thể sánh được với anh đây?”
Mất mát, bi thương, oán hận, cùng với sự thống khổ đều chứa đựng trong đôi mắt trong suốt kia, Thiết Hy Nhĩ chẳng bao giờ nghĩ tới, Cửu Vận vẫn mang tính tình trẻ con, nhưng y đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng nhẫn tâm là một loại bảo vệ, nhưng hắn lại không biết, hắn đã dùng sai cách rồi.
Nếu như, năm đó không đối xử với y như vậy, đứa trẻ này có biến thành bộ dạng như bây giờ không?
Nếu như, hắn luôn đối với y bằng tình cảm ám áp hơn, thì có thể … ngày hôm nay sẽ không phải lâm vào tình cảnh khó xử như thế này?
Lần đầu tiên, Thiết Hy Nhĩ chủ động ôm lấy Cửu Vận, muốn đem sự ấm áp khoan dung vỗ về trấn an y, tất cả xảy đến vô cùng tự nhiên.
Xung quanh cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Nếu như, bọn họ đều là con người, cái ôm này nhất định là rất ấm áp a !
Thật đáng tiếc.
Bọn họ đều là những tên ma cà rồng máu lạnh vô tình không có trái tim, chỉ có thể là những sinh vật thấp hèn sống trong bóng tối.
Những Giemsa đứng ở cách đó không xa lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, có hiếu kỳ, cũng có suy nghĩ.
Nhưng không ai ngờ rằng, Cửu Vận ở trong lòng Thiết Hy Nhĩ lại đột nhiên ngẩng đầu lên hướng cổ hắn mà cắn xuống, thanh âm răng nanh cắm xuống da thịt vang lên rõ ràng.
Mùi vị của tinh khiết huyết chủng cao quý bỗng chốc lan tràn, mị hoặc đến cực điểm.
Huyết tộc không có cảm giác đau đớn. Thiết Hy Nhĩ im lặng đứng đó, hai tay vẫn ôm chặt lấy em trai, tùy ý để y hấp thụ máu của mình, không có một chút phản kháng, cũng không có một tia oán niệm.