CHƯƠNG 4
†STORY 4 † MÙI VỊ†
Lấy nhiệt kế dưới nách ra nhìn, Hàn Dương hoan hoan hỉ hỉ thét lớn.
Mẹ nó, không dễ dàng, thật không dễ dàng a ! Bị thuốc quá hạn hãm hại hai ngày rốt cục cũng hạ sốt, bây giờ trước hết phải lấp đầy cái bụng đói meo cái đã.
Đồ ăn tích trữ vì trời quá nóng bức mà hỏng hết, cậu vốn định móc hơn mười đồng tiền lương đi ra ngoài ăn một bữa, nhưng đúng lúc đó, bà chủ cho thuê nhà lại tới.
Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, cũng là ngày phải trả tiền thuê nhà.
Cầm chặt bốn mươi bốn đồng cuối cùng trong túi, Tiểu Hàn cười híp mắt với bà chủ tóc xoăn rồi nói: “Ngày mai, ngày mai cháu nhất định sẽ trả.”
Ngày thứ hai.
Cầm chặt hai mươi bốn đồng cuối cùng trong túi, Tiểu Hàn cười híp mắt với bà chủ đang ngậm điếu thuốc mà nói: “Ngày mai, ngày mai cháu cam đoan sẽ trả.”
Ngày thứ ba.
Nhìn bốn đồng còn sót lại trong lòng bàn tay, Hàn Dương ngồi trong căn phòng oi bức đờ ra, giọt mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống, giọt mồ hôi từ trên đầu nhỏ xuống tay bắn ra như một đóa hoa thật đẹp.
Dù sao thì cũng đã thuê từ năm ngoái đến giờ, lần này chỉ là hoãn hai ba ngày thôi mà, có cần phải cắt hết điện nước một cách tuyệt tình như vậy không?!
Tiết trời nóng bức lúc chính ngọ khiến cậu nổi điên lên, Hàn Dương cắn răng tiêu hết bốn đồng còn lại cho rảnh tay để mua bốn cây kem ăn giải nhiệt, lúc xế chiều thì quang vinh trở thành liệt sĩ cách mạng uy phong lẫm liệt.
Hừ hừ, nhịn đến chạng vạng, cậu thật sự là chịu không nổi cái ngày không điện không nước dã man này, cậu đi đến con sông nhỏ trong lành ở phía Tây, thừa dịp bốn phía không có ai liền phù phù một tiếng nhảy xuống, sau đó bơi tới một chỗ bí mật rồi dựa vào một tảng đá lớn mà nhắm mắt hưởng thụ.
Dựa theo nhiệt dung riêng trong địa lý học mà nói, ban đêm nước sông sẽ có nhiệt độ cao hơn lục địa, nói cách khác, lúc này ngâm mình ở trong nước sẽ cảm thấy rất thư thái.
Nhưng mà ngâm hết hai tiếng đồng hồ, cậu lại thấy càng ngâm càng lạnh, thân thể trần trụi nổi hết da gà.
“Chết tiệt, sương rơi tháng sáu à!”
Từ dưới mặt nước lạnh trồi lên, Hàn Dương trần trụi bò lên bờ rất không tình nguyện.
Giờ mà về thì cậu sẽ phải đối mặt với cái động không điện không nước kia.
Cậu còn chưa mặc xong quần áo, bụi cỏ bên bờ bỗng không gió mà lay, một cỗ nhiệt lạnh thấu xương cũng bắt đầu bao quanh cậu.
Trời trời trời trời tối, không phải là mấy thứ ma quỷ đấy chứ? ? ? ?
Nghe nói ở con sông này cũng từng có vài người chết…
Cậu vừa mặc quần đùi vừa há miệng run rẩy không ngừng, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh khiến cậu nhịn không được hắt hơi một cái, lúc vừa ngẩng đầu lên liền thấy hai nam nhân có con ngươi sắc vàng từ trong bụi cỏ chui ra, răng nanh lấp ló như đang đói khát.
Ma cà rồng!
Lại gặp mấy tên ác ma này, cậu vội vàng trở về trong nước, lại phát hiện nước sông lúc này so với trước còn lạnh giá hơn, thân thể cậu chịu không nổi kích thích liền tõm một tiếng.
Tạo hình rõ ràng là của một con chó bị rớt xuống nước.
“Chết… Chết tiệt! Cái… Lão tử… máu… chính… cái này… dụ ma cà rồng sao?” người nào đó ở trong nước run run nhìn hai người trên bờ kia mà nói.
Hai nam nhân trên bờ không cần liếc nhau cùng đồng thanh nói: “Chúng ta đói bụng.”
Ma cà rồng mới ra đời thì hai ngày đầu rất dễ lâm vào tình trạng quá đói, lúc này bọn họ phải không ngừng hút máu tươi mới có thể chống lại cơn đói, bằng không, sẽ phải chịu thống khổ mà thương tổn tới mình, hoặc có thể trên diện rộng địa tập kích nhân loại, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể trì hoãn cái cảm giác trói buộc thần kinh kia.
Tất nhiên một con người bình thường như Hàn Dương thì không hề biết điều này.
Cậu chỉ biết rằng gần đây rất không may mắn.
“Đói bụng thì… gặm vỏ cây, hay là… hút máu của mình, đừng… đó không phải chủ ý của ta. ” Cậu xin thề đây tuyệt đối là bị lạnh đến mức mồm miệng nói năng mơ hồ chứ không phải là bị dọa mà sợ đâu.
Cậu vừa nói vừa ra sức lui về phía sau, nhưng nước sông càng ngày càng lạnh lẽo khiến cậu như bị đông cứng, tứ chi cũng bắt đầu vì hàn lãnh mà tê dại.
Hai tên ma cà rồng rất nhanh đi xuống sông tới gần cậu, đến khi chỉ còn cách con người đang vô cùng sợ hãi kia ba thước thì bỗng nhiên dừng lại.
“Trên người cậu ta… Tại sao có thể có cái loại mùi vị này? ” một tên hỏi.
Tên kia hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, thế nhưng không thể không lấp đầy cái bụng đói, răng nanh sắc nhọn chạm cánh môi, cổ họng tê ngứa càng kích thích thân thể khiến gã khó chịu không thôi.
Tên ma cà rồng mở miệng trước kia bất chấp tất cả, nhanh chóng tiến đến Hàn Dương như đi trên mặt đất, hai tay thô bạo nắm lấy cậu, hé miệng cắn xuống.
…
Cậu không kịp giãy dụa đã trở thành thức ăn bị người khác ngậm trong miệng.
Đau đớn kịch liệt kéo tới trong nháy mắt khiến cậu rùng mình ớn lạnh, máu từ cổ cậu tuôn ra không ngừng, máu theo da thịt trắng tuyết chảy xuống sông.
Nhuộm nước sông mát lạnh kia thành một mảnh đỏ tươi.
Một mùi hương ngọt ngào bay thẳng vào mặt, tên ma cà rồng đang đứng một bên mở to mắt nhìn kia chịu không nổi mùi hương mê hoặc này, liền lao tới bên kia cái cổ hoàn hảo của Hàn Dương, nhắm ngay động mạch lớn trên huyết quản mà cắn xuống.
Mùi vị rất ngon lành.
Cảm giác máu trong cơ thể đều theo cổ mà chảy ra, thân thể Hàn Dương lúc đầu còn căng cứng thì bây giờ đã vô lực mềm nhũn ra, cảm giác đau đớn từng đợt kéo tới, ý thức cũng bị tiêu tán chỉ còn sót lại một chút.
Máu sẽ nhanh bị hút hết, cậu sẽ phải chết sao?
Tuyệt vọng nhắm hai mắt, hai cánh tay cũng vô lực rủ xuống.
—— Nếu theo cách nói của mấy thầy tướng Trung Hoa các cậu thì ta thấy ấn đường của cậu đã biến thành màu đen, chắc chắn sắp tới sẽ có tai nạn!
—— Nếu như gặp phải việc khó gì, cậu nhất định phải gọi ta ta nhất định sẽ tới!
Thiết Hy Nhĩ…
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra giọng nói trầm khàn của Thiết Hy Nhĩ lúc hắn nói ra hai câu đó, con ngươi đang khép lại bỗng mở ra, khóe miệng tràn ra một tiếng yếu ớt: “Thiết Hy Nhĩ…”
Thiết… Thiết Hy Nhĩ?
Hai tên ma cà rồng mới ra đời thình lình ngẩng đầu lên, răng nanh bén nhọn vì sợ hãi mà cấp tốc co rút lại, đôi con ngươi màu vàng thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm con người vì mất máu quá nhiều mà chậm rãi chìm vào đáy sông.
Thế nào, có thể như vậy?
Bất chấp trong miệng đầy máu, hai tên ma cà rồng hốt hoảng chạy khỏi dòng sông, hai chân vừa bước lên bờ, cả hai liền bị một bàn tay vô hình xiết chặt, lực đạo vô cùng lớn, giống như muốn bóp bọn họ nát vụn.
Khóe miệng còn dính máu há lớn nhưng không thể phát ra tiếng động nào, con ngươi sắc vàng cũng vì sợ hãi mà biến trở về màu trà bình thường của người Trung Quốc, tứ chi muốn thoát khỏi ràng buộc nhưng lại phí công vô lực.
Nam nhân mặc áo khoác màu đen chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt bọn họ, con ngươi sắc vàng thuần chủng vì phẫn nộ mà tản ra khí tức lạnh băng. Tay trái chậm rãi giơ lên, năm ngón tay thon dài từ từ mở ra, một sợi xích sắc phát sáng phút chốc từ lòng bàn tay xuất ra, không nhanh không chậm mà tiến gần hai người bọn họ.
“Đã biết trên người cậu ấy có mùi của ta nhưng vẫn bất chấp mà tham lam hút máu? Không, biết, sống, chết !”
Ngay cả tiếng gào thét cũng không kịp lưu lại, hai tên ma cà rồng mới sinh cứ như vậy mà bị ánh sáng đỏ kia đánh nát.
Giẫm qua xác hai tên kia, Thiết Hy Nhĩ đứng ở bên bờ, đôi lông mày hắn nhíu chặt, một cỗ khí lưu màu trắng bạc từ dưới chân hắn khuếch tán ra xung quanh khiến cây cỏ nhiễm lạnh mà héo úa,mặt sông đang chảy cũng bị đông cứng thành băng.
Theo từng bước chân của hắn tiến tới trước, mặt băng kiên cố bắt đầu nhanh chóng vỡ tan, dưới bầu trời đêm trăng sao trong sáng phát ra từng đợt âm thanh thanh thúy.
Mặt băng đều vỡ nát lộ ra một nam nhân khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, nằm trên mặt sông khô cạn.
Thiết Hy Nhĩ đến gần ôm cậu vào trong ngực, lòng bàn tay khẽ vuốt trán Hàn Dương, một cỗ nhiệt lưu nhẹ nhàng lan tỏa khắp thân thể cậu, ngay lập tức hơi lạnh thấu xương bị xua tan sạch sẽ.
Ném y phục ướt trên người cậu sang một bên, Thiết Hy Nhĩ chạm vào vết cắn trên cổ Hàn Dương, dòng máu đỏ tươi liền dính vào ngón tay của hắn.
Dinh dính, nồng đặc.
Đem ngón tay dính máu cho vào miệng liếm liếm, hắn chậc lưỡi, thản nhiên nói: “Lâu rồi mới được thưởng thức loại máu thơm ngon như vậy, thảo nào bọn họ lại bị dẫn dắt tới !”
Nếu là bị ta cắn, thì sẽ như thế nào ?
Cắn nát đầu ngón tay của mình, Thiết Hy Nhĩ đưa ngón tay vào trong miệng Hàn Dương, để máu tươi của mình chảy vào trong cơ thể cậu.
Lần trước, hắn hôn cậu, trên người cậu đã lưu lại một ít vị đạo của hắn.
Lần này, trên người cậu toàn bộ đã mang vị đạo của hắn rồi.
Vết thương trên đầu ngón tay trong nháy mắt khép lại, Thiết Hy Nhĩ liền cẩn thận mặc y phục cho người đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, cài kỹ càng đến chiếc cúc áo cuối cùng, bốn phía đã khôi phục trở lại ngày hè nhưng nhiệt độ không khí vẫn đang lạnh lên.
Lúc hai tên ma cà rồng trước đó đến cũng không lạnh lẽo như vậy, sự lạnh giá này có thể làm đông cứng mọi vật, đủ để đóng băng cả núi non sông ngòi.
Một đường hàn băng màu bạc từ hướng tây bắc bay nhanh tới, lúc còn cách hai người bảy thước thì bắt đầu chia nhánh tạo thành những cái cây lan tràn khắp bốn phía, cuối cùng tạo thành một vòng tròn gắt gao bao vây hai người trên bãi cỏ bên bờ sông.
Thiết Hy Nhĩ tay phải vẫn ôm Hàn Dương, tay trái tác động lên mặt đất một cách xuất thần không thể nhìn ra, lúc hàn băng sắp sửa chạm vào mũi chân của hắn thì đột ngột ngừng lại.
Mí mắt nhẹ nâng lên, con ngươi đã khôi phục màu nâu của hắn men theo đường hàn băng nhìn tới phía đầu nguồn thì thấy một thiếu niên tóc trắng đang dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.