Huyết Chưởng Thánh Tâm

Chương 47: Chương 47: Lấy thân làm bình phong




Hai nàng đều không ngờ Nhạc Nhạn Linh lại có hành động như vậy, Hoa Diễm Phương tuy không xuất thủ nhẹ nhàng, song nàng đã dùng hết toàn lực, bởi nàng biết chắc Dao Trì Long Nữ sẽ xuất thủ không thể nào đả thương được Nhạc Nhạn Linh.

Dao Trì Long Nữ cũng biết rỏ dụng ý của Hoa Diễm Phương, nên cũng vận hết toàn lực ứng phó.

Trông bề ngoài hai nàng đều rất ung dung bình thản, nhưng thật ra trong lòng thảy đều hết sức hồi hộp, bởi hai ngưòi đều chưa biết gì về tiềm lực của đối phương.

Nhạc Nhạn Linh đột nhiên xen vào giữa, thật quá bất ngờ đối với hai nàng, trong khi hai nàng công lực chưa đạt đến trình độ thu phát như ý, khi phát giác Nhạc Nhạn Linh đứng án ngay giữa thì nội lực đã tung ra rồi.

Hai tiếng kêu kinh hoàng kèm theo Nhạc Nhạn Linh một tiếng hự khẽ, hiện trường liền tức trở lại với sự yên lặng, mọi ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt hai nàng rồi tập trung vào Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh sắc mặt vốn trắng bệch giờ đây đã trở thành tái ngắt, máu tươi từ nơi khoé môi khép chặt của chàng tuôn ra xối xả, nhưng chàng chưa ngồi xuống.

Có lẽ hai nàng đã kịp thu hồi đa phần công lực, không thì đừng nói Nhạc Nhạn Linh đã mất hết công lực, cho dù còn cũng không thể nào chịu nổi nửa phần công lực của hai nàng dồn lại.

Hai nàng thờ thẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh, sắc mặt họ lúc này đều hết sức nhợt nhạt, đôi môi nhỏ nhắn quyến rủ hé mở bởi quá kinh hoàng nên không ai thốt được nên lời.

Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn quanh, đoạn dừng lại trên mặt Hoa Diễm Phương, thành khẩn nói:

- Phương muội, ngu ca chưa từng quên muội bao giờ!

Quỷ Diện bà bà giọng đau xót tiếp lời:

- Nhạc công tử đừng nói nữa, hãy ngồi xuống mau!

Đồng thời đã bước nhanh về phía Nhạc Nhạn Linh.

Giáng Long Tiên bỗng quát to:

- Quỷ Diện bà bà mụ định làm gì hả?

Dứt lời đã đứng cản trước mặt Quỷ Diện bà bà.

Quỷ Diện bà bà lúc này vừa căm tức vừa hối hận, đâu thèm giải thích, giận dữ quát:

- Chẳng việc gì đến ngươi, tránh ra!

Dứt lời đã xuất thủ, với chiêu Quỷ Phủ Thần Công nhanh như chớp bổ vào Giáng Long Tiên.

Giáng Long Tiên khi nãy đã nếm trải võ công của bà, đâu dám thẳng thắng đón tiếp, vội lướt lùi ra sau ba thước, đoạn với chiêu Thôi Sơn Đảo Nhạc phản kích.

Nhạc Nhạn Linh gom hết sức quát to:

- Dừng tay!

Tiếng quát không to lắm, nhưng có uy lực khiếp người, Giáng Long Tiên và Quỷ Diện bà bà đều bất giác dừng tay, ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh.

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu não nề nói:

- Tại hạ biết hai vị đều là vì lo cho tại hạ, nhưng hai vị đã uổng tâm trí rồi, tại hạ hiểu rất rõ về thương thế của mình, có lẽ không còn chịu nổi quá ba giờ nữa đâu.

Mọi người nghe vậy cả kinh, trước đây không ai cảm thấy chàng thiếu niên buồn khổ này có gì là quan trọng, nhưng giờ đây họ có cảm giác như sắp mất đi một chủ tể, thảy đều bàng hoàng bối rối.

Bỗng Hoa Diễm Phương nghẹn ngào nói:

- Linh ca không thể…

Chưa dứt lời đã sà vào lòng Nhạc Nhạn Linh khóc sướt mướt.

Nhạc Nhạn Linh nhè nhẹ vuốt đôi vai run rẩy của nàng, khẽ nói:

- Phương muội đừng buồn, Phương muội chẳng hứa là sẽ luôn vâng lời ngu ca hay sao?

Dao Trì Long Nữ chầm chậm bước đi đến, vẻ hờn nghen trong mắt nàng đã tan biến, thay vào đó là lệ sầu long lanh.

Hoa Diễm Phương ngẩng lên thấy nàng, lần này nàng không nổi giận, chỉ với giọng nhạt nhẽo nói:

- Lệnh chủ có thể hạ sát chúng tôi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!

Dao Trì Long Nữ cười héo hắt:

- Vì lẽ gì tiểu muội lại phải làm vậy chứ?

- Vì võ công hai ta tương đương nhau, nhưng bổn cô nương có được Âm Nhiếp Hồn khống chế được lệnh chủ.

Dao Trì Long Nữ thản nhiên:

- Tiểu muội đã đoán biết tỷ tỷ là tông chủ Mật Tông rồi!

Mọi người vừa nghe bốn tiếng tông chủ Mật Tông đều liền biến sắc mặt, bất giác cùng tiến tới bao vây Hoa Diễm Phương, ra chiều hết sức phẩn khích.

Hoa Diễm Phương quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:

- Lệnh chủ không giết bổn cô nương e cũng chẳng thể được, bởi vì lệnh chủ là lảnh tụ của họ.

Dao Trì Long Nữ quét mắt nhìn quanh, bỗng trầm ngâm không nói gì.

Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:

- Lệnh chủ!

- Ô! Gì vậy?

- Trong ba ngày qua tại hạ không hề cầu xin gì lệnh chủ phải không?

Dao Trì Long Nữ thờ thẩn gật đầu:

- Vâng, mà cũng chẳng chịu nhận một chút ân huệ nào cả!

- Nếu bây giờ tại hạ cầu xin lệnh chủ một điều, lệnh chủ chấp thuận chăng?

Dao Trì Long Nữ cười áo não:

- Cuối cùng rồi tướng công cũng cầu xin Bạch Ngọc Như. Vâng, Ngọc Như sẵn sàng, ngay dù tướng công muốn Ngọc Như chết.

Hoa Diễm Phương sửng sốt:

- Vì sao vậy?

Dao Trì Long Nữ cười hoắt:

- Vì tiểu muội cũng giống như Hoa tỷ tỷ.

Hoa Diễm Phương hiểu ý, nhưng không còn nghen tuông nữa, nhếch môi cười nói:

- Diễm Phương đã biết trước rồi, nhưng lúc đó không rộng lòng như bây giờ.

Dao Trì Long Nữ nghe lòng rúng động bỗng hỏi:

- Hoa tỷ tỷ không hối hận chứ?

Hoa Diễm Phương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, cười nói:

- Không bao giờ, bởi vì hiện giờ chàng đang ôm Diễm Phương.

Nàng nói vậy mà chẳng chút e thẹn, có lẽ ngoài Dao Trì Long Nữ, nàng không cảm thấy có sự hiện hữu của kẻ khác.

Dao Trì Long Nữ nhoẽn miệng cười:

- Vậy là tiểu muội xin đa tạ Hoa tỷ tỷ!

Hoa Diễm Phương cười:

- Lệnh chủ không cảm thấy mất thân phận ư?

Dao Trì Long Nữ nghiêm giọng:

- Hiện giờ là tiểu muội nói với lập trường cá nhân của tiểu muội.

- Nhưng dẫu sao lệnh chủ vẫn là người lãnh đạo Dao Trì Lệnh.

Dao Trì Long Nữ đưa tay chỉ Nhạc Nhạn Linh:

- Nếu Nhạc Nhạn Linh mà chết đi có lẽ lệnh chủ sẽ phải thay người khác.

Hoa Diễm Phương ngẩn người:

- Lệnh chủ mưốn nói là Nhạc Nhạn Linh còn cứu được ư?

Dao Trì Long Nữ gật đầu:

- Tông chủ Mật Tông hẳn là có thánh dược điều thương, và độc tố trong người Nhạc Nhạn Linh tiểu muội lại có thể giải trừ, sao lại không cứu được kia chứ?

Hoa Diễm Phương mừng rỡ:

- Sao biết Diễm Phương là tông chủ Mật Tông?

- Vì Hoa tỷ tỷ nói là biết Âm Nhiếp Hồn!

- Nhưng người biết không chỉ một mình Hoa Diễm Phương.

- Người đó không phải là tông chủ Mật Tông thật, nếu tiểu muội nghĩ không lầm, kẻ địch thật sự của Hoa tỷ tỷ không phải là tiểu muội, mà chính là người giả mạo tông chủ Mật Tông.

Hoa Diễm Phương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, lái sang chuyện khác:

- Vậy chúng ta hợp sức mới có thể cứu được Nhạc Nhạn Linh.

- Có lẽ Hoa tỷ tỷ không phục?

Hoa Diễm Phương lắc đầu:

- Chẳng có gì là không phục, bởi vì bất kỳ người nào trong hai ta đều không thể cứu được Nhạc Nhạn Linh, đúng chăng?

Dao Trì Long Nữ gật đầu:

- Đúng vậy, tiểu muội đi trước dẫn đường được chăng?

Hoa Diễm Phương liền bồng Nhạc Nhạn Linh lên, vừa định cất bước, Nhạc Nhạn Linh giãy giụa nói:

- Phương muội hãy buông ngu ca xuống, ngu ca tự đi được rồi!

Hoa Diễm Phương nghe vậy sửng sốt đưa mắt nhìn quanh, giờ mới nhớ ra hãy còn rất nhiều người, bất giác đỏ mặt, vội đặt Nhạc Nhạn Linh xuống, dìu chàng, bước đi.

Thần Toán Long Nữ bỗng đuổi theo gọi:

- Lệnh chủ…

Dao Trì Long Nữ ngắt lời:

- Bổn lệnh chủ hiểu ý tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ hãy ở lại đây lo liệu cho những người thọ thương, ngày mai triệu tập tất cả mọi người, bổn lệnh chủ có điều cần nói.

Thần Toán Long Nữ ngẩn người:

- Lệnh chủ, Dao Trì Lệnh được xây dựng đâu phải dễ dàng!

- Bổn lệnh chủ biết, nhưng bổn lệnh chủ đâu phải định giải tán Dao Trì Lệnh.

- Nhưng lệnh chủ mà bỏ đi, Dao Trì Lệnh sẽ giải tán ngay.

Dao Trì Long Nữ não nề lắc đầu:

- Bổn lệnh chủ là người chứ không phải thần thánh, hãy lượng thứ cho bổn lệnh chủ.

Đoạn buông tiếng thở dài não ruột, cất bước đi vào trong cốc.

Mọi người hiện diện đều trầm ngâm yên lặng, có lẽ họ đều có cùng một dự cảm.

Giáng Long Tiên quay sang Nhạc nhạn Linh lạnh lùng nói:

- Lão già, ngươi nói gì chỉ có Nhạc Nhạn Linh mới có thể cứu vãn nguy cơ hiện nay trên giang hồ, phen này thì khốn rồi, y chẳng những không tận lực, trái lại còn kéo Dao Trì Long Nữ đi mất.

Lạn Nhân Lão Nhân cười cười:

- Đừng quên y đã lôi kéo hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm thế bất lưỡng lập xích lại gần nhau, và hơn nữa Dao Trì Long Nữ cũng chưa chắc bỏ đi, chỉ cần trước khi Nhạc Nhạn Linh lành bệnh, đừng để nàng ta triệu tập mọi người là xong.

Dứt lời liền đi đến bàn bạc với Thần Toán Long Nữ, ba ngày thấm thoát trôi qua, dưới sự chăm sóc tận tình của hai thiếu nữ, Nhạc Nhạn Linh chẳng những thương thế bình phục mà ngay cả độc tố tích tụ trong nhiều năm qua cũng được diệt trừ.

Hai thiếu nữ bất lưỡng lập cũng nhờ có Nhạc Nhạn Linh mà giờ đây đã trở nên thân thiết như tỷ muội, vốn dĩ họ sinh ra và lớn lên ở hai nơi khác nhau, trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ, nếu không có mối ân oán của đời trước, e rằng cả đời họ cũng chẳng quen biết nhau.

Lúc này, trong thư phòng của Dao Trì Long Nữ, Hoa Diễm Phương đang nép vào lòng Dao Trì Long Nữ, thơ ngây cười hỏi:

- Tỷ tỷ rời khỏi đây không tiếc ư?

Dao Trì Long Nữ chau mày:

- Phương muội đừng nói đến vấn đề ấy nữa được không?

Nhạc Nhạn Linh nãy giờ nhìn cửa sổ, giờ quay lại nghiêm giọng nói:

- Bạch tỷ tỷ hãy ở lại đây tốt hơn, bởi hiện nay kẻ địch của chúng ta rất nhiều, chẳng hạn như phái Mật Tông và…

Bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói.

Dao Trì Long Nữ tiếp lời:

- Và Ngũ Nhạc thần quân phải không?

Nhạc Nhạn Linh chầm chậm quay mặt đi:

- Đó chỉ là kẻ địch của cá nhân tiểu đệ!

Dao Trì Long Nữ nghe vậy mắt bỗng đỏ hoe, ấm ức nói:

- Kẻ địch của Linh đệ chả lẽ không phải của tỷ tỷ hay sao?

Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:

- Bạch tỷ tỷ không biết rỏ hành vi tội ác của lão ta, làm vậy khó phục nhân tâm, trong khi tiểu đệ…

Nhạc Nhạn Linh chưa dứt lời, bỗng Tứ Bất Tượng đi vào, quét mắt nhìn ba người, đoạn quay sang Dao Trì Long Nữ nói:

- Lệnh chủ, Ngũ Nhạc thần quân dẫn theo rất nhiều người đến đây viếng thăm lệnh chủ.

Dao Trì Long Nữ mắt ánh sát cơ, trầm giọng nói:

- Bà hãy đi trước, bổn lệnh chủ đến ngay!

Chờ cho Tứ Bất Tượng đi khỏi, Dao Trì Long Nữ quay sang Nhạc Nhạn Linh nói:

- Linh đệ đi không?

Nhạc Nhạn Linh trịnh trọng;

- Bạch tỷ tỷ đừng cho lão ta biết có đệ ở đây, có lẽ đã đến lúc lão ta phơi bày hành vi tội ác rồi. Nếu lão ta bảo tỷ tỷ làm gì hoặc kiến nghị với tỷ tỷ điều gì, tỷ tỷ cứ việc tuân theo nhưng phải đề phòng, tuyệt đối không được để cho lão ta đến gần, tiểu đệ với Phương muội sẽ ngấm ngầm bám theo, khi nào hành vi tội ác của lão ta phơi bày hãy diệt trừ lão ta cũng chưa muộn.

Dao Trì Long Nữ vốn định giết ngay Ngũ Nhạc thần quân, nhưng nghĩ lại thấy như vậy ắt sẽ khiến Nhạc Nhạn Linh mang tiếng bất nghĩa, không chừng ngay như thuộc hạ dưới lệnh cũng sẽ bất mãn về nàng, đành rằng hiện giờ nàng không bận tâm đến điều ấy, nhưng có biện pháp hoàn hảo vẫn hơn.

Dao Trì Long Nữ liền gật đầu nói:

- Cũng được, tỷ tỷ sẽ làm đúng như vậy!

Ngưng chốc lát, khẽ nói:

- Tỷ tỷ đưa hai người đến một nơi kín đáo để nghe lão ta nói gì hầu có sự phòng bị sớm hơn.

Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh trả lời, quay người bỏ đi trước.

Dao Trì Long Nữ đưa Nhạc Nhạn Linh và Hoa Diễm Phương đến một gian phòng tối nằm sau đại sảnh, sau đó liền vội vã bỏ đi.

Giữa gian phòng tối với đại sảnh có một bức rèm tre buông rủ đến đất, trên rèm có treo một bức tranh, từ trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.

Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn ra đại sảnh, thấy Ngũ Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân đang ngồi trên ghế khách vị, đi theo có đến khoảng ba mươi nguời, nhưng hết sức tỉnh lặng.

Hoa Diễm Phương kề miệng vào tai Nhạc Nhạn Linh hỏi:

- Linh ca, lão già kia chính là Ngũ Nhạc thần quân phải không?

Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:

- Chính lão ta!

Lúc này, Dao Trì Long Nữ đi vào đại sảnh, Ngũ Nhạc thần quân vội đứng lên, vòng tay thi lễ nói:

- Lão ô tham kiến lệnh chủ!

Những người khác cũng đều đứng trang nghiêm.

Hoa Diễm Phương từ thuở bé đã ở trong sơn động, bên cạnh có mỗi một mình Quỷ Diện bà bà, không bao giờ được chứng kiến cảnh tượng thế này, bất giác thè lưỡi nói:

- Bạch tỷ tỷ hách thật!

Nhạc Nhạn Linh nhẹ bóp tay nàng, ra ý bảo nàng đừng lên tiếng.

Dao Trì Long Nữ đáp lễ nói:

- Không dám, thần quân quá khách sáo rồi!

Ngũ Nhạc thần quân thở dài cảm khái:

- Thật không ngờ phen này đồng đạo Trung Nguyên lại bại thảm đến vậy, lão phu nếu không nhờ được người giải cứu, e đã táng thân trong Vạn Trùng cốc rồi!

- Bổn lệnh chủ cũng là nhờ được một vị dị nhân tiền bối giải cứu đó thôi!

Ngũ Nhạc thần quân thoáng biến sắc mặt, bỗng hỏi:

- Lệnh chủ có biết hạ lạc của Nhạc Nhạn Linh không?

Dao Trì Long Nữ thầm cười khảy, vờ cảm thán nói:

- Vị dị nhân tiền bối ấy sau khi cứu thoát bổn lệnh chủ, đã bảo bổn lệnh chủ mau đến Viên Sầu nhai giải cứu Nhạc Nhạn Linh, nhưng chẳng may bổn lệnh chủ đã đến trể một bước, y đã rơi xuống vực thẳm rồi.

Ngưng chốc lát, bỗng nàng ngẩng lên hỏi:

- Dường như y với thần quân có điều gì hiềm khích phải không?

Ngũ Nhạc thần quân vờ ra vẻ thương hại:

- Xưa kia lão phu giết ngươì vô số, rất có thể phụ thân y có sai phạm gì đó, đã bị lão phu bắt gặp, lúc bấy giờ lão phu tính rất nóng nảy, có thể nhất thời không né được mới gây ra mối hận thù này.

Một lão nhân đi theo Ngũ Nhạc thần quân xen lời:

- Nghe đâu thần quân đã không trừng trị hắn phải không?

Ngũ Nhạc thần quân gật đầu:

- Đã giết cha rồi, đành lòng nào sát hại con nữa!

- Thả hổ về rừng hậu quả thật khôn lường.

Dao Trì Long Nữ nghiêm giọng:

- Có lẽ Nhạc Nhạn Linh luyện thêm mười năm nữa cũng chẳng phải địch thủ của thần quân.

Ngũ Nhạc thần quân nghiêm túc:

- Không, có lẽ trong người Nhạc Nhạn Linh có chướng ngại gì đó, bằng không, lão phu quả không chống nổi Huyết Chưởng của y.

Dao Trì Long Nữ thầm nhủ:

“Lời lẽ rõ là xảo quyệt!”

Đoạn bỗng hỏi:

- Thần quân đến đây chẳng hay có kế hoạch gì?

- Lão phu định nhờ lệnh chủ lãnh đạo!

- Thần quân hẳn có cao kiến?

Ngũ Nhạc thần quân gật đầu:

- Vâng, lão phu đã tìm được một cơ hội tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.