Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 45: Chương 45: Khí vị ở khu phế F




Khu phế F, trước cổng trường…

Có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước lối ra vào, bởi vì lần trước xảy ra án mạng nên bây giờ canh phòng càng nghiêm ngặt hơn.

Một người mặc quân trang cầm vũ khí bước ra, nhìn nhìn chiếc xe hơi, hắn vươn tay gõ gõ lên kính xe.

Kính xe chậm rãi mở xuống, bên trong chỉ có một người đàn ông tóc đen… Một người đàn ông vô cùng xinh đẹp.

Bảo vệ có chút khó hiểu nhìn hắn, như đang phán đoán xem người này là huyết tộc hay con người, “Xin đưa ra giấy chứng nhận.”

Người ngồi trong xe chính là Triển Dực, hắn đưa ra giấy chứng nhận cho bảo vệ xem.

“Bác sĩ?” Người bảo vệ kia đột nhiên nở nụ cười, “Trong trường này đều là quái vật, những bác sĩ trước được mời tới đều bỏ chạy hết rồi.”

Triển Dực nhìn nhìn hắn, thu lại giấy chứng nhận, không nói gì chỉ nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt.

Bảo vệ thấy người này không nói nhiều lời, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc với gương mặt xinh đẹp, nhưng bản thân hắn cũng không dám nói gì, bởi vì hắn không xác định được Triển Dực có phải là quý tộc hay không. Khi mở cửa ra cũng không quên dặn, “Cẩn thận một chút, mấy tiểu quỷ bên trong đều biết cắn người.”

Triển Dực lái xe vào vườn trường.

“Kiểm tra cũng không quá nghiêm ngặt.”

Chờ chiếc xe chạy vào giữa sân, đang theo hướng dẫn lái vào bãi đỗ xe, ghế ngồi phía sau đột nhiên mở ra, kết cấu giống như chiếc quan tài vậy.

“Quả nhiên là hàng tốt của huyết tộc, ngủ trong quan tài quả là ngon!” Bạch Vũ thần thanh khí sảng bước ra, ngồi lên ghế phó lái, “Cậu là bác sĩ vậy tôi làm cái gì?”

Triển Dực nhìn thẻ công tác mà Louis đưa cho bọn họ, mở miệng, “Trợ lý.”

“Trợ lý?” Bạch Vũ nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, “Tôi phải mặc đồ y tá sao?”

Triển Dực không đáp, vẫn lạnh lùng trước sau như một.

Bạch Vũ không nhận ra ánh mắt cảnh cáo, quyết định tiếp tục đùa giỡn, nhẹ nhàng khoác vai Triển Dực, mỉm cười, “Nghĩa là tôi có thể thấy cậu mặc áo blouse trắng? Cầu bên trong không mặc gì!”

Triển Dực rốt cuộc cũng quay sang nhìn Bạch Vũ, “Có muốn chơi trò bác sĩ không? Tôi rất thích khâu miệng anh lại.”

Bạch Vũ trừng mắt nhìn, sau đó nở nụ cười, nheo mắt lại, “Nha, vừa mới bắt đầu đã đòi hỏi cao như vậy, lúc cậu uy hiếp người khác thật đáng yêu ~”

Rốt cuộc xe cũng dừng lại, Triển Dực mở cửa xe bước xuống, điều đầu tiên hắn chú ý tới chính là những camera được gắn ở các góc sáng sủa.

Triển Dực khẽ nhíu mày — Đúng là ngôi trường mang cấp bậc ngục giam!

Một tay hắn cầm một cái rương bằng kim loại, tay kia đút tay vào túi, bước ra khỏi bãi đỗ xe.

Bạch Vũ cũng đi theo, vừa đi vừa nhìn xung quanh… Ngôi trường này rất cũ, không biết đã được xây bao nhiêu năm rồi, trên tường đều bị vẽ bậy.

Triển Dực nhìn lướt qua — Tuy rằng rất rối nhưng mỗi hình vẽ đều mang ý nghĩa riêng.

Bạch Vũ đi đằng sau đã dừng chân, ngẩng đầu nhìn, “Hừm…”

Triển Dực xoay đầu lại, đứng ở vị trí cửa ra vào, lúc này là thời điểm ánh sáng mặt trời mãnh liệt nhất trong ngày, ánh nắng chói chang bao phủ lấy hắn.

Bạch Vũ xem một lúc cũng xoay đầu đi, nhìn thấy ánh sáng cường đại bọc lấy Triển Dực, hắn nhếch mép mỉm cười.

Triển Dực khẽ nhíu mày, nụ cười này của Bạch Vũ vô cùng tà ác, bạch huyết tộc không hổ danh sở hữu vẻ tà ác, có đôi khi Bạch Vũ lơ đãng để lộ vài biểu tình trông rất hư hỏng, đương nhiên hành vi thì rất ngây thơ.

Bạch Vũ sải bước lớn tới chỗ Triển Dực, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng, khi tới gần, hắn cuối xuống hạ giọng nói vào tai Triển Dực, “Nói cho cậu nghe một bí mật.”

Triển Dực chờ hắn nói.

“Có biết tại sao trong trường này lại có quá nhiều người chết không?” Bạch Vũ khống chế rất tốt hơi thở của mình, gằn từng chữ nói, “Trong đám học sinh đó có một con quỷ trà trộn.”

Triển Dực chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra chiếc cằm xinh đẹp, “Con quỷ nào? Quỷ đỏ?”

Bạch Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn đăm đăm phần tiếp giáp giữa chiếc cằm với cổ, độ cong hoàn hảo cộng thêm ánh sáng rọi xuống, đây là nơi hắn yêu nhất, mỗi một nhịp đập, mỗi một thanh âm của dòng máu lưu động của người này đều hấp dẫn hắn.

“Có một người gọi về một ác ma.” Bạch Vũ giương mắt nhìn, tầm mắt lại đặt lên lông mi cong dài xinh đẹp.

Triển Dực sau khi nghe xong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề truy xét, xoay người tiếp tục đi ra ngoài, “Nói tới ác ma, vậy anh có thuộc tính gì?”

“Hả?” Bạch Vũ đi theo, hỏi lại, “Thuộc tính gì cơ?”

“Anh cũng bị gọi về, trong trường có ác ma vậy anh là cái gì?”

Bạch Vũ ngẩng mặt lên, nhưng thật ra vẫn ráng suy nghĩ, sau đó thì kéo dài giọng ra, “… Ma vương đi nhỉ ~~”

Vừa đi vừa nói chuyện hai người cũng ra khỏi bãi đỗ xe… Ánh nắng chói chang trên đầu, đồng thời có một thanh âm xé gió sượt qua. Hai người theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con thuyền bay cực lớn đang cất cánh ở đằng xa, xẹt ngang qua đỉnh đầu bọn họ, mang theo làn khói mờ phía sau chậm rãi bay đi.

“Đây là xe gì?” Từ sau khi bước vào niên đại này, đây là lần đầu tiên Bạch Vũ nhìn thấy loại xe lớn như vậy.

“Cái này không phải xe, mà là thuyền.” Triển Dực thản nhiên nói, “Thuyền vận chuyển, bởi vì hình thể quá lớn cho nên sẽ không vào những khu nhà cao tầng san sát nhau được.”

“Oa… Đúng là lớn thật đó.” Bạch Vũ giương mắt nhìn, “Thì ra thuyền cũng bay được.”

Nói xong, Triển Dực tiếp tục đi phía trước, trước mặt chính là vườn trường.

Bạch Vũ cũng đã từng tới vài trường đại học, vẻ ngoài tao nhã tươi mát sáng sủa hoàn toàn khác với nơi này, ở đây giống như một nhà xưởng bị bỏ hoang thì đúng hơn, nó không bẩn nhưng lại cũ nát, thực vật bằng máy móc làm người ta có cảm giác mất tự nhiên, nó giống như đống sắt vụn vậy. Mặt khác, xung quanh còn có một mùi hương kì lạ, Bạch Vũ ban đầu tưởng là mùi máu, nhưng cẩn thận suy xét lại thì đây là mùi rỉ sét.

Triển Dực nói, “Đây là ký hiệu, một loại khí vô hại, cơ mà có hại hay không thì cũng chẳng có tác dụng với anh.”

“Ký hiệu gì?” Bạch Vũ khó hiểu.

Triển Dực giải thích, “Đây là một loại sắc tố vị giác, chỉ cần vào những khu bỏ đi như thế này đều sẽ ngửi thấy, làm như thế thì người ngoài mới không vô tình đi lạc vào đây.”

Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, “Chẳng phải không khí sẽ lưu thông sao?”

“Ở ngoài có thiết bị lọc…” Giải thích tới đây, Triển Dực đột nhiên cảm thấy tốn nhiều lời với cái tên không hiểu gì hết này làm gì, cho nên liền im lặng, thả nhanh cước bộ tiếp tục đi.

Bạch Vũ đi ngang hàng với Triển Dực, than một câu, “Dực Dực, gần đây cậu càng ngày càng quái gở.”

“Ê…”

Đang nói chuyện chợt nghe có người gọi, chỗ này không có ai, xem ra là gọi bọn họ.

Triển Dực xoay mặt nhìn về phía đại lộ bên kia, ở đó có một sườn núi nhỏ cỏ dại mọc đầy, phía trên có đường sắt.

Triển Dực cảm thấy buồn cười — Lâu rồi không thấy xe lửa, cái này có tính là di sản văn hóa không?

“Hai người là ai vậy?”

Lúc này ở bên kia có một người cao lớn bước tới.

Triển Dực và Bạch Vũ nhìn thấy người kia mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen, đây là ‘thầy giáo’. Vị ‘thầy giáo’ này hai tay còn giữ hai thiếu niên.

Trong tay hai thiếu niên có cầm mấy chai sơn xịt, có vẻ là bị bắt trong lúc vẽ bậy.

Vị ‘thầy giáo’ kia nắm cổ áo hai thiếu niên rất thô lỗ, bước về phía này, chỉ Bạch Vũ và Triển Dực, “Hai người cũng là học sinh?”

Triển Dực nhìn thoáng qua, mặc kệ hắn, xoay người đi tiếp.

“Ố ồ?” Bạch Vũ chạy theo, “Chẳng phải cậu đứng theo phe con người sao? Hai đứa ấu tể kia bị huyết tộc đối xử tàn bạo kìa, sao không tới cho hắn vài nhát đi?”

Triển Dực liếc mắt nhìn hắn, “Huyết tộc mới là ấu tể, vừa mới sinh ra đã biết ăn thịt.”

Bạch Vũ nghe xong liền cười không ngớt, thảnh thơi đi theo Triển Dực.

“Ê!” Vị ‘thầy giáo’ kia thấy Bạch Vũ và Triển Dực không thèm để ý tới mình, tựa hồ có chút tức giận, “Đứng lại!”

Bạch Vũ xoay đầu lại nhìn, “Thành phẩm thất bại của huyết tộc dạo gần đây càng ngày càng nhiều, đây rõ ràng là biểu hiện của sự thoái hoá chủng tộc, quả nhiên muốn diệt sạch hết à?”

Triển Dực vẫn không xoay đầu lại, chân vẫn bước, thuận miệng trả lời, “Cuối cùng anh cũng nói tiếng người rồi.”

Bạch Vũ mỉm cười. ?

Lúc này người kia dường như đã hết nhẫn nại, một tay ném hai thiếu niên xuống đất, cảnh cáo bọn họ, “Không được chạy, đứng ngay đó cho tôi!” Nói xong liền đuổi theo Triển Dực.

Hai học sinh kia nhìn nhau, lập tức xoay người bỏ chạy, trong lòng nói — Giờ mà không chạy là ngu!

Chờ hai học sinh đã chạy thoát, Bạch Vũ liền chú ý thấy khóe miệng của Triển Dực hơi nhếch lên, vẫn như cũ không dừng cước bộ.

Đồng thời ở trước mặt, có năm học sinh đang nghênh ngang bước tới.

Một nam sinh đi phía trước, bốn người còn lại đi phía sau, đội hình này lộ ra sự khác biệt về địa vị nào đó.

Đồng phục của trường này là tây trang màu đen, quần của nam sinh thêm tông sọc ca rô, còn nữ thì váy sọc đen đỏ, áo sơmi trắng, giày thể thao. Ngôi trường này không có huy hiệu, chỉ có một miếng kẹp áo gắn trước ngực, trên đó in kí tự F màu đen, thể hiện thân phận đặc biệt. Người ngoài khi thấy miếng kẹp áo này sẽ giống như ngửi thấy mùi gỉ sắt vậy, đều sẽ nhíu mày rồi xoay người bỏ chạy. Đeo nó vào chẳng khác nào nói với mọi người rằng mình là rác rưởi, tránh xa ra một chút.

Mỗi học sinh ở đây đều phải mang nó trên áo, không đeo sẽ bị kỷ luật rất nặng.

Năm học sinh kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, dẫn đầu là một nam sinh cao to, tóc đen. Hắn không đeo cà vạt, áo sơmi không cài mấy cút áo đầu. Nam sinh kia bước rất nhanh về phía trước, tầm mắt xẹt qua người Bạch Vũ và Triển Dực nhưng chân vẫn không hề dừng lại.

Đi theo phía sau hắn có ba nam một nữ.

Trong ba nam sinh kia có một cặp song sinh, người còn lại là một tên mập mạp, thể trạng vô cùng khôi ngô. Nữ sinh còn lại có mái tóc ngắn đỏ chót, miệng nhai kẹo cao su, vừa đi vừa thổi bong bóng, bước chân so với ba nam sinh kia thì chậm hơn một chút, trong tay còn cầm một quyển sách.

Bạch Vũ cảm thấy bản thân mình trẻ lại vài năm tuổi, ghé mặt nói với Triển Dực, “Hoàn toàn khác biệt với học sinh của mấy trường khác.”

Triển Dực đáp lại, “Nhớ trường xưa bạn cũ rồi à.”



Song phương vừa lúc bước ngang qua nhau.

Lúc này, ‘thầy giáo’ kia cũng vừa lúc đuổi kịp Triển Dực, đang muốn giơ tay nắm, nam sinh đi phía trước đột nhiên giơ chân đá hắn một cái.

Một tiếng “Rầm” rất lớn vang lên.

Vị ‘thầy giáo’ kia lăn xuống sườn dốc, đụng phải đường sắt thì dừng lại, miệng dính đầy máu.

Một lát sau hắn vẫn chưa đứng dậy được, chỉ có thể chỉ tay vào nam sinh kia, “Mills, thằng mất dạy này…”

Nam sinh chẳng thèm liếc mắt nhìn, đút hai tay vào túi tiếp tục đi.

Ba nam sinh kia cũng mặc kệ, lúc nữ sinh đi ngang, cô thổi bong bóng, liếc nhìn ‘thầy giáo’, bóng bóng nổ một cái ‘bốp’, nữ sinh bước nhanh chân hơn, nói với ba nam sinh, “Hai người kia thiệt là đẹp trai quá đi ~”

“Cách xa bọn họ ra một chút.” Nam sinh có tên là Mills lạnh lùng nói, “Đen thui như thế thì tám phần là hắc huyết.”

Nữ sinh tò mò xoay đầu lại nhìn thoáng qua, “Còn cái tên tóc trắng đó thì sao?”

“Không biết, chắc là dị chủng.” Nói xong hắn quẹo vào con hẻm, hai tên nam sinh vừa bỏ chạy khi nãy đang trốn bên trong, khi nhìn thấy Mills liền nhẹ nhàng thở ra, “Mills.”

“Gần đây tăng cường thêm giám thị, sẽ có heo đi khắp nơi, đừng chạy lung tung.” Mills dặn dò.

Hai nam sinh ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy trốn.



“Một cước đá bay hồng huyết đó!” Bạch Vũ nói với Triển Dực, “Có phải người không vậy!”

Triển Dực mở cánh cửa loang lổ rỉ sét trước mặt, nói, “Tôi cũng là người vậy.”

Hai người bước vào trong, bên trong hoàn toàn khác vẻ im lặng bên ngoài, đằng sau cánh cửa này chính là nơi nghỉ ngơi của học sinh.

Lúc Triển Dực mở cửa, bên trong rất ồn ào, có vẻ đang là giờ nghỉ, có người đang ăn, có người đang tụ tập nói chuyện phiếm.

Chờ Triển Dực và Bạch Vũ bước vào trong, xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Học sinh đứng hai bên hành lang đồng loạt xoay mặt nhìn hai người xa lạ không mặc đồng phục, có kinh hãi cũng có tò mò, nhiều nhất là cảnh giác và phòng bị.

Triển Dực nhìn lướt qua, tiếp tục bước về phía trước, ở phía cuối hành lang có kí hiệu quẹo trái, hắn phải tìm người phụ trách lấy ít tài liệu, thuận tiện hỏi thăm nơi mình làm việc ở đâu.

“Hai người là thầy giáo mới tới?”

Lúc này, ở giữa hành lang có một nam sinh đang uống nước lên tiếng hỏi.

Triển Dực nhìn hắn, “Bác sĩ.”

“Bác sĩ?!” Mọi người đều kinh ngạc, xung quanh vang lên tiếng kinh hô, “Chuyên chữa bệnh gì?”

“Bệnh gì cũng chữa được.” Triển Dực bước tới cuối hành lang, đẩy cửa ra, để lại một câu, “Nhặt được người chết cũng có thể tới tìm tôi.” Nói xong liền bước vào trong, mất dạng.

Bạch Vũ dùng một ngón tay giữ lại cánh cửa xém tí nữa đập vào mặt hắn, thuận tiện để lộ mặt mê trai, “Dực Dực đẹp trai quá, gợi cảm quá ~~!!”

Chờ Triển Dực và Bạch Vũ rời khỏi, trên cầu thang lầu hai xuất hiện một nam sinh nhã nhặn đeo kính, mái tóc dài màu rám nắng bước xuống.

Nam sinh vừa hỏi Triển Dực lúc nãy ngẩng đầu nhìn nam sinh kia, “Fidel, lúc nãy có nhìn thấy không?”

Nam sinh có tên là Fidel không nhanh không chậm bước tới gần, “Nhìn giống hắc huyết nhưng trên người mang mùi hương của con người.”

“Cậu nói thử xem tớ có nên nhuộm màu trắng không?” Nam sinh kia xoa xoa mái tóc màu xanh lam của mình.

Không khí im lặng vừa rồi cũng liền biến mất, xung quanh không ngừng vang lên tiếng thét hưng phấn, “Bác sĩ mới đẹp trai ghê, chúng ta cùng đi xem bệnh chọc hắn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.