Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 12: Chương 12: Người thân




Quỷ đỏ nhìn thẳng hai mắt Bạch Vũ, tựa hồ không thể chịu đựng được, trả lời, “Ở… tầng hầm.”

Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, hỏi Triển Dực, “Cái gì ở tầng hầm?”

Triển Dực không nói gì, đứng lên, ngay lúc quỷ đỏ chưa kịp nói câu nào, Triển Dực đã chỉa nòng súng lạnh băng vào trán quỷ đỏ, bắn một phát, Khải khẽ nhíu mày.

Quỷ đỏ trúng đạn, ngã xuống… Triển Dực xoay người xuống lầu, vạt áo tung bay trong gió, tạo thành một vòng cung rất đẹp, thi thể của quỷ đỏ ngã xuống mặt đất, tro bụi một lần nữa nhuộm đỏ.

Khải nhìn bóng dáng Triển Dực xuống lầu, lại xoay đầu nhìn thi thể quỷ đỏ — Một phát súng của Triển Dực, xem ra còn lãnh khốc hơn cả cách giết của Bạch Vũ.

Than nhẹ một tiếng, Khải gọi điện cho người tới mang thi thể đi.

Bạch Vũ đứng bên cạnh thi thể, vươn tay, nhặt lên một thứ trong đống tro bụi ướt át. Tuy rằng máu chảy đầy đất, nhưng vật kia không hề dính chút máu, là một chiếc nhẫn bạc đơn giản. Bạch Vũ nhặt lên, giơ ra giữa trời đầy bụi, nhìn nhìn, bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ.

Khải muốn xuống lầu, xoay đầu thấy hành động của Bạch Vũ, lên tiếng, “Đó là nhẫn.”

Bạch Vũ xoay đầu lại, “Tôi biết.” Nói xong, nhấc tay giơ cho Khải xem chiếc nhẫn ruby trên tay mình, ý bảo — Tôi cũng có nè.

Khải nở nụ cười, “Đây là nhẫn cưới, phải có một đôi, chiếc này nhỏ như vậy, hẳn là của nữ.”

Bạch Vũ chớp mắt một cái, “Thì sao?”

“Tôi biết trong tầm hầm có giấu một người.”

Bạch Vũ suy nghĩ, thu nhẫn, bước xuống lầu.

Vừa xuống dưới, liền nhìn thấy một nam tử mập mập mang theo mấy con chó robot còn có mấy chiếc xe cổ quái đến đây. Người kia nhìn rất trẻ, bởi vì mập mạp nên không thấy rõ ngũ quan, còn đeo khẩu trang với đội nón đen, quần áo cũng đen nốt, mang đôi giày to, trông rất quái dị.

“Oa…” Hắn vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Khải, lập tức ồn ào, “Triển Dực càng ngày càng tanh mùi máu, cái này có được xem là đại khai sát giới không?”

Khải không nhiều lời, chỉ chỉ nóc nhà, “Ở trên còn một con.”

“Nga.” Người nọ gật đầu, gọi cấp dưới đi thu dọn thi thể.

Bạch Vũ ngửi ngửi, đại khái ngửi ra người kia là hỗn huyết, vừa bước chân xuống cầu thang liền hỏi Khải, “Ai vậy?”

“Người chuyên thu dọn thi thể quỷ đỏ.” Khải nói, “Công nhân quét đường.”

Bạch Vũ nhấc mi gật đầu, trước cửa tầng hầm, cánh cửa sắt bị ngã xuống đất, xem ra là do Triển Dực đá.

So với âm u trên lầu, bên dưới vô cùng sạch sẽ, bên trong còn được trang bị máy làm sạch không khí, có thể nghe thấy tiếng ong ong nhựng không rõ ràng lắm.

Vật trang trí trong phòng rất mới, xem ra có người ngày nào cũng cẩn thận dọn dẹp.

Chính giữa được đặt một chiếc giường lớn, xung quanh có cắm đủ loại thiết bị y học, trên giường có một người đàn ông, toàn thân được cắm đầy dây, còn được truyền dịch. Triển Dực đứng bên cạnh, nhìn hắn.

Bạch Vũ và Khải cũng bước tới nhìn, phát hiện người nằm trên giường, chính là người đàn ông trong TV lúc nãy.

Bạch Vũ chú ý tới chiếc nhẫn trên tay hắn, có chút giống với chiếc lúc nãy, hắn lấy chiếc nhẫn ra so sánh, một lớn một nhỏ, “Là vợ chồng?”

“Là gì thì cũng không quan trọng.” Triển Dực tắt thiết bị, tất cả máy móc đều dừng lại.

“Dực?” Khải kinh ngạc, “Hắn hình như bệnh rất nặng, có ổn không?”

“Hắn chết từ lâu rồi.” Triển Dực nói, “Máy móc chỉ giữ cho thi thể của hắn vẫn còn nguyên vẹn thôi.”

Khải tiến tới nhìn kỹ, nhịn không được nhíu mày… Đúng vậy, trên giường chính là một thi thể, không còn thở. Tất cả máy móc chỉ là phương pháp dùng để giữ thi thể, cam đoan thi thể vẫn luôn giống như đang ngủ, “Con quỷ đỏ kia quả là rất biến thái.”

Triển Dực thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, liền xoay người ra ngoài.

Bạch Vũ đi theo sau, “Búp bê kia, còn có quỷ đỏ kia, có liên quan gì tới người này?”

“Không biết.”

Triển Dực thuận miệng đáp, Bạch Vũ lại không chịu buông tha, kè kè đi theo, “Nói nghe chút đi, giờ rảnh quá nè.”

Triển Dực ra ngoài, chỉ thấy công nhân quét đường đã thu dọn xong, đang ở gần đó chôn thuốc nổ.

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Bạch Vũ thấy Triển Dực leo lên mô tô, hắn cũng leo lên xe mình, lên tiếng hỏi.

“Nơi này là nơi tụ tập của quỷ đỏ, phải cho nổ.” Triển Dực đội mũ bảo hiểm lên.

“Cái này không phải rất tiếc sao?” Bạch Vũ cảm thấy giáo đường này, tuy rằng xung quanh đầy bụi, nhưng nhìn kỹ vẫn rất đẹp.

“Loại tình huống này thật ra rất bình thường.” Triển Dực đột nhiên mở miệng.

“Tình huống gì?” Bạch Vũ nghe không rõ.

“Lúc hai vợ chồng kết hôn, không biết đối phương mang mầm bệnh. Chờ đối phương phát bệnh, chuyện chia lìa chỉ là chuyện sớm muộn. Một là lưu luyến, hai là cô đơn, búp bê cũng được, quái vật cũng chẳng sao, dù sao nếu không phải hài kịch thì là bi kịch… Không còn quan trọng nữa.”

“Sao lại không quan trọng?” Bạch Vũ cười hỏi, “Cậu không hiếu kỳ hả?”

“Chuyện này thường xuyên xảy ra, nguyên nhân khác nhau nhưng kết quả lại như nhau, có cái gì phải hiếu kỳ?” Triển Dực khởi động xe, Khải cũng leo lên xe chạy đi.

Người quét đường lúc này cũng gọi mọi người lên xe, lái đi, sau khi tới một khoảng cách an toàn, người quét đường nhấn nút, tiếng nổ lớn lập tức vang lên, tòa giáo đường cùng cây cầu đều sụp đổ, tro bụi tung lên, sau đó chậm rãi chìm xuống, rất nhanh, chỗ đó chỉ còn lại một đống đổ nát. Sau đó, ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt cả tro tàn cũng không còn, những đốm lửa giống như hoa phiêu phiêu trong gió.

Bạch Vũ đột nhiên hiểu ra câu “Đã không còn quan trọng” của Triển Dực, đúng là không còn quan trọng, bị lửa thiêu cháy thì có gì còn quan trọng chứ? Làm gì có ai quan tâm tới quỷ đỏ kia thật lòng thật dạ yêu người đó thế nào, cho dù có gọi tới khản cổ, cũng sẽ không có cách nào wake up.

“Về sửa lại báo cáo, còn nữa.” Triển Dực quay sang nói với Khải, vươn tay chỉ Bạch Vũ, “Nhớ cho hắn ăn cơm.”

Bạch Vũ bất mãn, “Vậy còn cậu?”

“Tôi còn một số việc phải làm.” Nói xong, Triển Dực quẹo sang một đường khác.

Người quét đường đã mang đàn chó đi rồi, dưới bầu trời xám xịt, chỉ còn lại Bạch Vũ bất mãn với Khải xấu hổ mà thôi.

Trầm mặc ba giây, Bạch Vũ quay sang hỏi Khải, “Dực Dực đi đâu vậy?”

“Là việc riêng.” Khải còn muốn chạy, tay lái lại bị Bạch Vũ đè xuống.

Khải ngẩng đầu, Bạch Vũ mỉm cười với hắn, “Tiểu quỷ.”

Khải thở dài, tháo nón xuống liếc Bạch Vũ, “Chắc là đi gặp bà ngoại.”

“Bà ngoại?” Bạch Vũ nhớ tới lần trước Triển Dực không chịu tham gia bữa tiệc của quỷ hút máu, hình như là sinh nhật bà nội, còn lúc này…

“Là người?”

“Ân.” Khải gật đầu.

“Người a…” Bạch Vũ cảm thấy không có gì thú vị, nhưng lại có chút ngạc nhiên về sinh hoạt cá nhân của Triển Dực, vì thế híp mắt nhìn Khải, “Dẫn tôi đi.”

Khải nhíu mày, “Anh đi làm gì?”

“Rình!” Lúc trả lời, mặt Bạch Vũ không hề đổi sắc.

Khóe miệng Khải khẽ rút, “Dực sẽ giết tôi.”

Bạch Vũ muốn cười, “Vậy cậu muốn chết trong tay ai?”

Khải nhìn trời, không rõ tại sao một chuyện phiền phức thế này lại rơi xuống đầu mình, nhưng mà Triển Dực sẽ không giết mình, Bạch Vũ thì khỏi cần bàn, cho nên cũng không muốn phản kháng, “Nhưng mà anh đừng có khai tôi ra đó.”

Bạch Vũ đội nón lên, thúc giục, “Nhanh lên!”

Hai người chạy tới một khu giống như hoa viên, căn nhà rất đẹp, còn mang sắc thái truyện thiếu nhi.

Bạch Vũ liếc mắt nhìn cái cây giữa hoa viên, tán cây giống như một chiếc ô, vô cùng to lớn, đóa hoa đỏ rực trên cây vô cùng diễm lệ.

“Đây là cây gì?” Bạch Vũ nhớ rõ lúc trước chưa từng thấy qua.

“Hoa phượng hoàng.” Khải trả lời, “Tuổi của cây hình như rất lớn.” Nói xong, chỉ về một căn nhà phía sau cái cây, “Căn nhà nhỏ màu trắng đó, có thấy không?”

“Ân.” Bạch Vũ gật gật đầu, căn nhà màu trắng, nóc nhà màu xám, có vẻ rất lịch sự tao nhã.

“Chỗ đó là nhà của bà ngoại Triển Dực.” Khải nói xong, xoay người rời đi, còn dặn một câu, “Nhưng mà tôi phải nhắc anh một câu.”

Bạch Vũ đang chuẩn bị chạy tới, nghe Khải nói vậy, có chút không kiên nhẫn dừng lại, xoay đầu nhìn hắn.

“Đối với Triển Dực, bà ngoại là quan trọng nhất, chỗ này tuyệt đối không thể để huyết tộc xuất hiện.” Khải thấp giọng nói, “Khi tôi tới gần, Dực có thể sẽ không chút do dự giết chết tôi, cho nên anh tự cầu phúc đi.”

“Sao lại không cho huyết tộc xuất hiện?” Bạch Vũ khó hiểu.

“Tôi cảm thấy, đây là chuyện riêng của hắn, anh tốt nhất chỉ đứng ở phía xa, nhìn một cái, thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi đi ngay, đừng quấy rầy bọn họ.” Nói xong, Khải rời đi.

Bạn đang ?

Bạch Vũ suy nghĩ, vẫn dừng xe lại, đi bộ tới chỗ gần đó, đánh giá hàng rào, sau đó nhảy vào sân, tìm một vòng cũng không thấy người đâu.

Bạch Vũ có chút thất vọng, nghĩ Khải có phải gạt mình không? Trở về phải làm thịt hắn.

Đang muốn đi về, ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên con đường nhỏ dưới tàng cây hoa phượng hoàng, có một người đi tới.

Bạch Vũ ngồi xổm xuống trên nóc nhà, cúi đầu nhìn kỹ, áo khoác màu đen giữa tàng cây đỏ trông rất bắt mắt. Triển Dực chậm rãi đi tới, đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một bà cụ tóc bạc.

Hai người bọn họ bây giờ chắc là đang nói chuyện? Bạch Vũ vươn tay nâng cằm, từ khi biết Triển Dực tới giờ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Triển Dực tươi cười. Nên hình dung thế nào nhỉ… Chỉ có thể nói trên gương mặt hoàn mỹ của Triển Dực, lúc cười rộ lên nhìn đẹp lắm. Đương nhiên, không phải loại cười lạnh ngày thường, mà là cười từ trong tâm, trong đáy mắt cũng xuất hiện nét cười, vô cùng ấm áp.

Người Triển Dực đang đẩy trên xe lăn, chính là bà ngoại của hắn, mặc dù là người, nhưng nhìn bà rất hiền lành, Bạch Vũ không biết tại sao bà lại ngồi trên xe lên, vì không tiện hoạt động? Tuổi tác hình như đâu lớn lắm.

Triển Dực đẩy xe lăn tới cạnh cửa, đỡ bà ngoại đứng lên, mở cửa ra. Xem ra bà ngoại của Triển Dực cũng không tới nổi không tiện hoạt động, mà là do Triển Dực không muốn bà mình hoạt động nhiều nên mới dùng xe lăn.

Bạch Vũ suy nghĩ, lặng lẽ leo xuống, làm bộ vô tình gặp được, lảo đạo chạy vào con đường nhỏ.

Triển Dực giúp bà ngoại vào nhà, bà đột nhiên vỗ vỗ tay hắn, nói, “Dực Dực, nhìn người bên kia kìa.”

Triển Dực ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa tàng cây đỏ rực, có một bóng người màu trắng, tiêu sái bước tới đây, hai tai đút vào túi quần, có một phần tùy ý, cùng với chút quỷ dị, dù đã sống hơn ngàn năm nhưng trên người vẫn tồn tại nét ngây thơ, liếc mắt một cái liền biết là ai, không cần bàn tới mái tóc trắng toát kia.

Hai hàng lông mày của Triển Dực hơi chau lại, chợt nghe bà ngoại cười nói, “Người nọ thật đẹp.”

Triển Dực trả lời, “Đẹp ở chỗ nào hả bà? Đã già còn trắng từ đầu tới chân, giống y chang con chó Samoyed.”

Bà xì một tiếng cười lên, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, “Vậy con thì sao, chẳng phải cũng đen thui như con Doberman hả?”

Triển Dực xấu hổ nhìn bà ngoại.

“Dực Dực.”

Bạch Vũ từ xa vẫy vẫy tay.

Triển Dực nghiến răng, khắc chế xúc động muốn bắn mấy phát đạn vào người hắn.

Bà ngoại của hắn lại vô cùng cao hứng, “Dực Dực, là bạn của con?”

Triển Dực đành phải trả lời, “Bạn bình thường thôi bà.”

“Con hẹn nó tới?” Bà ngoại tươi cười, “Con chưa từng dẫn bạn tới đây.”

“Chỉ trùng hợp thôi bà…” Triển Dực đỡ bà vào nhà, không ngờ Bạch Vũ lại nhanh chân phóng tới, đỡ lấy, “Con chào bà, con tên là Bạch Vũ.”

Bà ngoại càng thêm kinh ngạc, tâm nói, cậu trai trẻ này thật không thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, cảm giác như nhìn thấy thần vậy, rất lóa mắt.

“Chào con.” Bà ngoại thấy tính cách hắn sôi nổi, liền hỏi hắn, “Con rất thân với Dực? Nó rất ít khi nào dẫn bạn tới đây.”

Bạch Vũ cười, “Dạ, con với Dực Dực ở chung nhà, hợp nhau lắm.” Nói xong, vươn tay ôm bả vai Triển Dực.

“Ra vậy.” Bà ngoại cười toe toét, tiếp đón Bạch Vũ, “Vào đây, bà đi nấu cơm, ở lại ăn với bà cùng Dực Dực, mai mốt nhớ tới đây thường xuyên thăm bà.”

Bà ngoại vào nhà, Bạch Vũ cũng hớn hở vào theo, Triển Dực một phen nắm áo hắn, “Ai cho anh tới đây?”

Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, ra vẻ vô tội, “Người ta vô tình gặp thôi mà.”

Sắc mặt Triển Dực càng thêm khó coi.

Bạch Vũ buồn cười, vươn tay nhéo cằm hắn, “Cằm của cậu di truyền từ bà ngoại a, rất đẹp.”

Triển Dực giơ chân đá, Bạch Vũ tránh được, nhắc hắn, “Bà ngoại của cậu nhìn rất vui, đứa cháu đích tôn có tính cách quái gở rốt cuộc cũng tìm được bạn, chúng ta vào trong ăn mừng đi?”

Sắc mặt Triển Dực vẫn âm trầm như trước.

Bạch Vũ cười xấu xa, chọt chọt bả vai Triển Dực, “Yên tâm, tôi sẽ làm bà vui vẻ.” Nói xong, chạy như bay vào trong nhà, ồn ào nói, “Bà ngoại, cho con vô phụ với! Nhưng mà bà phải chỉ con cách sử dụng bếp ga với nhe!”

Triển Dực nghe thấy tiếng cười của bà ngoại, đứng trước cửa nhu nhu mi tâm.

Lúc này, cửa sổ đột nhiên mở ra, Bạch Vũ với bà ngoại vẫy vẫy hắn, ngữ điệu nói chuyện rất đồng bộ, “Dực Dực, vào đây lẹ lên, sao chậm chạp quá vậy?”

Triển Dực đành phải điều chỉnh lại vẻ mặt mình, bước vào nhà.

Xa xa, xe máy của Khải vừa mới quay lại, vừa lúc nhìn thấy một cảnh, bên cửa sổ, Triển Dực đang dùng khăn lau chỗ dính đường trên mặt cho Bạch Vũ.

Khóe miệng Khải hơi nhếch lên, lắc lắc đầu, lái xe rời đi — Bộ dáng lau mặt cho Bạch Vũ, rất giống như lúc nhỏ, ngây ngốc, một chút cũng không hề lãnh khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.