Mạc Ly - Phỏng theo bản dịch của Thương Lan, Chỉnh sửa các chi tiết sao cho sát bản gốc nhât.
***
Chợt nhớ ra điều gì Sở Lưu Hương hỏi gấp: “Muội không hề trung ám khí của chúng thì máu hồng trên mặt hồ lại là chuyện gì?” Tô Dung Dung cười xòa: “Đó chỉ là một hộp phấn hồng ta mua cho Điềm Nhi nhân lúc đi qua Tế Nam mà thôi.” Sở Lưu Hương ngọt ngào cười cười, chàng vỗ tay một tiếng: “Dù kẻ dịch có giảo hoạt nhường nào mà gặp phải Tô cô nương thì hắn cũng sẽ bị trêu đùa như một thằng ngốc mà thôi.” Bỗng nhiên giòng chàng trầm hẳn xuống: “Nhưng ruốt cuộc bọn người này sao lại biết được muội tại đây đợi ta chứ? Không lẽ là Hắc Trân Châu? Hắn tuyệt đối không phải là loại người này mới phải?” Tô Dung Dung ôn tồn khuyên bảo: “Chuyện này thì huynh cứ để sau này hãy nghĩ tiếp.”
Sở Lưu Hương nói: “Không sai, bây giờ huynh cần hỏi muội chuyến đi này có thu hoạch được gì không? Có biết được ngày thường loại đàn ông nào có thể ra vào Thần Thủy cung?” Tô Dung Dung mĩ cười: “Ta đặc biệt đem những lời này đến hỏi biểu cô của ta, huynh đoán xem nàng trả lời như thế nào?” - “Nàng nói gì?” Sở Lưu Hương hỏi. Dung Dung đáp: “Nàng nói, đừng nói là đàn ông, dù là một con ruồi đực cũng đừng mơ tưởng bay vào Thần Thủy cung.”
Nghe những lời này Sở Lưu Hương bất giác nở nụ cười, nhưng chàng lập tức chau mày hỏi lại: “Nếu nói rằng đàn ông căn bản không thể vào Thần Thủy cung thì làm sao cô bé kia lại có thể mang thai được, ruốt cuộc nàng là người như thế nào và nàng có để lại di vật nào không?” Tô Dung Dung thì thầm: “Nàng gọi là Tư Đồ Tịnh, ngày thường người cũng như tên yên yên tĩnh tĩnh không nói lời nào, ngoại trừ chơi đàn cũng không thấy nàng có sở thích nào khác, ai cũng không ngờ được nàng có thể gây nên chuyện lớn đến như thế.”
Sở Lưu Hương cười đắng chát: “Càng là người con gái thanh tịnh ít nói thì khi yêu càng mãnh liệt nồng nàn, cho nên dù nàng có chết cũng nhất quyết không để lộ danh tính của người đàn ông đó.” Dung Dung buồn bã nói: “Huynh đối với tất cả phụ nữ trên thế gian này đều có thể hiểu hết như thế sao?” Sở Lưu Hương lúng túng không biết trả lời như thế nào, sờ sờ mũi mình chàng đành lảng sang chuyện khác: “Không lẽ nàng không hề lưu lại bất kỳ thứ gì sao?” Thấy chàng không đáp lời mình mà hỏi chuyện khác, Dung Dung chỉ biết thở dài: “Hoàn toàn không có, chuyến đi này đúng là vô ích rồi.”
Trong ánh mắt Sở Lưu Hương lóe lên ánh sáng của sự cơ trí, chàng nói: “Nhưng những người đó lại sợ muội đã biết được điều gì đó nên một lòng muốn đưa muội vào chỗ chết, bởi vậy có thể thấy được chắc chắn người nọ có lưu lại manh mối tại Thần Thủy cung, chẳng qua manh mối đó quá bí hiểm hoặc tầm thường đến mức chưa ai nhận ra mà thôi.” Dung Dung im lặng, một hồi lâu không nghĩ ra điểu gì mới hỏi: “Huynh thì sao, mấy ngày nay huynh có thu hoạch gì?”
Sở Lưu Hương đem những chuyện đã gặp được mấy ngày qua đều kể lại cho nàng. Tô Dung Dung nghe đến sự quái gở và tàn nhẫn của Nhất Điểm Hồng không khỏi lắc đầu, lại nghe được câu chuyện về bức họa và những lá thư của Thu Vân Tố khiến nàng không khỏi tò mò. Biết được Thu Vân Tố vốn là phu nhân của cố bang chủ Cái Bang và Sở Lưu Hương đã có duyên gặp mặt để nàng không nhịn được mà thất thanh rồi lại thở dài sườn sượt.
Chàng sợ Dung Dung lo lắng nên trận chiến với Thiên Phong Thập Tứ Lang trên cây cầu xích chàng chỉ nói qua loa hời hợt, Nhưng Dung Dung cũng đã khẩn trương đến mức siết chặt tay lo lắng nói: “Con người này chẳng những võ công cao siêu, lòng dạ lại còn độc ác, quỷ kế đa đoan, huynh sau này gặp kẻ địch như vậy phải cẩn thận nhiều hơn mới được.”
Sở Lưu Hương ôn tồn xoa nhẹ tay nàng, chàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của Dung Dung rồi nhẹ nhàng nói: “Muội không biết người ta thường nói Sở Lưu Hương mới là kẻ đáng sợ nhất trên đời này sao, Thiên Phong Thập Tứ Lang tuy đáng sợ nhưng so ra vẫn phải thua ta mấy phần.” Tô Dung Dung vẫn lo lắng: “Sở Lưu Hương tuy rất mạnh nhưng tâm địa huynh quá mềm yếu, người khác có thể nhẫn tâm ra tay đưa huynh vào chỗ chết, huynh lại không đành lòng giết người, huynh nói ta có thể không lo lắng sao?”
Sở Lưu Hương vỗ vỗ tay nàng cười cười: “Muội yên tâm, muốn giết chết Sở Lưu Hương há là chuyện có thể dễ dàng làm được.” Tô Dung Dung chũng nhoẻn cười, lại nhíu nhíu mày hỏi: “Kẻ giả trang Thiên Phong Thập Tứ Lang cùng với kẻ đã sát hại Thiên Cường Tinh Tống Cương rồi nhảy xuống hồ Đại Minh trốn thoát liệu có phải là cùng một người?” Sở Lưu Hương khẳng định: “Chính là hắn, nếu ta đoán không lầm hắn cũng là kẻ đã giết Trác Mộc Hợp, Linh Uyên Tử, Tả Hựu Tranh, Tây Môn Thiên đám người, kẻ trộm Thiên Nhất Thần Thủy từ Thần Thủy cung cũng chính là hắn.”
Tô Dung Dung cũng mỉm cười nói: “Hắn một lòng muốn giết huynh, lại hết sức ngăn cản huynh gặp mặt Nhậm phu nhân - Thu Vân Tố, lại không ngờ rằng Nhâm phu nhân cái gì cũng không nói, không phải là vẻ vời cho thêm chuyện ra sao?” Sở Lưu Hương lại bông nhiên cười mà nói: “Thu Vân Tố vẫn là có nói một câu rất trọng yếu đấy.” - “Nàng nói gì?” Dung Dung tò mò hỏi.
Sở Lưu Hương chậm rãi nói: “Muội nghe kỹ nhé, nàng nói: “Ngươi cũng không cần phải hối tiếc, tiên phu bệnh nặng nhiều năm nay đột nhiên qua đời, có thể gặp mặt người lần cuối cũng chẳng có mấy ai“...” Tô Dung Dung suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật sự muội không nghĩ ra trong những lời nói bình thường này có cất giấu bí mật gì.” “Muội cứ cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn sẽ hiểu đấy” Sở Lưu Hương điềm đạm cỗ vũ nàng.
Tô Dung Dung nhẩm lại từ đầu câu nói của Nhậm phu nhân, một lát sau nàng chợt nói: “Ta hiểu, Nhậm Từ lão bang chủ nếu như đã “Bệnh nặng nhiều năm” sao lại có thể “Đột nhiên” mà chết, bang chúng cái bang nếu như biết bang chủ của bọn họ đang mắc bệnh nặng ắt hẳn phải ân cần chăm sóc, túc trực bên cạnh tùy thời chờ phân phó mới đúng, cớ sao lại “Có thể nhìn thấy mặt người lần cuối cũng chẳng mấy ai” đây?”
Sở Lưu Hương vỗ tay tán thưởng: “Đúng là như thế, những lời này nghe qua thì không có gì lạ nhưng lại đầy mâu thuẫn, muội nghĩ một người thông minh như Nhậm phu nhân sao lại có thể đơn giản nói ra những lời mâu thuẫn như thế được.” Sóng mắt Dung Dung lưu chuyển: “Không lẽ nàng đang ám chỉ huynh.” - “Đúng vậy.” Sở Lưu Hương gọn gàng đáp.
Tô Dung Dung vẫn băn khoăn: “Nhưng có chuyện gì nàng không thể nói với huynh lúc gặp mặt sao? Chẳng lẽ những lời này nàng không muốn để cho Nam Cung Linh nghe được? Không lẽ Nam Cung Linh...” Sở Lưu Hương ngắt lời nàng: “Chuyện này còn rất nhiều điều đáng ngờ, hiện tại chúng ta không thể kết luận vội vàng được, sự kiện này quá lớn cũng không đơn giản như chúng ta nghỉ trước giờ.” - “Như vậy bây giờ huynh hẳn là cần phải tìm gặp lại vị phu nhân kia lần nữa rồi hả?” Tô Dung Dung trừng mắt nhìn chàng hỏi.
“Không đi không được” Sở Lưu Hương quả quyết đáp lại. Tô Dung Dung nắm chựt tay chàng nói rằng: “Nhưng huynh cần phải biết rằng chuyến đi này nguy hiểm càng lớn, nếu bọn chúng biết rõ điểm mấu chốt nằm trong tay của Nhậm phu nhân thì làm sao dễ dàng để huynh gặp mặt nàng một mình cho được.” Sở Lưu Hương vẫn bình tĩnh nói: “Huynh nghĩ bọn hắn tạm thời sẽ không lường được là huynh sẽ lại đi tìm Nhậm phu nhân ngay lúc này, vì vậy chuyến này huynh cần phải càng nhanh càng tốt, chậm trễ e rằng hung hiểm càng lớn.”
Tô Dung Dung biết không thể lay chuyển quyết tâm của chàng đành thở dài: “Hiện tại bọn hắn chỉ là âm thầm đối phó huynh trong tối, đến lúc huynh vạch trần bí mật của chúng chỉ sợ bọn họ sẽ liều lĩnh để tiêu diệt huynh rồi.” - “Không dùng mồi to làm sao câu được cá lớn” Sở Lưu Hương tự tin cười đáp. Tô Dung Dung run rẫy: “Không lẽ huynh... Huynh muốn dùng bản thân mình làm mồi ư.”
Đôi bàn tay chàng đang nắm trong tay trở nên lạnh ngắt, Sở Lưu Hương cười cười đem hai tay mình nắm chặt tay nàng, một cái nắm tay đầy ấm áp và kiên định, chàng nói: “Miếng mồi này quá lớn, có là cá lớn hơn nữa sẽ không nuốt nổi đâu. Muội hãy yên tâm, nghe lời huynh trở về mang vò rượu huynh đang ngâm dưới biển và bảo Điềm Nhi chuẩn bị vài món nhắm, không quá năm ngày huynh nhất định trở về đem chúng ăn sạch.” Tô Dung Dung nhìn chàng thật sâu, ánh mắt nàng so với ánh sao còn dịu dàng hơn. Nàng nhỏ nhẹ nói: “Đương nhiên huynh có thể trở về, trên đời này không một ai có thể cản bước Sở Lưu Hương huynh được.”
Trên đời này không có một lời cổ vũ nào có thể làm ngươi phấn khởi hơn là sự tin tưởng của một thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng dành cho, Sở Lưu Hương chỉ cảm thấy tinh lực và sự tự tin chưa bao giờ dồi dào như lúc này. Tô Dung Dung quả là một cô nương vừa xinh đẹp lại biết nghe lời, được nàng ở bên hẳn là niềm hạnh phúc nhất của bất kỳ nam nhân nào.
Sở Lưu Hương đầy thỏa mãn nói: “Thế giới này thật là không hề bạc đãi ta...” Chợt nghe âm thanh một người tiếp lời: “Vậy tại sao ngươi lại bạc đãi thế gian này đây?” Tiếng nói vừa dứt Vô Hoa đã bồng bềnh đi tới, tư thái phong độ và nụ cười phiêu dật của người này dưới trời sao khiến hắn trông như trích tiên hạ phàm. Sở Lưu Hương ha ha cười: “Ta cứ nghĩ ở đây chỉ có mình ta là mèo đêm thôi không ngờ lại có cả một Vô Hoa.” - “Là hai người.” Vô Hoa mĩm cười đáp.
Sở Lưu Hương liếc nhìn thấy một người đang đứng đờ đẫn ở một bên Phong Vũ đình, một thân trang phục đen nhánh dưới ánh sao đúng là Hắc Trân Châu. Người thiếu niên kỳ lại này không bết vì sao đang thừ người ra suy tư điều chi nơi đó. Vô Hoa lại nói tiếp: “Bần tăng dưới trăng dạo hồ Đại Minh, thấy hắn đứng một mình trong đình, ngỡ là Sở huynh định qua chào hỏi không ngờ lại gặp huynh ở đây.” Sở Lưu Hương cười đáp: “Đêm khuya như thế mà ngươi cò có nhã hứng du hồ sao?”
“Ước hẹn uống rượu chơi cờ với Sở huynh bần tăng cứ nhớ mãi, lần này tìm Sở huynh chính là muốn thực hiện lời hứa này đây.” Vô Hoa từ tốn đáp lại. Lúc này Sở Lưu Hương còn đâu thời gian để đánh cờ hay uống rượu. Tuy vậy chàng vẫn mĩm cười nói: “Đánh cờ thì chỉ cần ngươi ta là đủ, nhưng mà uống rượu thì phải có cả Nam Cung Linh nữa mới thú vị chứ.” Vô Hoa đáp ngay: “Nếu như thế hôm nay ta và huynh sao không thử một lần làm ác khách đêm khuya đi gõ cửa nhà người ta.”
Sở Lưu Hương lại cười to nói: “Dưới ánh trăng đẹp nhà sư gõ cửa nhà người ta đúng là một bức tranh cực kỳ phong nhã, làm sao có thể coi như ác khách cho được, ngươi đứng đây chờ ta một chút để ta qua đánh thức vị bằng hữu đang ngủ quên ở bên kia rồi hai ta cung đi nhé.” Không đợi Vô Hoa trả lời chàng đã lướt đi, tới Phong Vũ đình chỉ thấy Hắc Trân Châu đang chau mày nhìn chằm chằm vào mặt hồ, dường như có chuyện gì không nói nên lời.
Sở Lưu Hương cười nói: “Chỉ có ngựa mới ngủ đứng, Hắc huynh tội gì phải học ngựa đây?” Hắc Trân Châu giật mình nhìn qua thấy được Sở Lưu Hương, trong chớp mắt này đôi mắt hắn như là có thật nhiều cảm xúc, nhưng tất cả đều biến mất hắn cộc lốc đáp: “Các hạ nếu tìm trò vui thì tốt nhất là nên đi gặp lão ngư ông kia đi.” Sở Lưu Hương vẫn cười: “Nhãn lực của ngươi đúng là không sai.” Hắc Trân Châu quay đầu đi không thèm để ý đến chàng nữa.
Sở Lưu Hương lại cười to, lớn tiếng nói: “Tối nay ta đã có hẹn với người khác, không thể cùng ngươi uống rượu rồi, hẹn ngươi hai ba ngày nữa rồi hãy nói.” Nghe Sở Lưu Hương đột nhiên nói những lời này vốn Hắc Trân Châu không hiểu gì đang muốn nổi giận thì Sở Lưu Hương hạ thấp giọng nói nhanh: “Ngươi hãy mang ngựa của mình chờ ta ở cửa nam có việc cực kỳ trọng yếu, tất cả bí mật này có được vạch trần hay không đều nhờ lần hành động này.” Không đợi Hắc Trân Châu giật mình hiểu được Sở Lưu Hương đã rời đi.
Trên đời có một số người dù cho ba ngày ba đêm không ngủ vẫn không hề hấn gì, Sở Lưu Hương là thế, Nam Cung Linh và Vô Hoa cũng là loại người này. Không cần Vô Hoa phải gõ cửa, tới nơi đã thấy Nam Cung Linh ngồi hâm rượu, dường như y biết được và đang chờ hai người đến vậy. Dọn xong bàn rượu cũng hâm nóng tốt.
Nam Cung Linh cười nói: “Xem ra lần này ba người chúng ra cũng nên phân ra thắng thua mới được, ai nằm xuống trước thì thua, Sở huynh thấy thế nào?” Sở Lưu Hương tự tin đáp: “Ngươi biết rõ ta uống rượu thì không say không về còn hỏi, sao không thử hỏi ý của Vô Hoa đại sư thế nào.” Một tay chàng cầm quân chờ, tay kia cầm chén rượu quả nhiên thích thú tới cực điểm, giả như bây giờ có cầm gậy đuổi chắc gì chàng đã chịu rời đi.
Vô Hoa mỉm cười nói: “Nam Cung huynh không biết được cái thú vị khi chơi cờ quả thật đáng tiếc.” - “Người đánh cờ vừa phải đau đầu suy tính, lại phạm hơn thua làm sao tự tại thư thả như kẻ xem cờ được.” Nam Cung Linh vui vẻ đáp. Vô Hoa còn muốn nói gì thì chợt thấy Sở Lưu Hương đã hạ một quân cờ bên 1 góc ở bên. Nước cờ này quả thật quá vô lý, có thể xem là một nước cờ hỏng, tuy nhiên người hạ cờ lại là Sở Lưu Hương, như vậy không thể không khiến người khác phải suy nghĩ nhiều hơn.
Vô Hoa ngẩn ngơ nhìn bàn cờ trong chốc lát rồi nói: “Tại hạ đã xem qua vô số sách dạy đánh cờ mà chưa hề thấy nơi nào có một nước cờ kỳ lạ dường này, phải chăng Sở huynh muốn thua bàn cờ này sao?” Chỉ thấy Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Nước cờ này của ta kỳ diệu vô cùng, ngươi cần phải để tâm nhiều vào, nhân lúc này ta cần đi nhà xí gấp... - Còn nhà xí ở nơi nào thì phải nhờ Nam Cung huynh dẫn đường rồi.”
Nam Cung Linh cũng mỉm cười bèn dẫn chàng đến hậu viện, đến nơi chỉ thấy Sở Lưu Hương vội vàng đi trước, vào trong lập tức chàng vọt ra ngoài từ cửa thông gió. Cửa thông gió này vốn rất nhỏ, đứa trẻ hơi lớn một chút cũng chưa chắc chui qua được, chỉ là xương cốt của Sở Lưu Hương có thể co duỗi tự nhiên, đúng là làm người khác không thể ngờ tới.
Bay xa tới hơn mười trượng Sở Lưu Hương mới cười thầm: “Vô Hoa ơi Vô Hoa, nước cờ đó của ta vốn là thối không thể ngửi, ngươi mà tìm ra điều kỳ diệu trong đó thì đúng là không khác gì đã lấy được xương gà ở trong trứng rồi. Nhưng nước cờ này hay ở chỗ khi ngươi còn đang nghĩ ta đi nhà xí thì ta đã sớm đến tận Ni sơn rồi.”
Người ta hay nói dưới anh chiều muộn thì “Phong cảnh Tế Nam như là Giang Nam” dưới ánh trăng mờ ảo trông lại càng giống. Trong bóng rối không có bóng người, chỉ có một ánh mắt sắc bén núp sau tán cây đang quan sát cửa thành, Sở Lưu Hương như làn khói nhẹ lướt tới hỏi nhỏ: “Ngựa đâu?” Hắc Trân Châu không đáp mà hỏi lại: “Ngươi lén la lén lút như vậy ruốt cuộc muốn đi đâu?” Sở Lưu Hương cũng không đáp lời nàng mà nói: “Nếu không có bí mật thì sao ta phải lén lút như thế, và nếu đó đã là bí mật thì tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
Hắc Trân Châu cười lành lạnh: “Ngươi không tin tưởng ta thì sao ta phải tin ngươi, vì sao phải đem ngựa quý của ta cho ngươi mượn?” Sở Lưu Hương lại cười cười đáp lại: “Thực ra chỉ có nữ nhân mới ưa thích dò hỏi bí mật của người khác, và cũng chỉ có nữ nhân mới dùng loại thủ đoạn thế này để uy hiếp người khác, mà sao tính khí các hạ cứ như nữ nhân thế nhỉ?” Hắc Trân Châu giật nảy mình, trong đêm tối dù không thấy được sắc mặt của hắn nhưng ánh mắt y tràn đầy phức tạp.
Cuối cùng hắn không nói thêm gì mà huýt sáo một tiếng, một bóng ngựa từ từ xuất hiện, cước bộ nhu hòa tựa cành liễu phất phơ trong gió hầu như không phát ra một tiếng động nào. Sở Lưu Hương mỉm cười: “Ta biết ngay ngươi tuyệt nhiên không muốn người khác nói ngươi là nữ giả nam trang mà.”
Hắc Trân Châu bỗng nhiên quay đầu đi nhưng vẫn hỏi: “Lúc nào ngươi trả lại ngựa cho ta, ta phải đợi ngươi ở nơi nào?” Sở Lưu Hương tung mình lên ngựa rồi đáp: “Ngươi bây giờ không có nguy hiểm gì nữa, nội thành Tế Nam này mặc ngươi tung hoành sẽ không có người nào tổn thương ngươi, trong hai ngày tới nhất định ta sẽ trả ngựa cho ngươi, nếu ta còn sống trở lại.”
Hắc Trân Châu lạnh nhạt trả lời: “Ngươi sống hay chết với ta không quan hệ, duy chỉ có điều ngàn vạn lần đừng làm ngựa của ta bị thương.” Mới dứt câu đã thấy Sở Lưu Hương cười dài thúc ngựa chạy xa. Ngựa là ngựa tốt, không hổ danh là Thiên Lý Câu, trên lưng ngựa đang phi như bay Sở Lưu Hương chỉ thấy bóng cây bên đường dang lần lượt ngã xuống. Chàng tuy rất ưa thích sự kích thích mà tốc độ này mang đến nhưng đó không phải là lý do chàng phải mượn ngựa. Chàng không muốn phí nhiều khí lực để đi đường.
Chàng phải giữ cho mình thể lực sung mãn nhất vì chàng có chuyện rất quan trọng cần làm ngay, đến Ni sơn trời đã mờ sáng. Sở Lưu Hương gửi ngựa dưới hộ dân dưới chân núi liền lập tức theo ánh mặt trời lên đỉnh núi. Ánh sáng chiếu rọi rõ ràng cây cầu xích này, tuy nhiên bên kia cây cầu đã không còn người cản đường, cảnh núi vắng lặng không một tiếng chim, trong ánh mặt trời rực rỡ căn nhà tranh vốn u tĩnh nay lại càng yên lặng đến đáng sợ. Sở Lưu Hương bất an biết có chuyện chẳng lành bèn không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào.
Quả nhiên là Thu Vân Tố đã biến mất không thấy, căn nhà chỉ còn chiếc bồ đoàn mầu nâu ở đó, phía trên có một chiếc lược đen còn vương lại mùi thơm nhàn nhạt của tóc nàng. Sở Lưu Hương hoảng sợ kêu lên: “Nhậm phu nhân... Nhậm phu nhân... Ngươi đang ở đâu?” Chàng biết rõ tiếng gọi này sẽ không có người đáp lại, trong nhà tất cả mọi thứ đều gọn gàng, những vật dụng đều nằm đúng ở nơi nó nên ở, không có một dấu vết lộn xộn do tranh đấu nào. Sở Lưu Hương tựa như một chú chó săn sục sạo khắp nhà hòng tìm thấy dấu vết mà Nhậm phu nhân để lại, dù chỉ là một dấu vết rất nhỏ thôi.
Nhưng dù chàng có tìm khắp căn phòng đều không hề tìm thấy một chút dị thường nào, tất cả giường chiếu, tủ đồ, trạm bát đũa đều được sắp xếp ngăy ngắn chỉnh tề. Sở Lưu Hương cảm giác như chàng chưa bao giờ đến nơi nào gọn gàng như ở đây vậy. Nếu có điều gì làm chàng phải phân vân thì đó là ở đây qua ngăn nắp, dường như có người cố ý dọn dẹp chỉ chờ có người đến xem vậy.
Sở Lưu Hương trầm tư bước ra, ánh mắt chàng bỗng nhiên nhìn về cây lược bằng gỗ đen kia. Cái bồ đoàn này vốn là nơi Nhậm phu nhân hay ngồi, nếu trên đó thả một chiếc lược thì chàng cho rằng đó hẳn là điều bình thường mà thôi, tuy nhiên lúc này căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng đến vậy thì chiếc lược này lại đặt ở đây há chẳng phải là điều bất bình thường sao?
Chàng cúi người nhìn kỹ chiếc lược, chỉ thấy những mãnh gõ nhỏ đang hướng về phía một cánh cửa hướng ra sau nhà, tuy cánh cửa đang đóng lại nhưng chàng lại tỏ ra hết sức vui mừng, không hề do dự chàng đá văng cánh cửa lao ra ngoài, bên ngoài càng thê lương càng vắng lặng.
Sở Lưu Hương như một con mèo hoang chạy nhanh trên rừng, bỗng nhiên bên cạnh mội bụi cây chàng phát hiện ra một miếng vải đen, mảnh vải này như là từ trên áo của Nhậm phu nhân bị rách ra vậy. Chàng lướt vội sang trái tình lình nghe được tiếng cười quái ác.
“Nàng đã không chịu cho ta chạm vào dù chỉ là một ngón tay ta cũng không nói gì, vậy sao lúc này nàng lại không chịu nhảy xuống đi.” Điệu cười tàn độc này không phải của ai khác chính là của gã có biệt hiệu là Bạch Ngọc Ma. Lại nghe thấy tiếng nói của Nhậm phu nhân:“ Dù sao ta đã chắc chắn phải chết rồi, ngươi hà tất phải vội vàng như thế?”
Sở Lưu Hương bí mật lại gần chỉ thấy nàng đang đứng chơi vơi bên vách đá dựng đứng, gió thổi tà áo nàng bay lật phật, cảm tưởng như nàng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Trên mặt nàng vẫn còn chiếc khăn lụa đen che kín dung nhan, đôi tay nàng ôm chặt chiếc hũ đựng tro cốt của Nhậm lão bang chủ, Bạch Ngọc Ma đang đứng sau lưng nàng độ bốn thước, binh khí trong tay đã đổi thành một cây Lang Nha bổng thật nặng.
Sở Lưu Hương không khỏi thở phào khi chỉ có một mình lão ở đây, lại nghe lão nói: “Chết sớm đầu thai sớm, nàng cũng hiểu rằng nàng hẳn phải chết không thể khác được, vậy nàng còn chần chờ gì nữa?” Nhậm phu nhân vẫn nhỏ nhẹ đáp: “Sinh mệnh mỗi người là điều đáng quý nhất trên đời này, được sống thêm dù chỉ một khắc dù sao vẫn tốt hơn là chết ngay.”
Bạch Ngọc Ma nghiến răng ken két nói: “Ta vì muốn tìm Nhậm lão đầu tử báo thù đã đợi hai mươi năm, tuy rằng không thể tự tay giết chết lão, nhìn lão hóa tro tàn nhưng giờ đây có thể bức chết nàng cũng coi như xả được cơn tức trong lòng rồi.” Thu Vân Tố lạnh nhạt: “Ta biết rõ ngươi đến để báo thù, nhưng làm sao ngươi có thể tìm tới nơi này?” Bạch Ngọc Ma cười gằn: “Nàng cho răng nơi đây rất bí mật ư?” - “Nơi này đúng là rất bí mật” Thu Vân Tố khẳng định.
Bạch Ngọc Ma cười càn rỡ: “Địa phương bí mật như vậy do ai đưa ngươi đến đây? Người đó hẳn là phải biết được nơi này chứ.” Thu Vân Tố im lặng hồi lâu mới thở dài nói: “Lẽ ra ta phải sớm nghĩ đến sớm muộn gì hắn cũng sẽ không tha cho ta.” Bạch Ngọc Ma quát lớn: “Lời đã hỏi xong, nàng còn chờ gì nữa?”
Thu Vân Tố đáp lại: “Ngươi đã chờ hai mươi năm rồi, thì cớ sao phải quan trọng một chút thời giờ này.”